Dựa theo quy củ, tiệc tẩy trần cho Thái tử Hàm Thương phải do Hoàng đế Tấn quốc chủ trì.
Hàm Sênh là mắt xích quan trọng của cuộc liên hôn, đương nhiên cũng cần góp mặt.
Đây xem như là lần thứ hai hắn công khai lộ diện. Vì lần này người Nam Lương cũng đến, nên không cần Hoàng hậu nhiều lời, Như Ý đã tự động chuẩn bị xiêm y lộng lẫy cho hắn, mục đích chính là để người thân của hắn yên lòng.
Sáng sớm Trạm Trinh đã chạy tới quân doanh, lúc về phát hiện Hàm Sênh đã đội vương miện nhỏ, còn phủ thêm cả khăn hoa.
Người Nam Lương quen sống xa hoa, nhưng phong cách thể hiện lại thiên về tinh tế, chứ không phải đắp đầy châu ngọc hoặc xâu chuỗi lách cách lên người.
Khác với kiểu thô kệch tục tằng ở phương Bắc, phục sức Nam Lương nhìn không hoành tráng, nhưng dù người mặc là ai cũng vẫn toát lên khí chất bất phàm.
Xiêm y cùng phục sức được chuẩn bị cho hôm nay đều là của hồi môn của Hàm Sênh, từ chất liệu, tay nghề chế tác đến phong cách thẩm mỹ đều tràn ngập hơi thở Nam Lương. Trạm Trinh nhìn mà cảm thấy bản thân như ngừng thở.
"... Mặc... đẹp như thế làm gì?"
"Nhìn cũng được nhỉ." Hàm Sênh cúi đầu xem thử, cân nhắc một lúc mới nói: "Lần này Mẫu hậu không đưa xiêm y tới, hẳn là muốn để ta tự chọn. Nhưng hai nước gặp mặt, ta cũng nên mặc trang phục phù hợp với thân phận của mình để không quá khác biệt khi ngồi cạnh ngươi, dẫn đến ảnh hưởng hòa khí hai bên."
Hắn chỉ vương miện trên đầu: "Cái này là do Mẫu hậu ngươi đưa tới, ta tiện tay phối với xiêm y, ngươi cảm thấy có được không?"
Vương miện nhẹ nhưng rất đẹp. Có lẽ đây là món trang sức khiêm nhường nhất mà Tân Hoàng hậu đưa tới, nhưng chỉ là so với những thứ khác thôi. Sau khi nhìn kỹ nó, Trạm Trinh chợt nhíu mày: "Cần gì phải mệt mỏi thế?"
Hàm Sênh khẽ cười.
Tấn đế làm chủ một nước, dù là chiêu đãi Thái tử nước khác cũng phải lên sàn ở giây phút cuối cùng. Thế nên phần đầu bữa tiệc, Trạm Trinh sẽ là người đứng ra tiếp đón vị khách cùng thế hệ với mình.
Ngày thường hắn quen ăn mặc đơn giản, không thích kiểu áo tay rộng, nhưng hôm nay cũng sai người mang một bộ y phục trang trọng tới, cởi áo giáp chuẩn bị thay ra.
Nhìn người trước mặt, trong mắt Hàm Sênh không khỏi dâng tràn tình yêu. Hắn tự đi tới giúp người kia mặc quần áo. Vừa nghiêm túc cài từng chiếc khuy, hắn vừa thấp giọng nói: "Tướng công mặc như vậy cũng thật đẹp mắt."
Trạm Trinh được lòng Hoàng đế, khi vào triều cũng lười mặc triều phục rườm rà như các Hoàng tử khác mà chỉ mặc áo giáp hạng nhẹ, đi lại thoải mái, nhanh nhẹn như bay. Có huynh đệ tức giận lên tiếng, song Tấn đế vẫn chẳng nói gì.
Trạm Trinh cúi đầu nhìn Hàm Sênh, cho rằng đối phương không hiểu lòng mình, lên tiếng: "Cô gia mặc như vậy là vì ngươi."
Hàm Sênh cong môi, thưởng cho hắn một cái hôn, trêu chọc: "Còn cần ngươi nói nữa à."
Mỗi khi làm gì cho Hàm Sênh, Trạm Trinh đều cố ý nhấn mạnh, tựa như chỉ sợ đối phương không thấy được chỗ tốt của mình.
Cũng may mũ đội đầu lần này không phải buộc trên buộc dưới, buộc cằm buộc cổ như hôm tế tổ. Nhắc đến cũng thật buồn cười, mãi sau Hàm Sênh mới biết, kiểu mũ phức tạp như thế là để trói buộc con cháu, để con cháu ngoan ngoãn nghe lời bề trên, tất nhiên là trừ khi Trạm Trinh đã thành vua một nước rồi. Ngày đó, quả thật trông người kia vô cùng khó chịu, hệt như một con tôm bị buộc chặt đầu.
Mũ quan lâm triều bình thường sẽ không lằng nhằng như thế. Hàm Sênh cẩn thận vòng sợi dây ra sau tai Trạm Trinh, càng buộc càng cảm thấy đối phương vô cùng có phong độ và khí chất quân tử. Nhất là loại áo tay rộng này, mặc vào lại toát lên vẻ văn nhã, ôn hòa.
Lúc Hàm Sênh hoàn thành công việc, chuẩn bị rời đi, Trạm Trinh bỗng vươn một tay ôm lấy hắn, há miệng gặm cắn đôi môi vừa được tô son của đối phương.
Hàm Sênh ra sức giãy dụa, song vẫn bị người kia ôm đến khi nhấm nháp đã nghiền.
Phong độ quân tử con khỉ gì, Trạm Trinh này, dù có nạm vàng mạ bạc lên người thì trong xương vẫn là một tên súc vật, có khoác da người cũng là mặt người dạ thú mà thôi.
Tiếng khen ngợi âm thầm trong lòng Hàm Sênh nhanh chóng bị tiếng mắng chửi cắt đứt. Trạm Trinh bề ngoài đoan trang, ánh mắt lại mang đầy tính xâm lược, gặm cắn xong liền xoay người lấy yên chi thoa lên môi đối phương rồi cất nó vào tay áo, nói: "Đi thôi."
"Ngươi mang nó theo làm gì?"
"Để dự phòng."
Lên xe, Hàm Sênh liền hiểu cái gọi là "dự phòng". Làn môi mới được thoa son của hắn lại bị Trạm Trinh hôn sạch sẽ. Mãi đến khi xe ngựa đến trước cửa cung, người kia mới lấy yên chi ra, thoa cho hắn một lần nữa. Nhìn hắn tức giận, đối phương còn cong môi, cười xấu xa: "Hôn ngươi mấy cái mà ngươi cũng không vui, cái bệnh yếu ớt này đến bao giờ mới khỏi."
Hàm Sênh lập tức đá hắn: "Cút xuống cho ta."
Trạm Trinh ngoan ngoãn đi xuống, xì một tiếng: "Càng ngày càng không hiểu chuyện, đúng là chiều hư ngươi rồi."
Hàm Sênh nghiến răng nghiến lợi. Nếu có thể nhảy xuống, chắc chắn hắn sẽ đá cho tên kia một phát nữa.
Hôm nay, tất cả mọi người đều không được mang theo binh khí vào cung. Nên khi Hàm Thương bị ngăn lại, Thang Lễ đi theo sau hắn hơi nhíu mày: "Điện hạ."
Hàm Thương quan sát xung quanh, phát hiện thần tử Đại Tấn cũng nộp vũ khí khi vào cung, bèn giao bội kiếm của mình ra, nói: "Chủ sao khách vậy."
"Ca ca đến rồi à."
Phía sau vang lên tiếng nói, Hàm Thương quay đầu, thấy Trạm Trinh trong dáng vẻ đường hoàng hiếm có, không khỏi giật mình: "Trạm..."
"Không nhận ra cô gia hả?" Trạm Trinh đi cạnh xe ngựa, mỉm cười vô cùng tuấn tú lại phong lưu. Hắn vừa đi tới, ánh mắt Thang Lễ bỗng dừng bên hông hắn. Hàm Thương nhíu mày, hỏi người mới chặn đường mình: "Chẳng lẽ trong cung này chỉ có khách khứa mới không được mang vũ khí, còn Thái tử Đại Tấn thì không cần tuân theo?"
Trạm Trinh dừng bước, Thái giám vừa tịch thu bội kiếm nhìn về phía hắn, không dám nói bừa.
Là nước mạnh hơn, đương nhiên có tư cách ra luật và phá luật, nhưng Thái tử Điện hạ nói, Thái giám cũng không dám chủ động mở lời.
Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh. Trạm Trinh nghiêng đầu nhìn Thái giám, đối phương lập tức xoay người cười trừ. Hắn luôn cảm thấy Thái tử nhà mình không dễ chọc. Người này chưa bao giờ chịu tuân theo quy củ, dù lên triều diện kiến Bệ hạ cũng không rời bội đao của mình.
Thái giám thầm nghĩ, Thái tử Lương quốc thật không biết tốt xấu. Nơi này là Đại Tấn, quy củ nhà mình định ra đâu phải để đối phó với người nhà, huống hồ người đó còn là Thái tử Trạm Trinh nữa.
Lại nói, Trạm Trinh Điện hạ đã đi qua điểm giao nộp vũ khí rồi, Thái tử Đại Lương muốn Điện hạ vòng lại hay sao? Xì, Thái tử Điện hạ cao ngạo như vậy, Hàm Thương thật đúng là tự rước khổ vào thân.
Bên trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh. Ở đây, dù là người Nam Lương hay người Bắc Tấn đều cảm thấy Trạm Trinh sẽ phát cáu. Đám người phía sau dừng lại không nỡ bước, đám người phía trước cũng nín thở lắng nghe.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trái tim người Nam Lương đã nhảy lên đến cổ họng rồi.
Trạm Trinh nhìn thoáng qua Hàm Thương. Nói thật, hắn rất không vui, nhưng cuối cùng, hắn chỉ mỉm cười, lùi về phía sau mấy bước, trực tiếp đưa bội đao cho Thái giám. Lúc nhận đao, hai tay Thái giám như bị đè nặng xuống, lại nghe Trạm Trinh nói: "Làm hỏng, cô gia sẽ lấy đầu ngươi."
Lời này nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Thái giám lại bị dọa đến nỗi vã đầy mồ hôi lạnh: "Nô tài chắc chắn sẽ bảo quản thật cẩn thận, xin Điện hạ yên tâm."
Hắn lại nộp dao găm và ám tiễn ra, dang rộng cánh tay, thản nhiên hỏi: "Ca ca có muốn kiểm tra lại không?"
Nghe hai tiếng "ca ca" của hắn, đám người xung quanh bỗng tỉnh cả người, ôi chao, đây là thật sự coi Thái tử Đại Lương là đại cữu ca sao?
Hàm Thương chắp tay: "Không cần, mời Điện hạ vào."
"Ca ca, mời."
Tiếng bánh xe truyền đến, lúc này Hàm Thương mới chú ý đến cỗ xe ngựa bên cạnh Trạm Trinh: "Bên trong là..."
"Là Thái tử phi của cô gia." Trạm Trinh vênh mặt, nói: "Ngươi xem, ngay cả cô gia tiến cung cũng phải đi bộ, vậy mà Phụ hoàng lại cho phép hắn ngồi xe ngựa, mức độ sủng ái rõ ràng không cần bàn cãi nữa."
Hàm Thương ngàn lần không nghĩ tới, lời đồn kia lại là sự thật. Nhưng Hàm Sênh càng được sủng ái, hắn lại càng lo lắng. Bởi vì Tấn đế ban cho hắn tất cả những ân điển nay đều vì hắn là nữ tử.
Hàm Sênh không thò đầu ra. Bây giờ hắn là Thái tử phi của Đại Tấn, nếu không có chuyện quan trọng, tất nhiên không thể châu đầu ghé tai với nam tử khác, dù đối phương là ca ca ruột cũng không được.
Đến nơi, Trạm Trinh tự đi tới gõ cửa xe, nói: "Đến rồi."
Lúc này Hàm Sênh mới thò đầu ra, để Trạm Trinh bế xuống dưới. Hắn đón nhận ánh mắt của Hàm Thương, hành lễ rồi đi theo Trạm Trinh, cùng mọi người vào điện.
Đoàn sứ giả vào chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Công chúa mặc trang phục của Đại Lương ta."
"Đúng vậy, không quên cố quốc, không hổ là Công chúa Hàm Sênh."
Thấy hắn được sủng ái như thế, còn quang minh chính đại mặc trang phục Đại Lương, người Đại Lương không khỏi dựng thẳng sống lưng đầy vẻ tự hào. Hàm Thương được bố trí ngồi đối diện Trạm Trinh, hơi chếch với Hàm Sênh, ánh mắt lộ ra vài phần ôn hòa cùng khen ngợi.
Đây cũng là lần đầu tiên người Bắc Tấn thấy Hàm Sênh ăn mặc thế này. Khưu Vật Luận thấy thế, quay sang hỏi phụ thân Thừa tướng của mình: "Có phải Thái tử phi hơi quá đáng không?"
Hôm nay hai nước gặp mặt, thế mà nàng lại ra vẻ hướng về Nam Lương. Tuy y phục này không xấu, ngược lại còn cực kỳ đẹp mắt, nhưng mặc như vậy chỉ sợ sẽ khiến Bệ hạ và Hoàng hậu không vui. Nếu chọc giận hai vị ấy, chỉ sợ cả đoàn sứ giả sẽ phải gánh chịu một cơn giận chó đánh mèo.
"Ngươi thấy có ai lộ vẻ khó chịu không?" Thừa tướng hỏi lại. Khưu Vật Luận lặng lẽ quan sát, tai cũng dỏng lên nghe ngóng, phát hiện không ít người đang cảm thán...
"Nhìn thấy Thái tử phi rồi thì chẳng cần đến Nam Lương làm gì nữa."
"Đúng là mỹ nhân danh xứng với thực của Đại Lương."
...
Thì ra đồng liêu của mình đều nông cạn thế, Khưu Vật Luận thành thật nói: "Xem ra là hài nhi sợ bóng sợ gió rồi."
"Ngươi thật ngu xuẩn, có nhìn thấy trang sức trên đầu nàng không." Thừa tướng nói: "Ngươi không nhớ rõ cái vương miện kia à?"
Khưu Vật Luận: "!!!"
Vương miện kia đã được Hàm Sênh đội trong ngày tế tổ, nhưng vì quá hợp với bộ xiêm y này nên hắn đã không phát hiện ra.
Những người ở đây đều đã thành tinh. Được ra mặt tiếp đãi sứ giả Nam Lương, chắc chắn cũng là quan lớn. Bọn họ đều có mặt trong đại lễ tế tổ, dù không phải chỉ nhìn một lần đã nhớ, song cũng rất có đầu óc, nhìn qua đã nhận ra sự tinh tế trong chuyện ăn mặc của mỹ nhân.
Lại nói, trang phục tế tổ ngày đó thật sự quá trang trọng, không thích hợp với hoàn cảnh hôm nay. Vì người Đại Tấn đều đã thấy chiếc vương miện kia, nên trong mắt họ, bộ xiêm y Hàm Sênh chọn rõ ràng là để phù hợp với nó. Dù sao người ta cũng là Công chúa Nam Lương, có vài bộ xiêm y hồi môn mang theo, mặc vào vừa hợp quy củ lại vừa đẹp mắt, Bệ hạ và Hoàng hậu có thể nói gì?
Trái lại, sứ đoàn không tham gia lễ tế tổ, bọn họ không biết trang sức trên đầu Hàm Sênh là do Hoàng hậu Đại Tấn chuẩn bị, chỉ nghĩ hắn chọn để phối cùng y phục. Thế nên, trong mắt bọn họ, Công chúa chính là không quên cố quốc, là quang minh chính đại cho bọn họ chỗ dựa, khí thế cũng mạnh mẽ hơn.
Giang Võ hầu – Giang Đại tướng quân cảm thán: "Thật không hổ là Thái tử Điện hạ, chọn thê tử cũng phải chọn người tuyệt nhất bất kể về diện mạo hay trí tuệ."
Nhìn thấu lòng người, suy tính tỉ mỉ chu toàn, khiến cho người của cả hai bên đều không thể bới móc.
Tấn đế còn chưa đến, Giang Khâm vẫn ngồi cạnh phụ thân mình. Không thích cái kiểu vỗ mông ngựa của đối phương, hắn bèn lên tiếng: "Tề thái sư nói, tiểu nhi tử của hắn cũng có thể lấy được mỹ nhân như thế."
Võ hầu thành thật nói: "Cha ngươi là người thực tế, ngươi chắc chắn không có khả năng này."
Giang Khâm đen mặt.
Đều là võ tướng, Tề Thái sư cũng ngồi gần đó, thấy thế bèn liếc hắn, hỏi: "Tướng quân cảm thấy lão phu mơ mộng hão huyền ư?"
"Sao có thể." Võ hầu vội chắp tay với đối phương, dùng giọng điệu ôn tồn thậm chí có phần dè dặt để nhấn mạnh: "Thái sư nghĩ nhiều rồi, Giang gia chúng ta xưa nay vẫn có truyền thống làm đến nơi đến chốn, gia quy nghiêm khắc, ta cũng chỉ dựa theo gia huấn để giáo dục nhi tử mà thôi."
"..." Tuy lời ấy là sự thật, nhưng cứ khiến người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngươi không ám chỉ điều gì thật sao?
Nội tâm Tề Thái sư dậy sóng, nhưng thấy Giang Võ hầu có vẻ không có ý tứ kia, chỉ đành nhẫn nhịn trong lòng. Sau đó, hắn bỗng đá mạnh vào người trưởng tử của mình, quát khẽ: "Sang kia ngồi với người cùng thế hệ đi, cả ngày bám lấy phụ thân thì được cái tích sự gì."
Tề Tử Do chỉ sang chỗ Khâu Thừa tướng theo bản năng: "Khưu Vật Luận còn chưa đi đâu mà."
Khâu gia phụ từ tử hiếu, hình ảnh hài hòa, Tề thái sư ngậm miệng, một lúc sau mới nói: "Tiểu tử Khưu Vật Luận còn biết đấm lưng cho phụ thân của hắn nữa kìa."
Tề Tử Do lập tức bóp vai cho hắn.
Khưu Vật Luận ở bên kia nhìn thấy, tỉnh táo thu tay về, chuyển sang ngồi với người cùng thế hệ, chờ Tề Tử Do tới, lập tức nhếch môi, nói: "Đồ bắt chước."
Tề Tử Do lạnh nhạt đáp: "Vô duyên."
Giang Khâm không chịu học theo dáng vẻ dĩ hòa vi quý của phụ thân mình, xì một tiếng, bình phẩm không hề khách sáo: "Đúng là thù địch cũng cha truyền con nối."
Vì cách ăn mặc của Hàm Sênh, người Bắc Tấn không thể không hết lời khen ngợi mỹ nhân phương Nam, mà người Nam Lương cũng có thể dựng thẳng sống lưng bàn luận với quan thần Đại Tấn. Nhờ thế, bầu không khí của bữa tiệc hết sức ấm áp, hài hòa.
Trạm Trinh thường xuyên quay sang nhìn Hàm Sênh, thấy đối phương vẫn luôn ngồi một cách đoan trang tao nhã, không nhịn được, hỏi: "Có mệt không? Dựa vào tướng công nghỉ một chút đi."
"Không cần." Hàm Sênh ôn hòa đáp: "Hẳn là Phụ hoàng sắp tới đây rồi."
Trạm Trinh "ừ" một tiếng, bỗng ghé lại gần, thấp giọng nói: "Đao của cô gia, trước nay chưa từng rời khỏi người đâu."
Hàm Sênh vờ như không nghe thấy.
Trạm Trinh lại nói: "Ngày trước Phụ hoàng từng bắt cô gia nộp đao, nhưng cô gia không chịu, còn ăn gia pháp mấy lần nữa đấy."
Cuối cùng Hàm Sênh cũng nhìn về phía hắn.
Trạm Trinh thấm thía nói: "Cô gia làm thế đều vì ngươi."
Hàm Sênh bật cười. Đương nhiên hắn biết, hôm nay, dù là chuyện người kia ngoan ngoãn mặc xiêm y trang trọng hay thành thật nộp bội đao, đều vì mình. Chỉ là hắn cảm thấy Trạm Trinh làm gì cũng muốn nhấn mạnh, thật quá trẻ con.
Thế nên hắn cố ý gật gù: "... Đa tạ Điện hạ."
"Đa tạ cái gì?" Trạm Trinh rất rộng lượng, cũng vô cùng thẳng thắn: "Hay là thưởng chút đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT