Trước cửa studio Tĩnh Lặng lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Lần này Hành Chuẩn không khách sáo nữa, trực tiếp cầm chổi đi ra, vẻ mặt lạnh băng như chuẩn bị vung chổi đuổi người ngay giây tiếp theo.
Người đến là mẹ của Giang Ngôn, cô ta hỏng sợ lùi về sau, ra đến ngoài cửa rồi mới dám lên tiếng: “Cô định làm gì?”
“Quét rác.” Hành Chuẩn nhếch mép.
Người đàn bà kia trợn mắt, tức giận nhưng không làm gì được, chỉ đành lớn tiếng: “Tôi tìm ông chủ của cô, Dư Anh.”
Hành Chuẩn nói thẳng: “Anh ấy đi vắng.”
“Tôi không tin. Tôi có chuyện cần tìm anh ta, làm phiền chuyển lời giúp.” Người kia nghiến răng nói, “cảm ơn.”
Hành Chuẩn chưa kịp trả lời thì Dư Anh đã bước ra từ sân sau.
“Anh Dư!” Người kia vẫy tay với anh.
Dư Anh nhíu mày, bước về phía này.
Hành Chuẩn giơ chổi định đuổi người, Dư Anh ngăn cô lại.
“Em vào đi, để anh.”
Hành Chuẩn cố nén giận, cầm chổi quay người vào trong.
“Anh Dư, chúng ta có thể nói chuyện không?” Đối diện với Dư Anh, mẹ của Giang Ngôn lập tức đổi thái độ, có lẽ đây chính là bản năng nảy sinh vì sự áy náy tích tụ nhiều năm.
“Đến quán café bên cạnh đi.” Dư Anh đáp.
“Được được.”
Hai người ngồi vào chỗ.
“Anh Dư uống gì?”
“Không cần, cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
“…Tôi đã đi gặp Giang Ngôn.”
“Tôi biết.” Dư Anh nâng ly uống một hớp nước, “hôm đó tâm trạng thằng bé không vui lắm, cho nên hy vọng sau này cô đừng tìm nó nữa.”
“Tại sao chứ?” Người đàn bà bỗng trở nên kích động, “nó là con trai tôi, tại sao không cho tôi gặp nó?”
“Vì trên pháp luật, tôi mới là người nhà của thằng bé.” Dư Anh lạnh mặt.
Người kia siết chặt túi xách, ngậm miệng.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Dư Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, “muốn nhận lại Giang Ngôn?”
Cô ta gật đầu: “Đúng.”
Mẹ của Giang Ngôn quả thực đến rạng rỡ, Giang Ngôn được di truyền, giống cô ta khoảng bảy tám phần. Khi vứt bỏ Giang Ngôn, cô ta cũng chỉ vừa ba mươi, sau vài năm không những không hề bị thời gian vùi dập, mà ngược lại còn trở nên rực rỡ hấp dẫn hơn.
Mấy năm nay, cô ta đã dựa vào ngoại hình này mà quyến rũ một ông chủ mới phất lên, xoay mình biến thành quý bà giàu có.
Người đàn ông kia không có con, người vợ trước chết vì bệnh, bản thân ông ta không thể có con nữa, khi biết được mẹ Giang Ngôn có một đứa con trai, chẳng những không để bụng mà còn có ý đón về nuôi như con ruột.
Dư Anh cười lạnh.
“Tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi nuôi nấng Giang Ngôn mấy năm nay, trước kia, tôi không có năng lực chăm sóc nó, bây giờ thì khác, tôi có thể mang đến cho nó cuộc sống tốt hơn nữa.” Cô ta lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đẩy đến trước mặt Dư Anh, “đây là một trăm ngàn tệ, tiền bù đắp cho anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ nó về mặt vật chất.”
Dư Anh cúi đầu nhìn tấm thẻ kia: “Nếu là vậy thì vì sao ban đầu lại bỏ rơi thằng bé.”
Cô ta nghẹn lời không đáp.
“Cô không cần nó, thì dứt khoát cả đời đừng tìm nó nữa. Trước kia đã vứt bỏ Giang Ngôn, bây giờ lại giở trò này ra, cô không thấy buồn cười à? Lẽ nào cô tưởng rằng Giang Ngôn sẽ lại chọn cô?”
Mẹ Giang Ngôn tái mặt, mím môi không nói gì, cô ta đẩy tấm thẻ ngân hàng đến bên tay Dư Anh: “Dù thế nào, anh cứ nhận trước đã.”
Dư Anh chán ghét dời tay đi, nói: “Tôi sẽ không để Giang Ngôn đi theo cô đâu.”
“Anh…” Nét mặt cô ta vặn vẹo, đã hơi tức giận, “tôi cũng đâu có định tổn thương nó, tôi đòi lại nó là để cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn, vì sao anh nhất định phải ngăn cản, anh đã từng nói sẽ không cản nó gặp tôi.”
“Tôi nói, nhưng Giang Ngôn thật sự không muốn gặp cô, không phải cô đã đến tìm thằng bé sao? Thái độ của nó chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng?”
“Đó là vì nó chưa chuẩn bị tâm lý! Thời gian lâu rồi nó sẽ nghĩ ra thôi.”
Dư Anh bình thản nói: “Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
“Dù thế nào thì tôi cũng là mẹ nó, chỉ cần có mối quan hệ này…”
Dư Anh ngắt lời cô ta: “Ban đầu cô bỏ rơi thằng bé, nó mới mười ba tuổi, không có năng lực sống độc lập, cô có biết mình đã phạm tội bỏ rơi con ruột không? Hơn nữa, hộ khẩu của Giang Ngôn ở nhà tôi, về mặt luật pháp, chúng tôi là cha con, chỉ cần tôi kiên quyết, cô cho rằng mình có thể dẫn nó đi sao? Hay là cô định ra tòa?”
Dư Anh giữ giọng ôn hòa, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều sắc bén, khiến mẹ Giang Ngôn không cãi lại được.
Lát sau, cô ta cố níu giữ tia hy vọng cuối cùng: “Đây toàn là suy nghĩ của anh, tôi muốn gặp Giang Ngôn, tôi muốn tự nói với nó chuyện này. Bây giờ nó không thể chấp nhận, không có nghĩa là mãi mãi không thể.”
Dư Anh trải qua nhiều năm, đã theo phong cách ôn hòa từ lâu: “Được, tôi không ngăn cản cô. Tôi cũng tôn trọng chọn lựa của thằng bé. Nhưng nó cũng không muốn gặp cô đâu.”
Cô ta mở lời cầu xin: “Anh…anh có thể nói với nó giúp tôi không?”
“Có thể.” Dư Anh đồng ý, “tôi nói với thằng bé, nhưng nó có muốn gặp cô hay không là chuyện của nó.”
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây.” Dư Anh đứng dậy, mẹ Giang Ngôn vội vàng nhét tấm thẻ vào tay anh: “Anh nhận khoản tiền này đi, vốn dĩ anh nên được nhận.”
Dư Anh trả lại: “Không cần.”
Dư Anh quay lại studio, Hành Chuẩn ra đón anh: “Cô ta nói thế nào?”
“Muốn nhận lại Giang Ngôn.”
Hành Chuẩn im lặng hai giây rồi buột miệng mắng: “Đệt mẹ cô ta.”
“Không dễ dàng thế đâu.” Dư Anh thản nhiên nói, nhưng sắc mặt không tốt lắm, “chỉ cần Giang Ngôn không muốn thì cô ta không thể làm được.”
“Đăng quảng cáo tuyển người lên mạng đi.” Dư Anh đột nhiên nói.
“Hả? Tuyển người gì?”
“Cửa hàng chúng ta không đủ người rồi, hễ đến lễ tết là không làm hết việc.” Dư Anh mặc tạp dề vào, mở tủ giữ tươi ra chọn hoa, “tuyển thêm vài người học việc, em chịu khó chỉ dẫn một thời gian, anh tăng lương cho em.”
Hành Chuẩn không đáp, Dư Anh quay lại nhin cô: “Không vui lòng?”
“Không phải vui lòng hay không, anh là ông chủ, anh có quyền quyết định, anh thấy cần làm thì cứ làm.”
“Chuyện này anh cũng nghĩ lâu rồi, khi đơn hàng tăng thì chúng ta không làm xuể thật, bây giờ lượng đặt hàng cũng lớn, thật sự cần thêm người rồi.”
Lát sau, Hành Chuẩn gật đầu: “Được rồi, lát nữa em đăng quảng cáo.”
Số đơn hàng của studio bây giờ đúng là càng lúc càng nhiều, chủ yếu là vì hiệu quả ngôi sao mà Dư Anh mang đến.
Gương mặt của anh chẳng khác nào bảng quảng cáo sống, chẳng qua là vì Dư Anh không chịu đứng trước ống kính, chứ không thì studio chắc chắn sẽ càng đắt hàng hơn.
Chiều hôm đó, Dư Anh có vẻ rất ngột ngạt, không nói được mấy câu, Hành Chuẩn và Hứa Khả Khả thấy vậy cũng không dám bắt chuyện với anh.
Mặt trời lặn dần, Dư Anh ngồi trong sân sau bón phân cho mầm hoa.
Đã hơn năm giờ rồi, anh gọi điện cho Tiêu Thầm.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy: ‘A lô?’
Giọng nói của Tiêu Thầm có vẻ hơi mệt mỏi.
“Anh Thầm, tan làm chưa?”
‘Chưa đâu.’
“Lát nữa em đi chợ, hôm nay muốn ăn gì?”
‘Hôm nay anh phải tăng ca, không về ăn cơm, ăn tạm cái gì đó trong nhà ăn công ty vậy.’
“Ừm, vậy khi nào anh về?”
Tiêu Thầm lật bản vẽ trên tay, một tay thì đưa điện thoại đến bên tai: ‘Anh cũng chẳng biết, làm hết việc thì về, em đừng chờ, buồn ngủ thì cứ ngủ đi.’
“Ừm.”
Dư Anh cúp điện thoại, nghe thấy tiếng Hứa Khả Khả gọi với vào: “Ông chủ, bọn em về trước đây?”
“Ừ.” Dư Anh đáp lời.
“Anh cũng về sớm đi!” Âm thanh của Hứa Khả Khả nhỏ dần.
Tiêu Thầm vừa dọn đến căn hộ của Dư Anh được hai ngày, căn nhà mà anh từng nói đến là nhà mới, còn chưa có nội thất, hai người bàn bạc rồi quyết định, dù gì cũng là nhà thôi, không cần phải lãng phí đi trang trí một căn mới, dọn nhà cũng phiền, cho nên Tiêu Thầm dọn vào căn hộ của Dư Anh.
Căn nhà này cách studio và công ty của Tiêu Thầm đều gần, diện tích không quá lớn nhưng vẫn đủ không gian cho hai người.
Dư Anh bón phân cho hoa xong thì vào phòng, xử lý số hoa đã không còn tươi nữa, làm xong thì trời đã tối hẳn.
Dư Anh thấy không ngon miệng, cũng khá mệt mỏi, bèn nằm xuống sô pha trong phòng nghỉ, nhìn trần nhà ngơ ngẩn.
Tám giờ rưỡi tối, Tiêu Thầm đi ngang qua Tĩnh Lặng thì phát hiện studio vẫn sáng đèn. Anh xoay bánh lái, quay đầu rẽ vào hẻm nhỏ.
Xe dừng trước cửa Tĩnh Lặng, Tiêu Thầm xuống xe.
Ánh đèn yếu ớt chiếu xuyên qua cửa kính, Tiêu Thầm đứng ngoài nhìn vào khung cảnh bên trong. Sảnh ngoài không có ai, chỉ có một ngọn đèn trên quầy bar còn sáng.
Tiêu Thầm đẩy cửa vào.
Chuông cửa kêu “leng keng” thánh thót.
Quên khóa cửa?
Tiêu Thầm khó hiểu nhìn quanh.
Hay là có trộm?
Anh cảnh giác hơn hẳn, thuận tay cầm lấy cây lau nhà ở bên cạnh, mở cổ tay áo xắn lên hai vòng, khởi động nhẹ một chút.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, Tiêu Thầm nép sát vào cửa, đặt tay lên nắm cửa đẩy nhè nhẹ ra.
Anh nhanh nhẹn giơ cây lau nhà lên, sau đó định thần lại nhìn, phát hiện người ngủ trên sô pha chính là bạn trai mình.
Tiêu Thầm cứng người, suýt nữa thì cây lau nhà đã trượt tay đập vào Dư Anh.
Dư Anh nằm ngửa trên sô pha, một chân co lên, một tay gác lên che mắt, bụng phập phồing đều đặn, có vẻ chưa tỉnh.
Tiêu Thầm thở phào một hơi, đặt cây lau nhà xuống dựa vào tường rồi nhẹ nhàng bước về phía Dư Anh.
Tiêu Thầm cúi người, nâng tay nhẹ nhàng vuốt mớ tóc rối trên trán Dư Anh. Cánh tay Dư Anh khẽ cử động một cái, đột nhiên mở bừng mắt, túm lấy cổ tay Tiêu Thầm vặn ra ngoài không chút do dự…
Đây là phản xạ phòng thủ vô thức.
Đến khi thấy rõ mặt Tiêu Thầm, Dư Anh mới khựng lại.
“Anh Thầm…” Dư Anh vội buông tay, khàn giọng nói, “xin lỗi, em phản xạ có điều kiện. Có đau không?”
“Không sao.” Tiêu Thầm ngồi xuống sô pha, “sao lại ngủ ở đây?”
Phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa, vừa vặn rọi lên gương mặt anh tuấn của Dư Anh.
Đường nét trên khuôn mặt hơi mờ, ánh mắt cũng đục ngầu.
“Vừa nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ quên đi mất.” Dư Anh ngửa đầu lên nhìn anh.
Tiêu Thầm cúi nhìn, vỗ đùi: “Nằm lên đây.”
Dư Anh cười cười, dời đầu sang gối lên đùi anh.
“Mệt lắm sao?” Tiêu Thầm vuốt tóc anh, tóc của Dư Anh hơi dài rồi, “sao sắc mặt kém vậy?”
“Tàm tạm.” Dư Anh trở mình, mặt áp vào bụng Tiêu Thầm, chóp mũi chạm phải khuyu áo anh, hơi lạnh.
“Sao thế? Không vui à?”
Dư Anh không đáp.
Tiêu Thầm xoa đầu anh: “Nói đi.”
“…Hôm nay mẹ của Giang Ngôn lại tìm em.”
“Ừ, rồi sao?”
“Cô ta đưa cho em một tấm thẻ, một trăm ngàn. Nói là để cảm ơn em đã giúp đỡ vật chất cho Giang Ngôn trong mấy năm nay.” Dư Anh ôm eo Tiêu Thầm, dụi mặt vào lòng anh, “em chỉ thấy buồn nôn chết được.”
Âm thanh của Dư Anh nghèn nghẹn: “Cô ta có ý gì? Em là nhà từ thiện à? Giang Ngôn là đối tượng đầu tư của em chắc?”
Tiêu Thầm xoa gáy anh nhè nhẹ như an ủi.
“Lúc đó em chỉ muốn nắm tấm thẻ vào mặt cô ta.”
Nếu là mười năm trước, e rằng anh không cần suy nghĩ đã làm như thế thật,thậm chí có thể còn nặng tay hơn.
Nhưng anh không thể làm vậy, như thế thì chẳng có phong độ chút nào, mà cũng như thể người đàn bà kia rất quan trọng vậy.
Dù anh có phẫn nộ đến đâu, cũng chỉ có thể tỏ ra không để bụng, xem cô ta như không tồn tại.
“Sao cô ta còn dám vác mặt đến? Sao dám đòi lại Giang Ngôn? Cô ta có lòng tự trọng không? Có trái tim không?”
Tiêu Thầm cảm thấy bụng mình nóng nóng, chính là hơi thở của Dư Anh phả ra khi tâm trạng kích động.
“Không cần phải giận loại người như thế.” Tiêu Thầm dỗ dành anh, “sao không lấy một trăm ngàn đó chứ, không chỉ phải lấy, mà còn phải nói với cô ta: chút tiền này mà đủ à! Không đủ nhét kẽ răng!”
Dư Anh cười phì, ngước mặt lên: “Anh Thầm, sao lại không có nguyên tắc vậy.”
Tiêu Thầm cúi đầu hôn anh.
Dư Anh chớp mắt, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu: “Thơm cái nữa.”
Bật cười thành tiếng, Tiêu Thầm dùng ngón tay nâng cằm anh lên, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Khi họ tách khỏi môi người kia, không biết cơ thể đã quấn lấy nhau tự bao giờ, Dư Anh chống người lên, nửa ôm lấy Tiêu Thầm vào lòng.
Dư Anh vuốt ve tóc bên vành tai anh, thấp giọng nói: “Em mà cầm số tiền đó thì Giang Ngôn biến thành cái gì rồi.”
“Anh biết. Đùa em thôi.”
Dư Anh nhìn anh: “Đùa thêm chút nữa, bây giờ em vẫn chưa vui hẳn đâu.”
Tiêu Thầm cười, gãi cằm Dư Anh như đang nựng mèo: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, ông chủ Dư. Chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừ, giận quá không nuốt trôi cơm nữa.” Dư Anh xụ mặt, “nếu là mười năm trước, có thể cô ta sẽ bị em mắng té tát, em sẽ cho cô ta vừa khóc vừa ra khỏi quán café đó.”
“Khi còn trẻ em thô bạo thế à?” Tiêu Thầm cười muốn điên, ghé lại hôn vành tai anh: “Về thôi, anh nấu bữa khuya cho.”
~*~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT