Ngày còn ở Nam Lương, Hàm Sênh cũng đã từng tụ tập cùng đám tỷ muội, dù sao ở trước mặt người ngoài, hắn vẫn là một nữ nhân.
Bởi lẽ đó, chuyện đối mặt với nữ quyến thế gia hiện giờ, Hàm Sênh vượt qua khá thuận buồm xuôi gió. Hắn có trí nhớ vô cùng tốt, thông tin đã lọt qua tai sẽ không quên, nên khi tiếp chuyện với khách khứa, hắn không sợ thiếu đề tài để nói chuyện.
Huống hồ sức khỏe của hắn không tốt, dù không thể đáp lời cũng có thể lấy cớ quanh năm luẩn quẩn trong phòng, ít ra ngoài nên có nhiều điều không biết.
Hoàng hậu cũng nghĩ tới điểm này, nên những lúc Hàm Sênh không đối đáp được, nàng đều thản nhiên gạt phắt đi. Tóm lại, Hàm Sênh không cần để tâm quá nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn làm bình hoa cho nàng âm thầm khoe khoang là được.
Về phần Trạm Nhân, nàng không quan tâm đến bất cứ ai ngoài Hàm Sênh, chăm chăm hỏi hắn ăn uống có ngon miệng hay không. Chỉ cần thấy đối phương dừng đũa, nàng sẽ lập tức tiếp thêm vài món ăn, luôn miệng nói tẩu tẩu này tẩu tẩu nọ.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu không lâu, Hàm Sênh nghe Hoàng hậu lên tiếng nhắc nhở: "Gọn chân vào một chút."
Hắn ngoan ngoãn nghe theo. Giây tiếp theo, hắn cảm thấy Trạm Nhân bỗng giật nảy mình, hẳn là vừa là bị Hoàng hậu đá. Sau đó, Trạm Nhân không lên tiếng một lúc lâu, có lẽ đang nghĩ lại xem mình đã nói năng bừa bãi chỗ nào.
Động tác của hai mẫu tử này khiến Hàm Sênh cảm thấy rất buồn cười.
Cơm nước xong xuôi, Hoàng hậu dẫn đầu, đưa mọi người đi thăm quan phủ Thái tử. Hàm Sênh đi theo một lát rồi bị Hoàng hậu bảo trở về nghỉ ngơi.
Hắn cúi đầu cáo biệt các vị phu nhân và tiểu thư. Trạm Nhân bị Hoàng hậu kéo theo. Trạm Trinh bám theo suốt một đường, vừa thấy Hàm Sênh quay đầu cũng vội vã lui về phía sau vài bước, nấp ở chỗ ngoặt chờ đợi. Nhưng khi Hàm Sênh chuẩn bị đến nơi, đột nhiên có người lên tiếng gọi: "Thái tử phi Điện hạ."
Hàm Sênh dừng bước, quay đầu nhìn, tỏ vẻ hết sức bất ngờ: "Giang cô nương."
Giang Doanh cúi người chào, khẽ cười, nói: "Lúc trước phụ thân đã từng kể về ngài cho ta nghe, hôm nay có duyên được gặp, Thái tử phi quả thật không hổ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
"Cô nương tìm ta, hẳn không phải để nói vài lời khách sáo."
"Thái tử phi thật thông tuệ." Giang Doanh hơi xấu hổ và do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Có ngài ở phủ Thái tử, chắc chắn Điện hạ sẽ không vừa mắt đám dong chi tục phấn chúng ta."
Hàm Sênh kiên nhẫn đợi nàng vào đề. Giang Doanh có vẻ ấp úng, cố gắng đè nén cảm giác ngượng ngùng, tiếp lời: "Trước khi đến đây, mẫu thân đã nói với A Doanh về mục đích của bữa tiệc này... Ta xin nói thẳng, chúng ta vào phủ, chẳng qua cũng chỉ được coi là một công cụ để nối dõi tông đường mà thôi. A Doanh không có tài cán gì, thân phận lại thấp kém, song cũng không cam lòng làm tì thiếp. Nói nhiều thành ra bản thân có chút tự cao... Nhưng, nếu Hoàng hậu có ý, xin Thái tử phi hỗ trợ đóng vai ác trước mặt Điện hạ giúp cho."
Hàm Sênh không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này. Đúng là Hoàng hậu nhắm được nàng, song Trạm Trinh có thích hay không thì còn chưa biết được. Hắn lập tức gật đầu, đáp: "Cô nương yên tâm, nếu ngươi không đồng ý, Điện hạ nhất định sẽ không gây khó dễ gì đâu."
Giang Doanh đỏ mặt lên: "Ta... không có ý này, nhưng phụ thân ta... phụ thân ta hết sức trung thành và tận tâm với Triều đình... Hắn..."
Càng lúc nàng càng khó mở miệng.
Trước đó nàng nghe ca ca nói, phụ thân thế mà lại mở miệng bảo ca ca ngủ với cô nương thay cho Thái tử. Nịnh bợ hoàng thất đến mức độ này cũng quá khó coi đi. Lại nói, rõ ràng Giang gia bọn họ cũng cúc cung tận tụy, dốc lòng phụng sự cho Đại Tấn, chiến công đã đến mức tiếng tăm lừng lẫy, thế gian có ai không biết Giang gia trung thành tuyệt đối. Ấy vậy mà phụ thân lại cứ nghĩ đến chuyện dùng con cái để lấy lòng Thái tử, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
"Cô nương không cần nói." Hàm Sênh ôn hòa đáp: "Ta đã hiểu rồi."
Giang Doanh vô cùng cảm kích: "Đa tạ Thái tử phi Điện hạ! Nhưng xin ngài đừng nói chuyện này với mẫu thân ta. Nếu nàng biết, chỉ sợ sẽ tức giận vì ta phá hỏng chuyện tốt của phụ thân."
"Cô nương yên tâm."
Sống lưng vốn hơi khom vì tỏ ra yếu thế của Giang Doanh bỗng thẳng lên một chút, hai má nàng thoáng ửng hồng, nói: "Hai ngày tới có hội chùa ở ngoại ô, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, không biết... Thái tử phi có thời gian không, chúng ta cùng đi dâng hương?"
Hội chùa? Náo nhiệt?
Khóe miệng Hàm Sênh cong lên, nhưng vừa định đáp lời, hắn bỗng cảm thấy mình bị cái gì đó đập vào. Im lặng trong giây lát, hắn nói: "Chỉ e sức khỏe của ta không hợp với những nơi như vậy."
Giang Doanh hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn hành lễ và lui xuống. Nàng xoay người rời đi theo nha hoàn. Ngay sau đó, Hàm Sênh lờ mờ nghe được tiếng gọi của Giang phu nhân và cả tiếng nói dối của nàng nữa: "Chỉ mời nàng đi hội chùa thôi."
Giang phu nhân lập tức nhỏ giọng hỏi lại: "Nàng có đồng ý không?"
"Không có."
"Đã bảo nha đầu ngươi không đủ mặt mũi mà."
Tiếng nói chuyện xa dần, Hàm Sênh quay người lại, nhìn chăm chú vào chỗ ngoặt, tức giận nói: "Ra đi."
Hàm Sênh bảo người bên cạnh lui ra, cất bước đi tới, chất vấn hắn: "Sao ngươi không tới quân doanh?"
"Đi rồi." Trạm Trinh kéo người vào lòng: "Điểm danh xong thì lập tức trở lại."
Hàm Sênh đánh tay hắn: "Đường đường là Thái tử một quốc gia, sao có thể vì tư bỏ công? Ngươi như vậy, tướng sĩ trong quân sẽ nghĩ thế nào?"
"Có gì mà nghĩ, cô gia mới thành hôn, có kiều thê mỹ mạo còn biết đi điểm danh đã là quá chăm chỉ cần mẫn rồi."
Hàm Sênh bị hắn chọc cười, còn chưa nói gì đã lại bị hắn nhéo mặt. Trạm Trinh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người kia, cậy chiều cao vượt trội, cúi đầu híp mắt nhìn vẻ mặt cau có của đối phương, lạnh giọng nói: "Muội muội của Giang Khâm đúng là có sắc, ngươi ưng nàng ta rồi có phải không?"
"Ngươi làm sao đấy hả?"
"Ngươi là nam tử, đương nhiên cô gia phải đề phòng." Trạm Trinh cau mày. Vốn hắn chỉ cần phòng bị nam nhân, mà hắn chắc chắn không nam nhân nào có thể sánh được với mình. Nhưng từ lúc biết Hàm Sênh là nam, hắn bỗng cảm thấy nữ tử nào trên thế giới này cũng có thể cướp Hàm Sênh đi. Dù sao đối phương cũng bị ép gả cho mình, ai biết ngày nào đó người ta có chợt thấy ấm ức, hoặc chợt muốn có con nối dòng hay không.
Nếu chuyện này không được giải quyết, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể để Hàm Sênh rời khỏi tầm mắt của mình.
"Đã bảo ta thích ngươi mà, sao có thể để ý nữ tử khác được?"
"Vừa rồi, nếu cô gia không ngăn cản kịp thời, ngươi sẽ nhận lời nàng chứ?"
"Ta vốn định từ chối."
"Thần lừa gạt." Trạm Trinh ôm chặt Hàm Sênh, nói: "Cô gia sẽ không tin ngươi nữa."
Nói tới nói lui, Hàm Sênh vẫn rất muốn đi hội chùa hít chút náo nhiệt. Sau khi được bế về phòng, hắn liền hỏi Trạm Trinh: "Vậy ngươi có thời gian đi cùng ta không?"
"Hội chùa rất đông người."
"Thời tiết ấm lên rồi, ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi một chút." Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh bằng ánh mắt đầy chờ mong. Thấy đối phương vẫn ngồi im trước bàn, hắn bèn đưa ra đề nghị: "Nếu ngươi không có thời gian, vậy ta gọi A Nhân đi cùng nhé?"
Trạm Trinh lạnh mặt: "Ngươi không đoán ra việc nàng thích ngươi sao?"
"Vì ta là tẩu tẩu của nàng, cho nên nàng mới thích ta."
Trạm Trinh cầm bút lên, lại đặt xuống trong khó chịu: "Sau này ngươi không được đơn độc gặp mặt nàng nữa."
Hàm Sênh nhìn hắn một lát, phát hiện hắn tức giận thật, đành nghiêm túc nói: "Tuy ta là nam tử, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ mà. Ta sẽ không tùy tiện thông đồng với một tiểu cô nương."
"Cô gia không tin ngươi." Trạm Trinh tiếp tục: "Ngày ngày lưu luyến bụi hoa, sao ngươi có thể không động lòng chứ?"
Hàm Sênh bực bội: "Trạm Lược Lược!"
Trạm Trinh lạnh lùng nhìn người nọ trong chốc lát, đi tới bế hắn đặt lên giường mà hôn. Hàm Sênh vội giãy dụa: "Người tới phủ chơi còn chưa về đâu."
"... Mặc kệ." Trạm Trinh rút trâm ngọc trên tóc đối phương, thấp giọng nói: "Cô gia muốn làm một cái lồng sắt để nhốt ngươi vào trong, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy ngươi."
"Trạm Lược Lược... ưmmm."
Giữa ban ngày ban mặt, Hàm Sênh bị Trạm Trinh làm cho mềm nhũn cả ra, rất nhanh không còn sức lực để chống trả nữa.
Trạm Trinh áo mũ chỉnh tề ôm người với cặp mắt đỏ hoe kia vào trong ngực. Hàm Sênh mím môi, ra sức đẩy hắn nhưng chẳng có tác dụng gì, còn bị đối phương hôn thêm một cái.
Trạm Trinh liếm môi, nói: "Cô gia sai người chuẩn bị nước."
Hàm Sênh làm ổ trên giường, kéo váy che chân, hàng mi thật dài run rẩy không ngừng. Sau khi ra lệnh cho hạ nhân, Trạm Trinh lập tức trở về, chống tay bên gối, từ trên nhìn xuống. Hàm Sênh cau mày, bảo: "Chỉ sợ các nàng còn muốn tới tìm ta."
"Đã nói ngươi không khỏe trong người rồi."
"Ngươi..." Hàm Sênh muốn nói gì đó, nhưng lại quay mặt đi trong im lặng.
Trạm Trinh hôn hắn, không nhịn được lại muốn sờ mó hắn, khàn giọng nói: "Khóc cái gì, mấy hôm rồi, chỉ có thế này cô gia vẫn chưa đã thèm đâu."
"... Sao ngươi có thể như vậy." Hai mắt Hàm Sênh long lanh ánh nước: "Ta còn chưa đồng ý cơ mà."
"Chẳng phải không làm ngươi đau sao?" Trạm Trinh không cho là đúng: "Thế nếu ngươi không đồng ý, cô gia sẽ phải tu thân dưỡng tính, thanh tâm quả dục, trong sáng như gương à?"
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa." Hàm Sênh chu miệng: "Ngươi không tôn trọng ta."
"Nói linh tinh." Trạm Trinh lại hôn người kia, vần vò thêm một lúc cho cục tức trong lòng tiêu tan. Cuối cùng, hắn tràn đầy thỏa mãn, sẵn sàng dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành đối phương: "Nếu không tôn trọng ngươi, cô gia đã chọt ngươi thăng thiên từ lâu rồi."
Hàm Sênh càng ấm ức: "Ngươi đừng có nói chuyện với ta nữa."
"Không nói với ngươi thì nói với ai đây?" Trạm Trinh tỏ vẻ hết sức đương nhiên: "Ngươi không phải là tiểu bảo bối của cô gia à?"
"..." Hàm Sênh ấm ức co người.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng động, Hoàng hậu đã trở lại rồi: "Sênh Nhi?"
Hàm Sênh lập tức nói: "Ngươi mau đi ra."
Trạm Trinh vươn tay lau giọt lệ bé bằng hạt đậu ở khóe mắt người kia, buông màn giường, sửa lại y phục rồi bước ra ngoài.
Hàm Sênh nhanh chóng kéo chăn che kín bản thân, vểnh tai nghe ngóng chuyện ngoài phòng.
Hoàng hậu hỏi: "Sao ngươi lại ở trong phủ?"
"Nhi thần trở về ăn cơm trưa với Sênh Nhi, đã thành thói quen rồi, quên mất hôm nay có khách đến."
Chẳng biết Hoàng hậu có tin hay không, lại hỏi: "Sênh Nhi đâu?"
"Ngủ rồi." Trạm Trinh đáp: "Mẫu hậu cũng biết tình trạng sức khỏe của hắn mà, đi quanh mảnh vườn cũng hết nguyên một ngày, trở về liền ngủ mất."
Hoàng hậu im lặng trong chốc lát. Hàm Sênh đoán có lẽ nàng đang cân nhắc phần thật và phần giả trong lời nói của Trạm Trinh. Nhưng dù sao bên cạnh cũng có người, nên nàng nhanh chóng bảo: "Nếu đã vậy, bảo nàng cứ nghỉ ngơi đi."
"Chư vị đi thong thả."
Thời gian khoảng nửa chén trà trôi qua, Trạm Trinh nhanh chóng trở về. Hắn lôi Hàm Sênh ra khỏi chăn, cong môi: "Đều đi cả rồi."
"Hừ."
"Hừ cái gì." Trạm Trinh nghiêng đầu, nhìn nước đã được đưa tới, nói: "Nào, để cô gia bế ngươi qua."
Hàm Sênh lườm hắn, cuối cùng cũng chậm rãi vươn hai cánh tay mảnh khảnh để hắn bế lên. Trạm Trinh xoay người, dễ dàng đưa đối phương tới cạnh thùng tắm: "Tiểu yếu ớt, cô gia chạm ngươi một chút cũng chẳng dễ dàng gì."
"Vậy ngươi đừng chạm."
"Cứ chạm." Trạm Trinh nói: "Về sau, hễ ngươi nói với người khác một câu, cô gia liền chạm ngươi một lần, cho ngươi cả đời chỉ có thể để cô gia ôm ấp."
"... Thối tha."
"Ngươi thơm, vậy mới xứng đôi vừa lứa."
Tiếng nước vang lên trong gian phòng yên tĩnh, Hàm Sênh đỏ mặt, đột nhiên nhéo Trạm Trinh: "Bỏ cái tay ra!"
Trạm Trinh rút tay về, vừa lấy khăn bông ôm đối phương ra, vừa hiếu kỳ nói: "Còn có sức phát giận à..."
Hàm Sênh lạnh lùng nhìn hắn.
Trạm Trinh đưa ra kết luận: "Xem ra sau này có thể chạm nhiều một chút rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT