- Đệ nhất Vũ Bảng Vũ Đài Môn - Trần Dần! Mong Linh Nhi cô nương chỉ giáo!
Từ trên khán đài, một âm thanh sang sảng phát ra, lập tức một thân ảnh màu vàng nhảy xuống võ đài
Linh Nhi nhìn kẻ này chằm chằm, tên này khoảng 27 tuổi, toàn thân mặc một bộ trường bào màu vàng chuối lòe loẹt trông cực kì chói mắt
…
- Chưởng môn! Có nên để trận đấu tiếp tục không a? Nếu Trần Dần thắng thì mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ, nếu Trần Dần thua thì mặt mũi Vũ Đài Môn môn chúng ta mất hết a
Bên người Đặng Vũ, một vị trưởng lão truyền âm vào tai hắn
- Không sao? Lần mất mặt này sẽ mang lại không ít chỗ tốt cho chúng đệ tử, thân là đệ tử Vũ Đài Môn, chúng đang có dấu hiệu chủ quan và quá kiêu ngạo, không chịu chuyên tâm tu luyện chút nào
- Ngươi nhìn Tiến Hòn đi, chẳng phải đả kích hai năm trước khiến nó có được thành tựu hôm nay sao? Chút mặt mũi không đáng, nếu mất mặt mà toàn bộ đệ tử đều nỗ lực tu luyện thì ta nguyện mang hết mặt ra bán
Đặng Vũ nói, vị trưởng lão như được khai sáng, hắn cúi đầu cảm tạ Đặng Vũ
…
- Cô nương tuổi nhỏ tài cao, Trần Dần ta bái phục, nhưng mà đấu với Đặng Tiến Hòn một hồi khó tránh được tiêu hao a, hay là ngày mai chúng ta hãy đánh một trận. Linh Nhi cô nương thấy sao?
Trần Dần tỏ vẻ quan tâm hỏi Linh Nhi
- Ít nói nhảm, chiến đấu đi!
Linh Nhi không quan tâm, nàng lại lần nữa thủ thế
Trần Dần nhíu mày, hắn đứng yên tại chỗ, Nguyên Lực cuồn cuộn tuôn ra không ngớt
- Lục Tú Cửu Trọng?
Linh Nhi cảm nhận khí tức Nguyên Lực của Trần Dần, nàng khẽ cười nhẹ
- Lục Tú Đỉnh Phong vẫn chưa đủ. Thôi thì bổn cô nương lại nhường ngươi ba chiêu a
- Cái gì? Trần Dần tu vi như vậy mà cô nương kia vẫn không đặt vào trong mắt ư?
- Cuồng ngạo! Quá mức cuồng ngạo rồi!
- Vãi nồi chất chơi, Linh Nhi này chơi đồ rồi!
Cả đám ngơ ngác nhìn Linh Nhi, từ đầu đến giờ điệu bộ của nàng vẫn không thay đổi, vẫn một dáng vẻ ung dung không quản sự đời
- Tiểu oa nhi ngông cuồng!
Trần Dần cười nhẹ, hắn liền cách không đấm một cú cực mạnh vào Linh Nhi
Linh Nhi cảm nhận kình khí của cú đấm đang ập tới, nàng khẽ quạt một quạt vào khu vực không khí trước mặt
Vù Vù
Không có chút chấn động nào, hoàn toàn bị triệt tiêu
Một đấm cực mạnh của Trần Dần cứ như vậy bị hóa giải
- Một chiêu đã qua! Ngươi còn hai chiêu!
Linh Nhi khẽ cười, nàng vẫn đứng đó ung dung phe phẩy Linh Vũ Lôi Quạt
- Phong Hành Cường Kích!
Lại một chưởng ấn cực mạnh đánh ra, Trần Dần lúc này đã dùng hầu như chín phần Nguyên Lực của mình cho chưởng ấn này
- Kim Cương Băng!
Linh Nhi khẽ dậm chân xuống đất, lập tức, một bức tường băng xuất hiện trước mặt nàng
Choang!
Bức tường băng chấn động rồi khẽ nứt nẻ, còn chưởng ấn của Trần Dần lại lần nữa bị nó chặn đứng
- Chiêu Thứ Hai! Ngươi còn chiêu cuối cùng!
Linh Nhi lại ung dung thản nhiên nói
Trần Dần nổi giận thật sự, hắn liền co người lại, hai tay ôm chặt lấy nhau, đôi chân cũng chùng xuống
- Trần Dần! Không nên!
Đặng Vũ chợt quát to, hắn biết chiêu tiếp theo Trần Dần định dùng là gì, đây là sát chiêu mạnh nhất của hắn, một khi dùng sẽ có mạng người ra đi dưới công kích kia
Nhưng Trần Dần đã sớm không thèm nghe lời Đặng Vũ, hắn hiện tại tức đến mức muốn giết luôn cô nàng trước mắt
- Không hay rồi! Trần Dần dùng tuyệt chiêu khủng khiếp kia rồi!
- Trời ơi! Ai đó ngăn hắn lại đi, Linh Nhi cô nương sẽ chết mất
Trần Dần vẫn khom người, Nguyên Lực tu vi Lục Tú Cửu Trọng bắn ra dữ dội rồi bao phủ cả người hắn
Trong đan điền của Trần Dần, một tia Nguyên Lực cuối cùng được rút ra, cả người hắn ngập tràn trong Phong Nguyên Lực
Rồi bất chợt, cánh tay phải của Trần Dần được Phong Nguyên Lực hội tụ và ngưng kết thành một lưỡi đao cực kì sắc bén
- Cuồng Phong Tất Sát!
Trần Dần động, thân ảnh hắn biến mất, chỗ hắn đứng lúc đầu xuất hiện một cái hố vì chân hắn dẫm nát
Toàn thân Trần Dần hóa thành một luồng gió cực mạnh, toàn bộ hội tụ ở cánh tay hắn, như là một thanh đao phi thẳng vào người Linh Nhi
Và đây là chiêu thức cận chiến, làm sao Linh Nhi có thể dùng Tường gió để đỡ đây?
Đặng Vũ biến mất tại chỗ, hắn phải ngăn chiêu này của Trần Dần, nếu Linh Nhi mà xảy ra chuyện gì thì Phong Lôi Môn sẽ không để yên cho hắn
- Đặng Chưởng Môn chớ có nóng vội. Linh Nhi không sao đâu!
Vũ Lôi Phong chợt lên tiếng, Đặng Vũ liền dừng lại ánh mắt khỏ hiểu nhìn Vũ Lôi Phong
Nguyên một đám người chẳng ai có vẻ gì là lo lắng cho Linh Nhi cả
Thấy họ như vậy, Đặng Vũ mới tạm yên tâm, hắn lại nhìn xuống võ đài
Rồi Đặng Vũ chợt trợn to mắt
- Nghịch Lân Cước!
Linh Nhi hạ thấp trọng tâm, chân trái xoay tròn một vòng trong không trung, sau đó vòng ra phía sau lưng rồi móc ngược từ dưới lên, nhằm thẳng vào mặt tên Trần Dần mới lao tới và đâm hụt
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên, nguyên một đám đệ tử Vũ Đài Môn cứng họng nhìn Linh Nhi
Nàng vẫn đứng đó, còn Trần Dần đã bị đá bay tận mười mét, miệng hắn răng môi lẫn lộn, hình như đang ngồi đếm răng rụng a
Nhưng sự khiếp sợ tiếp theo mới làm họ chết lặng
Đặng Vũ run run nói
- Nh…Nhập…Nhập Hồn Cảnh! Linh Nhi là Nhập Hồn Cảnh! Nhập Hồn Cảnh Tam Trọng!
Đám người Vũ Lôi Phong không chút ngạc nhiên, ba tháng trời bay trên lưng Hắc Ảnh, các nàng vẫn chuyên tâm tu luyện, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y đều đã thi nhau đột phá lên Nhập Hồn Cảnh Tam Trọng
Chỉ có Vũ Lôi Phong là khác biệt, hắn tu luyện có thể nói là vô cùng chậm chạp, dường như phương pháp của Hệ Thống KOF không phù hợp với tu luyện Nguyên Lực và Linh Hồn Lực nên Vũ Lôi Phong vẫn không có đột phá
Mà thuốc men, đan dược trong cửa hàng Hệ Thống KOF thì Vũ Lôi Phong dùng không có chút hiệu quả nào, vậy nên hắn cũng chỉ có hể tu luyện từ từ
…
- Nhập Hồn Cảnh Tam Trọng! Trời! Linh Nhi này đã đột phá Thất Tú rồi!
Toàn bộ những gì đám đệ tử Vũ Đài Môn có thể làm là trợn mắt há hốc mồm nhìn Linh Nhi, Đặng Tiến Hòn cười khổ, thảo nào nàng đánh với mình nhẹ nhàng như thế
- Ta Thua!
Trần Dần nhặt mấy cái răng nắm chặt trong lòng bàn tay, hắn khiếp sợ không thôi, có ai ngờ cô gái nhỏ bé trước mắt là một Nhập Hồn Cảnh a, tốc độ tu luyện này đâu còn là người nữa?
Linh Nhi thu liễm khí tức, nàng quay lưng thu quạt rồi nhẹ nhàng đi lên chỗ đám người Vũ Lôi Phong
- Thì ra đây là thực lực của đội vô địch Tứ Môn Tranh Tài đây sao?
- Chỉ một người thôi đã có thể đánh bại đệ nhất và đệ nhị Vũ Bảng, quá bá đạo!
Đặng Vũ khẽ thở dài, hắn nhảy ra võ đài nói
- Các đệ tử thấy sự chênh lệnh của các ngươi với người ta rồi chứ? Liệu mà chuyên tâm tu luyện cho tốt, mặt mũi Vũ Đài Môn hôm nay bị các ngươi làm mất hết rồi, nhưng hãy học tập Tiến Hòn, vì cái gì mà nó chỉ sau hai năm lại đạt được thành tựu hôm nay? Các ngươi hãy về mà nghĩ kĩ
Đặng Vũ đứng đó, thanh âm đầy uy nghiêm
- Đệ Tử Lĩnh Giáo!
Đám người Vũ Đài Môn cúi người, trong lòng họ sôi trào, thiếu điều muốn lập tức chạy về nhà tu luyện
Từ cấp độ Lục Tú trở lên, tu luyện sẽ vô cùng khó khăn và mất thời gian, khi mà Nguyên Lực đã tăng tiến chậm đi rất nhiều, lại còn phải tu luyện thêm Linh Hồn Lực
Mà Linh Hồn Lực lại là thứ vô cùng khó tu luyện, khó lĩnh ngộ nhất, vậy nên đa số mọi người đều chuyên tâm tu luyện Linh Hồn Lực
Đặng Vũ hỏi Vũ Lôi Phong
- Tiểu tử, ngươi khi nào định về lại Phong Lôi Môn, nếu không chê có thể ở đây vài ngày
Vũ Lôi Phong liền từ chối
- Đa tạ Đặng chưởng môn quan tâm, nhưng ta có ít việc cần về Phong Lôi Môn gấp nên khi khác sẽ tới bái phỏng vậy
- Ồ! Vậy ngươi lên đường cho sớm!
Ngoài cổng Vũ Đài Môn, Đặng Vũ đích thân tiễn khách, còn có Đặng Tiến Hòn và không ít các nhân vật nổi bật ở Vũ Đài Môn
- Phụ thân! Ta phải đi tu luyện đây, không thể để họ vượt xa như vậy mãi được!
Đặng Tiến Hòn nói với Đặng Vũ, sau đó hắn liền rời đi
- Không nghĩ tới đám người Vũ Lôi Phong hai năm nay lại tiến bộ thần tốc đến như vậy, tên Vũ Lôi Vân hỗn đản sao lại có phúc khí thế không biết!
Đặng Vũ nhìn theo hai mươi con Nguyên Yêu Thú phi hành đang dần mờ mờ sau đám mây, hắn lẩm bẩm
- Con Nguyên Yêu Thú tiểu tử kia đang cưỡi dường như ta đã thấy ở đâu rồi, ở đâu nhỉ?
…
- Linh Nhi! Nàng hơi mạnh tay quá a
Vũ Lôi Phong xoa đầu Linh Nhi, cú đá kia có lẽ đã làm gãy gần một nửa hàm răng của Trần Dần
- Linh Nhi không có sai, ta rõ ràng thấy tên kia muốn giết muội ấy
Hồ Điệp Y liền ôm Linh Nhi vào lòng, nàng bênh.
- Rồi rồi! Linh Nhi không có sai
Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn lại nhìn về phía trước
Hắc Ảnh đang bay nghe vậy nó thở dài, đồng thời cũng bái phục chủ nhân nó sát đất, có thể ở chung với ba vị phu nhân mạnh mẽ như vậy là điều khó ai làm được
Vũ Lôi Phong và chúng nữ lại nhắm mắt tu luyện, Hắc Ảnh vẫn liên tục dẫn dắt chúng thú phi hành
Trong ba tháng này, chúng nữ đột phá không ít, toàn bộ đều đột phá tới Nhập Hồn Cảnh Tam Trọng, trong khi Vũ Lôi Phong vẫn dậm chân tại chỗ ở Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng, việc này làm chúng nữ khó hiểu nhưng Vũ Lôi Phong lại không mấy bận tâm
- Ta yếu thì có các nàng bảo vệ, lo gì!
Với kiểu giải thích đó của Vũ Lôi Phong khiến cả ba không nói được gì, họ chỉ có thể chăm chỉ tu luyện mà thôi
- KOF ALLSTAR MAXIMA ĐẠI ĐẾ!
Vũ Lôi Phong truy cập vào hệ thống, cô nàng Tiểu Na đang ngồi chống cằm một góc xem phim kinh dị
- Tiểu Na! Nàng coi hoài không chán à?
Vũ Lôi Phong đi đến bên người Tiểu Na hỏi
Tiểu Na không thèm nhìn hắn
- Ta còn có thể giải khuây bằng cách nào nữa a?
Vũ Lôi Phong cũng không biết nói sao, Tiểu Na sau bao nhiêu năm tháng vẫn là một tiểu cô nương 16 tuổi, nàng không chút phát triển tí nào
- Tiểu Na này…sao ta cảm thấy mình tự tu luyện Nguyên Lực và Linh Hồn Lực rất chậm a, hình như không đúng phương pháp
Tiểu Na nhìn hắn chớp chớp mắt
- Đúng rồi! Ngươi làm gì đã có công pháp tu luyện đâu mà đòi tu luyện nhanh, từ nào giờ toàn Tiểu Na ta giúp ngươi tăng cấp mà thôi
Tiểu Na trề môi nhìn Vũ Lôi Phong, hắn xấu hổ gãi đầu
- Không phải nàng nói từ nay về sau ta phải tự tu luyện chứ không lên cấp bằng nhiệm vụ nữa sao? Vậy ta tu luyện công pháp như thế nào bây giờ?
Vũ Lôi Phong hỏi Tiểu Na, thực ra từ trước đến giờ hắn chưa từng khoanh chân tu luyện, toàn là luyện thể mà thôi, cấp độ tăng lên đều do làm nhiệm vụ và ăn quà của Tiểu Na cho
Tiểu Na nhìn Vũ Lôi Phong, nàng nói
- Công pháp thì ta không có, nhưng có thể lấy được từ chỗ khác
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon)
Hết chương 110….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT