Lửa trại buổi tối dường như là hoạt động được chú ý nhất của lần du lịch này, tất cả mọi người đều hưng phấn chưa từng thấy.
Tiêu Thầm ngồi yên nhìn bọn họ nhảy múa, tay cầm một ly trà Tibetan*, nhấp từng miếng nhỏ.
* Trà Tibetan: món uống phổ biến của người dân sống ở vùng núi Himalaya, theo truyền thống bao gồm các nguyên liệu lá trà, nước, muối và bơ làm từ sữa bò Tây Tạng
Dư Anh quả thật là người có sức hút nhân cách, dù đi đâu cũng được người khác chú ý và hoan nghênh. Anh và đồng nghiệp của Tiêu Thầm rất hòa đồng, rõ ràng đã từng đến Tây Tạng nhiều lần nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.
Tiêu Thầm nheo mắt với vẻ lười biếng, nhìn chăm chú vào Dư Anh.
Anh thấy Giang Nguyệt cười hì hì rồi định nắm tay Dư Anh.
Dư Anh quả thực trông rất trẻ, tuy thân hình rắn chắc, nhưng chỉ cần thay một bộ quần áo trẻ trung vào là sẽ giống hệt một sinh viên.
Giang Hiểu Thăng ngồi uống nước cạnh Tiêu Thầm, thấy em gái mình định tiếp cận Dư Anh thì cười nói: “Con nhóc này lại bắt đầu rồi.”
Tiêu Thầm không nói gì, anh thấy tay của Dư Anh vừa bị Giang Nguyệt chạm vào, nhưng anh chàng không để cô nắm được, mà chỉ quay sang nói vài câu với cô.
Giang Nguyệt giơ tay ra hiệu “OK”, Dư Anh liền rời khỏi đám đông đi về phía Tiêu Thầm.
“Anh!” Giang Nguyệt vẫy tay với Giang Hiểu Thăng, “qua đây nhảy với em gái anh đi này!”
Giang Hiểu Thăng cằn nhằn đứng dậy: “Không để anh đây yên tĩnh được một lát.”
Tiêu Thầm chống cằm nhìn Dư Anh: “Cậu có thấy Giang Nguyệt có ý với mình không?”
“Có lẽ vậy.” Dư Anh cười như không.
Thái độ không phủ nhận này khiến Tiêu Thầm ngứa ngáy trong lòng, nói thật ra thì Dư Anh cũng chưa phải ai của anh, chưa xác định quan hệ chính thức, anh cũng chẳng quản được chuyện Dư Anh thân thiết với ai.
“Cậu nói gì với cô bé vậy?” Tiêu Thầm hỏi.
“Em nói có việc cần nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ em tìm một đối tượng xem mắt cho em.” Dư Anh cầm ly giấy dùng một lần lên, tự rót cho mình nước lọc, anh không thích món trà Tibetan.
Tiêu Thầm không lên tiếng, chờ anh nói tiếp.
“Vốn không định gặp mặt làm gì, nhưng tình hình hơi đặc biệt một chút.” Dư Anh uống hợp nức rồi kể lại toàn bộ chuyện đối tượng xem mắt kia nhờ mình giúp đỡcho Tiêu Thầm nghe.
“Cho nên vẫn quyết định đi gặp một chuyến.”
“Vì sao lại đặc biệt đến nói cho tôi biết?” Tiêu Thầm bất giác hỏi.
Dư Anh rất ôn hòa, cư xử với ai cũng tương đối nhiệt tình. Anh có thể không cần phải nói gì cả, trực tiếp đi gặp đối tượng xem mắt kia cũng xong, dù sao thì Tiêu Thầm cũng không có tư cách can dự vào việc này, hơn nữa đây cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ người ta mà thôi.
“Cảm thấy nên báo cho anh biết một tiếng thì tốt hơn.” Dư Anh đáp, “nếu không thì hình tượng của em sụp đổ mất, vừa mới nói có thiện cảm với anh xong thì ngoảnh đầu đi xem mắt người khác.”
Tiêu Thầm cười, thoải mái nói: “Tôi không cho đi thì cậu không đi à?”
“Đúng vậy, anh không cho đi thì chắc chắn em sẽ không đi đâu.”
Câu nói này có sức sát thương quá mạnh, Tiêu Thầm như nở hoa tong bụng, thầm nhủ cậu đã thế này rồi còn không chịu yêu đương với tôi?
“Đi đi.” Tiêu Thầm cúi đầu ngậm điếu thuốc, “biết đâu chừng lại giúp tác thành một cặp đôi thì sao.”
Dư Anh đồng ý.
“Không nhảy nữa à?” Tiêu Thầm rít một hơi thuốc, nhìn ngọn lửa trại chói lập lòe trước mắt, ánh lửa lay động phản chiếu trong đôi mắt anh.
“Thôi.” Dư Anh cười đáp, “không phải anh thấy cô nàng Giang Nguyệt có ý với em à, tốt nhất là em thôi xuất hiện trước mắt cô bé đi thôi.”
Tiêu Thầm kẹp thuốc trên tay, gảy gảy tàn thuốc vào một chiếc ly giấy trống.
Ánh lửa trại sáng bừng một khoảng trời rộng lớn, toát ra khí thế hừng hực như muốn càn quét cả mảnh thảo nguyên này, lại như phản chiếu lại cảm xúc trong lòng Tiêu Thầm lúc này…
Cảm giác này thật kỳ lạ, thíc một người mà lại có thể cảm nhận được độ ấm lan ra từ dòng máu chảy xuôi trong cơ thể đến làn da bên ngoài, lòng bàn tay vốn luôn lạnh băng nay cũng ấm dần lên.
Những ngón tay thon dài của Tiêu Thầm gõ nhè nhẹ lên thành ly giấy: “Tôi còn chưa nắm tay cậu nữa đấy, đừng để người khác giành trước tôi chứ.”
Chuyến du lịch tám ngày đến Tây Tạng thoáng cái đã kết thúc, tuy cũng có những lúc hormone tác quái, nhưng giữa hai người lại không thật sự xảy ra chuyện gì, trong tám ngày này còn chưa kịp nắm tay.
Tiêu Thầm cho rằng Dư Anh không phải người bị động, lý do khiến anh kiềm chế tốt đến vậy có lẽ là vì chưa đủ yêu thích; hoặc có lẽ là đang suy nghĩ xem người này có xứng đáng để ở bên anh hay không.
Con người đã đến tuổi này rồi thì muốn rung động rất khó, cũng không thể tùy tiện phung phí tình cảm của mình như thời còn trẻ, thích thì đến với nhau, yêu rồi lại chia tay, có đôi khi dù không thật sự yêu thích nhưng vẫn quyết định thử xem sao.
Cả hai người họ đều không còn ở cái tuổi có thể tùy ý trải nghiệm nữa rồi, ít nhất thì với Tiêu Thầm, anh muốn có nhiều hơn chứ không chỉ là cứ mờ ám với nhau đến một giai đoạn nào đó thì bắt đầu yêu đương.
Anh muốn mình có mặt trong phần đời còn lại của Dư Anh.
Sau khi trở về từ Tây Tạng, Tiêu Thầm không còn quá nhiều thời gian rảnh rỗi nữa, lại phải quay về với tiết tấu công việc như trước kia. Nhưng việc theo đuổi Dư Anh cũng không thể bỏ lỡ được, hễ rảnh một chút là anh lại chạy đến Tĩnh Lặng ngồi chơi, mua hoa rồi tặng Dư Anh.
Dần dần, chỉ cần là người không mù thì đều nhìn ra sự ân cần của anh dành cho Dư Anh.
Tiêu Thầm không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, Dư Anh hy vọng trong quá trình tiếp xúc, họ có thể hiểu sâu sắc về đối phương, điều này không hề xung đột gì với việc Tiêu Thầm đơn phương theo đuổi cả.
Ngày hôm nay là ngày hiếm hoi mà Tiêu Thầm tan làm đúng giờ, lại vừa hay là thứ sáu, anh muốn mời Dư Anh đi xem phim.
Theo đuổi người ta làm sao có thể thiếu bước đi xem phim chứ.
Bây giờ, Hứa Khả Khả đã dám to gan hỏi thẳng Tiêu Thầm: “Anh Thầm, anh đang theo đuổi ông chủ của bọn em phải không? Phải không? Phải không?”
Tiêu Thầm đáp: “Đúng rồi.”
“Chu choa!” Hứa Khả Khả đấm lên mặt bàn, “hai ngày nay em đã muốn hỏi rồi mà chị Hành Chuẩn không cho, em nghẹn muốn chết rồi á.”
Dư Anh không có ở studio, Tiêu Thầm nhìn quanh rồi hỏi: “Cậu ấy không ở đây là?”
Hứa Khả Khả biến sắc, vẻ mặt kỳ quái.
Tiêu Thầm khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”
“À thì…” Hứa Khả Khả làm ra vẻ bận lau bàn, ấp a ấp úng, “ông chủ bận việc ra ngoài rồi.”
Hành Chuẩn đi đến cầm lấy chiếc kéo trên bàn, bình thản nói: “Anh Dư Anh đi xem mắt rồi.”
Hứa Khả Khả giật bắn mình quay lại nhìn cô, làm như oán trách cô nói quá thẳng thừng vậy.
Hành Chuẩn cúi đầu, nhìn cô bé theo hướng từ trên xuống với ánh mắt lạnh nhạt: “Giấu giếm thì được à?”
Ai ngờ Tiêu Thầm chỉ “à” một tiếng, phản ứng rất bình tĩnh.
“Anh Thầm, anh…anh có sao không?” Hứa Khả Khả hoài nghi hỏi, “có phải anh cố tỏ ra kiên cường không? Đừng như thế, nếu không vui thì nhất định phải nói thẳng ra, đừng cứ giữ trong lòng, em có thể giúp anh giải sầu!”
Tiêu Thầm bị cô bé chọc cười thành tiếng, chuyến đi Tây Tạng khiến anh đen đi không ít, khi cười lên thì hàng mi rung rung, làn da ngăm đen dường như càng tôn lên vẻ trưởng thành và đường nét trên gương mặt anh tuấn.
“Cậu ấy đã nói cho ah biết chuyện này rồi.” Tiêu Thầm đáp, “anh biết cậu ấy phải đi xem mắt.”
Hứa Khả Khả mở tròn hai mắt: “Trời đất, ông chủ hết chuyện hay sao mà nói với anh vụ này?”
Hứa Khả Khả dâng lên sự thương cảm vô hạn dành cho Tiêu Thầm, sau đó lập tức tưởng tượng ra câu chuyện đau thương “tôi thích em, em lại chỉ xem tôi là anh em”.
Tiêu Thầm nhìn vẻ mặt cô là biết ngay cô nàng đang hiểu lầm rồi, bèn giải thích: “Ông chủ của em đi xem mắt là vì muốn thắt dây tơ hồng cho người ta.”
“Hở??”
Tiêu Thầm giải thích nguyên nhân ngắn gọn cho Hứa Khả Khả.
Hứa Khả Khả nghe xong thì che miệng cười thầm: “Chuyện này tức cười quá rồi đó, khác nào người máy đâu.”
Hứa Khả Khả lại hỏi: “Anh Thầm, chắc ông chủ phải biết là anh có ý với anh ấy chứ hả?”
“Biết.” Tiêu Thầm thoải mái nghịch điện thoại, “lúc du lịch Tây Tạng là anh đã nói rõ ràng với cậu ấy rồi.”
“What?? Anh đã tỏ tình rồi á?” Hứa Khả Khả rất kinh ngạc, theo tình hình trước mắt thì rõ ràng là Dư Anh chưa có nhận lời bày tỏ của Tiêu Thầm.
Hứa Khả Khả nghĩ sao cũng không hiểu, vì trong mắt cô thì Tiêu Thầm và Dư Anh chắc chắn đều có thiện cảm với đối phương, ánh mắt không thể nói dối được, có khi nào mà ông chủ Dư lại nảy sinh cảm giác ái muội với người đàn ông khác đâu, cô không khỏi thì thầm: “Có lẽ nào ông chủ vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện trước kia…chẳng trách chưa bao giờ tìm đối tượng…”
Tiêu Thầm đang cầm điện thoại thì khựng lại, ngẩng lên hỏi: “Ám ảnh cái gì?”
Hành Chuẩn xuất hiện bên cạnh Hứa Khả Khả từ lúc nào, vỗ một cái vào gáy cô bé, lạnh giọng bảo: “Nói bậy bạ cái gì đó?”
Tiêu Thầm bị gợi lên lòng tò mò: “Ảm ảnh gì? Dư Anh trước kia làm sao?”
Hứa Khả Khả vội vàng phẩy tay: “Không có không có, em đoán bậy đó.”
Tiêu Thầm nhíu mày.
Chuông cửa vang lên đúng lúc, sau cửa ló ra một nửa cái đầu, một đôi mắt sáng long lanh, là Giang Ngôn.
“Làm cái gì mà lén lút như ăn trộm vậy.” Hứa Khả Khả nhìn cậu.
Giang Ngôn đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Anh em có đây không?”
“Không có.”
Giang Ngôn thở phào, đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy vết thương trên mặt cậu nhóc thì mọi người đều giật nảy mình.
Hành Chuẩn vội vàng bước sang: “Chuyện gì đây? Em lại đánh nhau với người ta?”
Giang Ngôn ậm ừ, cúi đầu đi vòng qua cô, khi thấy Tiêu Thầm thì hơi sửng sốt, vô thức gọi chứ.
“Làm sao vậy?” Tiêu Thầm nhìn vết thương trên mặt cậu nhóc, khóe mắt và miệng đều bị rách da, mũi cũng sưng lên.
“Đánh nhau thôi.” Giang Ngôn cọ mũi.
“Chú hỏi nguyên nhân đánh nhau kìa.” Tiêu Thầm nói.
Giang Ngôn quay mặt đi, không trả lời.
Cậu đánh nhau nên mới không dám về nhà, muốn trốn Dư Anh. Hôm nay cậu nhóc cũng không định về, chuẩn bị ngủ tạm một đêm trong studio, cậu sợ về nhà thì hai ông bà sẽ phát hiện ra mình bị thương.
“Đừng nói cho anh em.” Giang Ngôn ngập ngừng nói.
Hành Chuẩn trách nhỏ: “Không nói cho anh em? Em cho rằng vết thương này khi nào thì khỏi, hôm nay giấu anh ấy, ngày mai anh ấy sẽ không phát hiện ra à?”
Giang Ngôn không còn gì để nói, nhưng ngoại trừ trốn tránh thì cậu không nghĩ ra cách giải quyết nào khác cả.
“Dù sao thì gôm nay không thể để anh ấy thấy được.” Giang Ngôn mím môi nói, “hôm nay em ngủ ở đây, đừng nói cho anh em, em sẽ nói là em qua nhà bạn ngủ.”
Hứa Khả Khả không đờng ý: “Chỗ này làm sao mà ngủ, còn chẳng có một cái giường nữa, nếu hôm nay không muốn về nhà thì theo chị về, không thể ngủ ở đây được, không có giường mà đêm thì lại lạnh, em không sợ cảm lạnh à?”
“Phòng nghỉ có sô pha.”
“Có sô pha cũng không thể ngủ lại đây được?” Hứa Khả Khả cao giọng, “Giang Ngôn, em có thể hiểu chuyện hơn được không?!”
Hứa Khả Khả nhanh miệng, nói xong thì liền hối hận, vội vàng sửa lại: “Chị không có ý đó…”
Giang Ngôn cúi đầu, vẻ mặt ngoan cường bị che giấu dưới bóng râm.
Tiêu Thầm nói: “Vậy về nhà chú đi.”
Giang Ngôn ngẩng đầu lên.
“Hôm nay qua nhà chú, có muốn không?”
Giang Ngôn lắc đầu, cậu vẫn luôn rất đề phòng người khác, ngoại trừ Dư Anh và cha mẹ Dư Anh, không thích gần gũi với người ngoài.
“Ngủ ở nhà chú dù sao cũng tốt hơn ở đây chứ? Con không muốn về nhà chẳng qua là sợ Dư Anh lo lắng thôi, nhưng vết thương này thì trốn được mấy ngày? Hôm nay không về nhà, thì đến chỗ chú ngủ tạm, ngày mai lại giải thích đàng hoàng cho họ, thế nào?”
Tiêu Thầm nói rất chậm mà giọng điệu lại nhẹ nhàng, người khác sẽ bất giác nảy sinh cảm giác muốn nghe lời anh, mà vốn là vì quan hệ với Dư Anh nên Giang Ngôn cũng có sẵn thiện cảm với Tiêu Thầm, trẻ con dễ dỗ, anh chỉ cần giải thích rõ ràng vài câu là đã thuyết phục được cậu nhóc.
Giang Ngôn do dự trong chốc lát rồi im lặng gật đầu.
“Đi thôi.” Tiêu Thầm vỗ vai cậu.
“Làm phiền anh rồi.” Hành Chuẩn nói.
“Không có gì.”
Giang Ngôn đi theo Tiêu Thầm ra cửa, một bước ngoảnh đầu lại ba lần, nhìn Hành Chuẩn và Hứa Khả Khả.
“Không ai giận em.” Hứa Khả Khả cười mắng, “làm gì mà xụ mặt như thế.”
Giang Ngôn lên xe của Tiêu Thầm.
“Thắt dây an toàn.” Tiêu Thầm khởi động máy, lên tiếng nhắc nhở, “trước tiên đưa con đến bệnh viện khám trước đã, sống mũi có bị lệch không?”
“Không.”
Tiêu Thầm quay sang liếc cậu một cái, cổ áo cậu nhóc bị giật rách rồi, để lộ một bên vai gầy gò.
Cùng lúc đó, Dư Anh đã gặp được đối tượng xem mắt.
“Anh Dư Anh phải không?” Đối phương bắt tay anh, “chào anh, em là Diêu Mạnh Thanh.”
“Chào cậu.”
Dư Anh chưa từng xem hình của Diêu Mạnh Thanh, cậu không hề giống với tưởng tượng của Dư Anh chút nào, ngoại hình rất nhiên là đẹp trai, nhưng trông còn có vẻ nhỏ hơn tuổi thật nữa kìa.
Không phải là trẻ tuổi, mà là thật sự rất non nớt, cảm giác như khuôn mặt vẫn chưa định hình.
Dư Anh thầm khó hiểu, không kìm được hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mốt.”
Dư Anh sửng sốt: “Gì cơ?”
Không phải nói là đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh à? Lại còn học y, dù sao cũng phải đến hai lăm hai sáu chứ?
“Mẹ em không nói với anh à?” Diêu Mạnh Thanh giải thích, “hồi đi học em đã nhảy lớp đó.”
Mới hai mươi mốt tuổi mà đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh ngành y, vậy thì đã nhảy bao nhiêu lớp rồi.
Dư Anh bật cười: “Thần đồng à.”
Diêu Mạnh Thanh cười toe lộ ra hàm răng trắng bóng: “Quá khen quá khen. Em phát hiện ra anh đẹp trai hơn tưởng tượng của em nhiều, điều kiện thế này mà cần xem mắt à?”
“Cậu đừng nói tôi, chứ cậu thì mới bao nhiêu.”
“Ôi anh đừng nhắc, còn không phải tại mẹ em!”
Dư Anh vốn là người cởi mở dễ nói chuyện, hai người tuy không nảy sinh tình cảm yêu đương, nhưng đúng là vừa gặp đã quen.
Lúc này chuông điện thoại reo, là Tiêu Thầm gọi.
Dư Anh bất giác nở nụ cười, nhận cuộc gọi: “A lô?”
‘Không làm phiền cậu chứ?’
“Nếu anh mà không muốn làm phiền em thì đã không gọi đến rồi.”
Tiêu Thầm khẽ cười: ‘Không kìm được.’
‘Cậu không đồng ý làm bạn trai tôi, dù thế nào tôi cũng vẫn lo cậu bị người khác cướp mất.’
“Không cướp được đâu.” Dư Anh thấp giọng nói.
~*~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT