Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ uống một gáo nước ……
Những lời này dùng để bày tỏ tình yêu thật là không một chút mới mẻ, thậm chí còn già cỗi.
Nhưng cố tình……
Dư Tễ Đan lẳng lặng nhìn Lý Mính Hưu, mặt cô không biểu tình mà tiếp nhận hoa hồng anh đưa cho cô ——
Nhưng cô cố tình chính là muốn bày bộ mặt này!
“Anh mau đứng lên ——” Dư Tễ Đan gắt gao cầm hoa hồng, nhỏ giọng nói thầm, “Lại không phải cầu hôn, anh vẫn luôn quỳ gối thế này, người khác nhìn đến sẽ nghĩ chuyện gì? Còn tưởng rằng tôi đặc biệt hung hãn…… Còn tưởng rằng anh bị ‘vợ quản nghiêm ’ ……”
“Lúc trước anh còn cười nhạo Đường Chu bị ‘ vợ quản nghiêm ’, kỳ thật anh thật lòng hâm mộ nó, có bà xã ‘ quản ’ thật đúng là thập phần hạnh phúc——”
Lý Mính Hưu cười nói xong, mới từ boong tàu đứng lên, phủi bụi nơi đầu gối.
Dư Tễ Đan hơi hơi nhíu nhíu mày: “Anh! Cái tên này, toàn là hoa ngôn xảo ngữ, miệng lưỡi trơn tru, anh lừa tôi vất vả như vậy, lại quá phận như vậy, đừng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ cho anh dễ dàng như vậy!”
Lý Mính Hưu: “…………”
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ còn không tha thứ cho anh sao?
Thấy Lý Mính Hưu đứng dậy, năng lực “Xem mặt đoán ý” của nhân viên phục vụ cũng vào hạng thượng thừa, liền đẩy tầng bánh sinh nhật ra.
Lý Mính Hưu tiếp nhận bánh sinh nhật họ đẩy tới, bày biện trêи bàn ăn xong, anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ——
“Sinh nhật vui vẻ, vợ anh.”
Sau khi Tễ Đan cầu nguyện, một hơi thổi tắt nến trêи bánh sinh nhật.
Lý Mính Hưu đem nến lấy ra, sau đó quy quy củ củ mà cắt bánh kem, lại đem phần bánh kem cắt xong rồi đặt vào đĩa, lại cung cung kính kính mà bày biện đến trước mặt Dư Tễ Đan, cầm lấy một cái nĩa xắn một miếng nhỏ, đưa tới trước mặt Tễ Đan.
Một loạt thao tác thành thục tựa như nước chảy mây trôi, Lý Mính Hưu từ đầu tới cuối đều đứng bên cạnh Dư Tễ Đan, tội liên đới cũng chưa dám ngồi —— như vậy mới làm Dư Tễ Đan miễn cưỡng vừa lòng, chỉ cần cô hơi hơi mở miệng, hương vị bánh sinh nhật liền lan tràn trong khoang miệng.
Dư Tễ Đan hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi dễ dàng như vậy tha thứ cho anh, anh liền cho rằng tôi là phụ nữ dễ dãi, về sau anh gây chuyện, lại có thể nói dối càng thêm không kiêng nể gì, nghĩ lại, dù sao vợ anh dễ dụ như vậy, tùy tiện cho cô ta một chút lãng mạn liền được tha thứ rồi……”
Lý Mính Hưu lại đút Dư Tễ Đan một ngụm bánh kem, nghe được lý luận của cô, sợ tới mức anh vội vàng nói: “Không có! Không phải! Sẽ không! Bà xã đại nhân, chỉ một lần này, thật sự, anh sẽ không lại lừa em, không bao giờ ……”
Dư Tễ Đan trừng mắt: “anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao? Anh ngay cả chuyện lớn như vậy đều có thể gạt tôi, còn có cái gì anh làm không được? Hơn nữa tới giờ phút này anh đều không hề nói với tôi, anh vì sao muốn ngụy trang thân phận, vì sao phải giấu diếm tôi!”
“Anh……” Lý Mính Hưu nhất thời nghẹn lại, qua vài giây mới chậm rãi nói, “ cho dù anh không nói, em cũng biết lý do…… Đan Đan, nếu từ lúc bắt đầu em đã biết anh là một người phi thường có tiền, em sẽ cùng anh kết hôn sao?”
Dư Tễ Đan hơi hơi hé miệng.
Lý Mính Hưu lập tức đút cô một ngụm.
Cô ɭϊếʍ mẫu kem nơi khóe miệng, nhìn Lý Mính Hưu, trịnh trọng mà lắc lắc đầu.
Lý Mính Hưu hỏi: “Như vậy…… em sẽ tiếp nhận anh sao?”
Dư Tễ Đan lắc đầu.
“Em ……” Lý Mính Hưu dừng một chút, “em sẽ cho anh cơ hội sao? Cho anh một cơ hội theo đuổi em sao?”
Dư Tễ Đan hơi gục đầu xuống: “…… Lúc ấy chúng ta rõ ràng còn không quen biết, hóa ra anh đã cẩn thận điều tra tôi thật kĩ rồi——anh thật là làm việc cẩn trọng, chuẩn bị thật tốt, nhất định phải đem tôi bắt lấy…… Mính Hưu, anh như vậy làm cho tôi cảm thấy, anh đời này không phải tôi thì không thể……”
Lý Mính Hưu cười một chút, cúi người hôn lấy môi cô, thật lâu sau anh mới buông cô ra, sau đó cố ý trêu: “Bà xã anh cũng thật thông minh! Anh nói nhiều như vậy, vẫn thua em dùng một câu——‘không phải em liền không thể’, đúng vậy, chính là câu này.”
Dư Tễ Đan rốt cuộc vô pháp cố ý xụ mặt, cô ngơ ngác mà nhìn Lý Mính Hưu, khóe miệng hơi cong, trêи mặt tràn ngập hai chữ “Hạnh phúc”.
Rõ ràng là một người đẹp đẽ như vậy…… Mấu chốt chính là anh yêu cô, đương lúc anh đối với cô mà nói “không phải em liền không thể”……
Cô còn có lý do gì cự tuyệt anh bày tỏ tình yêu đây?
Dư Tễ Đan thậm chí một lý do lừa mình dối người cũng tìm không thấy.
Đầu óc cô giờ đây đều là thanh âm của bạn học thời cao trung—— “Gả cho anh ấy đi.”
Đúng vậy, Dư Tễ Đan đều nghĩ, gặp được người như vậy, liền “Gả cho anh ấy đi”.
Dư Tễ Đan nở nụ cười, ngẩng đầu, đối với Lý Mính Hưu chớp chớp mắt.
Cô đã gả cho anh rồi nha
***
Tháng chạp gió biển cơ bản không ấm áp gì, đêm khuya lại càng lạnh, Lý Mính Hưu cho nhóm nhân viên phục vụ vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu đút xong một miếng bánh sinh nhật, liền từ trêи chỗ ngồi đứng lên.
Cô ở trêи boong tàu chạy hai vòng, sau đó bổ nhào vào lòng Lý Mính Hưu, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi: “du thuyền này thật lớn, không có khách khác sao? Chỉ có chúng ta sao? Là anh bao sao?”
Lý Mính Hưu che tai Dư Tễ Đan lại, muốn dùng lòng bàn tay ủ ấm cô: “Không phải anh bao……”
Dư Tễ Đan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn không phải Lý Mính Hưu bao, hẳn là mùa đông mọi người không thích đi du thuyền, nếu không cũng quá xa xỉ rồi……
Lý Mính Hưu nhấp môi cười, anh đương nhiên biết Dư Tễ Đan suy nghĩ cái gì, anh đúng sự thật mà trả lời: “…… Là anh mua.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Một hơi còn đang thở ra lập tức nghẹn luôn trong ngực.
Mẹ nó!
Tư bản chủ nghĩa vạn ác!
So với cô tưởng tượng còn xa xỉ hơn!
Lý Mính Hưu ôm lấy Dư Tễ Đan đi về phía trước——
Hai người đứng ở nơi cao nhất của con thuyền, nhìn xuống phía dưới, tìm tòi một chút liền có thể nhìn thấy bọt sóng quay cuồng.
Dư Tễ Đan nhẹ nhàng đem đầu dựa vào hõm vai Lý Mính Hưu, hai người lẳng lặng ôm nhau.
“Mính Hưu.”
Dư Tễ Đan đột nhiên mở miệng.
“Anh đoán xem cảnh tượng này, làm em nghĩ đến cái gì?”
“Để anh đoán xem ——” Lý Mính Hưu xoa xoa mái tóc ngắn của cô, khẽ cười nói, “em nghĩ tới《 The Titanic 》, You Jump I Jump, đúng không?”
“…………” Dư Tễ Đan đột nhiên từ trong lòng Lý Mính Hưu ngẩng mặt lên, có chút khϊế͙p͙ sợ mà nhìn anh, “Cả cái này anh cũng có thể đoán được?”
“Điện ảnh nổi danh như vậy, hẳn là không khó đoán nhỉ?”
Dư Tễ Đan nhìn chăm chú vào đôi mắt Mính Hưu, sau một lúc lâu cô mới hỏi: “Anh tin tưởng ở ngoài sẽ có ‘You Jump I Jump’ sao?”
“Vì sao lại không tin?”
Lý Mính Hưu đem môi dán bên tai Tễ Đan, thanh âm anh trầm thấp bị tiếng sóng biển che lấp——
Anh nói: “Anh vốn đã vì em mà nhảy rồi……”
Năm đó anh vì cô nhảy xuống biển, có thể nháo đến ồn ào huyên náo, chỉ là nhiều năm như vậy qua đi, người có thể nhớ kỹ cũng không nhiều lắm, cho dù có nhớ kỹ cũng sẽ ăn ý mà không nhắc lại chuyện này.
Dư Tễ Đan rụt cổ, chả trách: “Giọng anh nhỏ quá, thêm cả tiếng sóng, em không nghe rõ…… anh vừa mới nói cái gì?”
“Chưa nói cái gì.” Lý Mính Hưu đem Dư Tễ Đan ôm đến gắt gao, không dấu vết mà nói sang chuyện khác: “Khó có khi chúng ta có thể rời xa thành thị ồn ào náo động ra biển thế này, tới thưởng thức một chút cảnh trời đêm không thấy được trong thành thị đi.”
Dư Tễ Đan ngồi trêи một tấm thảm dày trêи boong tàu, Lý Mính Hưu vào trong khoang thuyền cầm mấy bình rượu nho ra tới.
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu mở một lọ màu trắng xanh, cô sửng sốt một chút: “Đây là rượu sao? Em không thích uống rượu, cũng sẽ không uống rượu……”
“Không có việc gì, rượu nho mà thôi.” Lý Mính Hưu ngồi bên cạnh Dư Tễ Đan, rót cho cô một ly, “Đây là rượu nho Argentina, bạn anh mấy ngày trước mới tặng, thật sự uống rất được, em nếm thử xem~”
“Argentina?” Dư Tễ Đan tiếp nhận chén rượu, nhẹ nhàng quơ quơ, “anh có bạn ở Argentina?”
“Hẳn là cậu ta đi qua Argentina. Ở Nam Mỹ, đặc biệt là Argentina, rượu nho sao có thể bỏ qua?” Lý Mính Hưu cũng rót cho mình một ly, cùng Dư Tễ Đan chạm ly, “em cũng không nên xem thường loại rượu nho này, chúng nó là hàng xa xỉ chính hiệu, nếu muốn tiêu tiền mà mua, chính là giá trêи trời……”
Dư Tễ Đan: “…………”
Mẹ nó! Mẹ nó!
Vạn ác! Tư bản chủ nghĩa vạn ác!
Dư Tễ Đan thật cẩn thận mà nhấp một ngụm.
Con mẹ nó!
Thật không hổ là tư bản chủ nghĩa vạn ác…
Uống cũng con mẹ nó thật ngon!
Cô một hơi đem non nửa ly uống vào, sau đó cô đưa ly không tới trước mặt Lý Mính Hưu: “Em còn muốn uống……”
Lý Mính Hưu kinh ngạc phát ngốc.
Anh ngoan ngoãn mà rót tiếp cho cô một ly.
Dư Tễ Đan lại làm một hơi hết sạch, mắt to chớp chớp: “Em còn muốn uống……”
Lý Mính Hưu: “…………”
Rượu nho có thể uống như vậy sao……
Nội tâm anh nói thầm, nhưng Dư Tễ Đan lại thêm một câu “Rót cho em!”, Lý Mính Hưu phảng phất như thể làm theo bản năng …… Nghe lời mà rót cho cô.
Dư Tễ Đan cứ như vậy làm liền vài ly, gương mặt hơi hơi phiếm hồng mà nói: “Ngon! Uống ngon!…… Em đối với rượu không có thường thức gì, trước kia em còn tưởng rằng rượu nho đều màu đỏ, nguyên lai còn có nhiều màu như vậy, thật sự uống rất ngon……”
Lý Mính Hưu nhìn đã thấy đáy bình, cười một chút: “Vợ, rượu nho phải uống chậm rãi, không phải cụng ly…… uống như em sẽ say, tác dụng rượu nho chậm nhưng phi thường lớn……”
Dư Tễ Đan ủy khuất mà nhìn Lý Mính Hưu: “Anh không nói sớm, em uống xong rồi.”
Lý Mính Hưu đột nhiên tà ác.
Giống như làm Dư Tễ Đan uống say cũng không phải một chuyện xấu!
Giọng nói lập tức thay đổi: “Không có việc gì, không sao, rượu nho mà thôi, bên này còn rất nhiều——”
Nói xong ann nhanh tay lại mở một chai khác, lần này là rượu nho hồng: “Em nếm thử rượu vang đỏ xem.”
Dư Tễ Đan học ngoan, không hề cụng ly, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi phẩm rượu.
Bởi vì đêm khuya trêи biển rất lạnh, nhưng Dư Tễ Đan sau khi uống xong rượu lại cảm thấy nóng, Lý Mính Hưu liền dứt khoát đem áo lông vũ khoác trêи người Dư Tễ Đan cởi ra, chính mình mặc vào, lại đem Dư Tễ Đan ôm vào trong ngực, hai người trong áo lông vũ gắt gao mà ôm nhau.
Một bên phẩm rượu nho, một bên nhìn trời đêm đầy sao.
Lý Mính Hưu nói với cô các chòm sao trêи bầu trời kia——
Thời điểm bắt đầu Tễ Đan còn câu được câu không đáp lại, sau lại dứt khoát một tiếng cũng không có.
“Đan Đan?”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng kê lại mặt cô, liền thấy, trực tiếp cười ra tiếng.
Cô đã ở trong lòng anh ngủ rồi.
Lý Mính Hưu nhéo nhéo chóp mũi Dư Tễ Đan: “Đã nói với em, tác dụng rượu nho chậm nhưng rất lớn……”
“Uhm..hmmm.h..……”
Trước nay không có say rượu, Dư Tễ Đan lần này khó chịu đến hỏng rồi, ở trong lòng Lý Mính Hưu không ngừng rầm rì.
***
Từ boong tàu đến phòng cho khách trong khoang thuyền là một đoạn thực ngắn.
Nhưng một đoạn đường ngắn, Lý Mính Hưu lại cảm thấy như trải qua cả thế kỷ.
Người không say rượu một khi say rượu, đó chính là mở ra một thế giới mới……
Hắn ôm cô trở về, cô rầm rì, vẫn không ngừng làm nũng…… cái này còn chưa tính, đầu ngón tay lại không an phận còn muốn ở trêи người anh sờ tới sờ lui —— ngực, eo, sườn, thậm chí cả những nơi mẫn cảm cô cũng không buông tha.
Đá văng cửa phòng cho khách, Lý Mính Hưu ôm Dư Tễ Đan đi thẳng đến giường lớn.
Anh đem cô đặt trêи giường, cởi áo lông vũ trêи người.
Thoát khỏi cái ôm của Lý Mính Hưu, Dư Tễ Đan liền ở trêи giường ăn vạ: “Ngủ……”
Lý Mính Hưu ngồi ở mép giường, một bên giúp cô cởi giày, một bên hỏi: “Chúng ta trước tắm rửa một chút, lại trở về ngủ, có được không?”
Anh đem Dư Tễ Đan ôm lên, thân thể cô mềm như bông, giống không hề có xương cốt, dựa vào người anh.
Mặt anh không một tia cảm xúc mà cởi áo lông của cô ra.
Lại cởi bỏ cúc áo áo sơmi của cô——
Mỗi một cúc áo được cởi bỏ, làn da liền bại lộ thêm một phần.
Đương lúc cúc áo thứ ba bị cởi bỏ——
Tay anh hơi ngừng lại.
Áo trong màu vàng nhạt.
Hẳn là cup C.
Nhưng anh cũng chỉ là dừng lại hai ba giây, liền tiếp tục như không có việc gì mà đem các cúc áo còn lại mở ra.
Anh mới vừa cởi áo sơmi ra, cô lập tức giang hai tay ôm lấy cổ anh, dán má mình vào gương mặt anh, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: “Mính Hưu…… Em lạnh…… tăng nhiệt độ điều hòa đi……”
Lý Mính Hưu: “…………”
Anh hận không thể đem điều hòa bật lạnh luôn thành không độ!
Lý Mính Hưu liền ôm cô, đem Dư Tễ Đan nửa ôm nửa bế mà nâng lên.
Bất ngờ chới với, Dư Tễ Đan theo bản năng ôm chặt lấy Lý Mính Hưu: “Khó chịu…… Thật là khó chịu…… Em muốn nôn…… Em sẽ không bao giờ uống rượu……”
Lý Mính Hưu không tiếp lời cô, càng không như trước kia dỗ dành, anh vẫn như cũ mặt không một tia cảm xúc mà ôm cô đi vào phòng tắm.
Trêи đường vào nhà tắm, đồ vật theo thứ tự mà rơi xuống——
Quần dài nữ…
Áօ ɭót nữ….
Quần con nữ màu vàng nhạt…
Cùng với……
Áօ ɭót màu vàng nhạt……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT