- Chuyện này thật không thể chấp nhận được. Hắn dám ra tay với một thành viên trong hội đồng ngay trước mũi chúng ta như vậy sao?

Đắc Thành tức giận chỉ tay về phía cái xác của Khắc Công. Thành thật mà nói thì bản thân cậu cũng chẳng yêu mến gì cái tên công tử này. Thậm chí, mấy vụ án mạng trước đây cũng chẳng khiến cậu bận tâm chút nào. Nhưng bây giờ, tên sát nhân đó lại dám gây ra một hành vi báng bổ đến vậy. Rõ ràng là hắn đang muốn tuyên chiến với hội đồng. Ai mà biết được lần tới hắn sẽ nhắm tới ai chứ?

- Tại sao lại là anh ấy? Khắc Công chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả.

Khiết Đường vùi mặt mình vào ngực của Phúc Luân, cô ấy thậm chí còn không dám nhìn cảnh tượng này đến lần thứ hai. Những tiếng thút thít của cô to dần, rồi vỡ òa thành những tiếng tự oán đầy nức nở.

- Là tại vì tui đúng không? Ả ta giết anh ta là vì nhắm vào tui! Ả ta muốn tui đau khổ vì phải mất đi tình yêu của mình!

Được tận mắt chứng kiến một màn diễn xuất thần như vậy, Trúc Đào cũng phải thở dài một cách đầy trào phúng.

- Chỗ này có đông người đâu mà bồ phải diễn gớm thế? Ở đây toàn mấy kẻ đã nhẵn mặt bồ rồi. Đừng có tốn sức nữa. Để dành nước mắt của bồ cho mấy buổi tranh cử chức hội trưởng đi.

Trong lúc Khiết Đường còn chưa kịp nói gì, Quế Chi cũng chen vào bình luận một cách thản nhiên.

- Mà cô ấy diễn cũng hay mà. Người ta nhìn vào đều nghĩ rằng họ chắc phải là một cặp khắng khít lắm.

Khiết Đường đã ngừng nức nở. Cô ta ném ánh mắt ngờ vực về phía bọn chúng. Tại sao chúng lại nói như vậy? Chúng biết chuyện của cô rồi sao? Khiết Đường lúng túng đẩy Phúc Luân ra khỏi vòng tay của mình. Cô ta lại quay sang nhìn Vĩnh Lộc một cách đầy cảnh cáo. Mọi phản ứng của cô ta dù nhỏ đều nhanh chóng bị Hoàng Hạnh ghi nhớ lại. Hoàng Hạnh nhìn về phía cái xác và chợt nghĩ ra một ý tưởng.

- Kẻ sát nhân đang đứng trong căn phòng này.

Thiên Kiệt có thể nhìn thấy đủ loại biểu cảm vừa xuất hiện trên gương mặt của mọi người sau lời tuyên bố của cậu. Nhận thấy sự cần thiết phải lặp lại lời kết luận đó một lần nữa, cậu ta ngẩng mặt cao hơn một chút rồi tự tin bước lên phía trước. Ở giữa vòng vây của những kẻ khác, Thiên Kiệt dõng dạc tuyên bố.

- Kẻ sát nhân là một người nào đó trong số chúng ta.

Trúc Đào nhanh chóng buột miệng đáp lại. Trái với câu thoại mà Thiên Kiệt đang mong chờ, điều mà cô ta nói lại là:

- Ai mà chẳng biết chuyện đó! Chứ chẳng lẽ một thằng điên không rõ tên tuổi nào đó tự nhiên lại lọt vào giữa câu chuyện mà gây án!

- Không phải! Ý tui là… tên hung thủ đó, hắn phải có mặt trong phòng này từ nãy đến giờ. Vì từ lúc xảy ra vụ nhốn nháo của Uyên Thư, tui đã để ý rằng không có ai bước vào trong phòng trước hội trưởng và Hoàng Hạnh cả. Không kẻ nào vào, điều đó có nghĩa là hắn đã ra tay trước khi bước ra ngoài cùng chúng ta.

Vân Yên vừa quan sát tình trạng của Uyên Thư vừa nói một cách ngờ vực:

- Thật chứ? Bồ là người bế cô ấy ra ngoài. Trong tình cảnh lúc đó mà bồ vẫn bận tâm đến cái cửa ra vào sao?

Để đáp lại, Thiên Kiệt mỉm cười một cách đầy bí ẩn.

- Tui đã có linh cảm từ trước rằng bọn họ đang che dấu chúng ta điều gì đó. Tui biết rằng sẽ có chuyện kinh khủng sẽ xảy ra mà.

- Vậy cuối cùng thì bồ là thám tử hay là thầy bói thế?

Thiên Kiệt kiêu hãnh tiến về phía cái xác. Không có chút sợ sệt nào, cậu ta nhìn thẳng vào vòm họng của nạn nhân, rồi lại quan sát sơ qua khắp mọi nơi, điệu bộ trông có vẻ nghiêm túc lắm.

- Nạn nhân đã bị ai đó bất ngờ nhét một viên kẹo trứng chim cỡ lớn vào họng. Hung thủ chắc phải là một người rất khỏe nên mới có thể khống chế được nạn nhân… Hoặc cũng có thể là hắn ta có đồng phạm…

Khiết Đường chợt nhận ra ánh mắt bất thường của một số kẻ đang nhìn mình. Cô ta hét lên:

- Tại sao mấy bồ lại nhìn tui như thế? Mấy bồ nghĩ là do tui sao? Đây chẳng phải là một tác phẩm khác của con ả đó sao? Kẹo Mật! Tui có lí do gì mà phải giết bạn trai mình chứ?

Hoàng Hạnh không thấy có cơ hội nào tốt hơn để hạ bệ con ả này nữa. Cô ta lạnh lùng thốt lên:

- Bồ lừa dối cậu ta. Bồ và Phúc Luân! Hai người đã cùng nhau giết chết cậu ta!

- Chị điên à?

- Đừng có chối nữa. Có nhiều người trong phòng này đã biết về chuyện đó rồi. Mà chắc bồ cũng đã đoán ra rồi nhỉ? Khắc Công đã biết! Chính tui đã nói với cậu ta. Chỉ vừa lúc nãy, khi tui nhận thấy việc bồ và Phúc Luân đến muộn, tui đã nói với cậu ta về lời đồn mà tui vừa nghe được đó. Chắc hẳn khi cậu ta đi tìm hai người, cậu ta đã để lộ ra sự nghi ngờ. Và thế là, hai người đã nhanh chóng lập kế hoạch diệt bỏ cậu ta để tránh tai tiếng cho bồ!

Thiên Kiệt gật gù đồng tình với giả thuyết của Hoàng Hạnh.

- Hợp lí đấy. Khiết Đường ngồi cùng bàn với nạn nhân. Khi mọi người ra ngoài, cô ta chỉ cần nán lại một chút. Cô ta có thể dụ nạn nhân ở lại cùng mình. Còn Phúc Luân có thể đóng vai trò canh gác, và sau đó là đồng phạm giúp cô ta khống chế nạn nhân.

Khiết Đường há hốc mồm nghe những lời suy diễn của cậu ta. Sau mấy giây im lặng vì sốc, cô ta bật cười và khinh bỉ phản pháo:

- Bây giờ thì mọi người đều hùa vào buộc tội tui sao? Bồ đang nhập vai thám tử quá đà rồi đấy. Tui phải nói gì cho đúng với vai diễn của mình đây nhỉ? A, tui biết rồi… Những điều bồ nói nghe gay cấn như tiểu thuyết vậy. Nhưng còn bằng chứng đâu nào? Bồ không thể buộc tội tui vì mấy lời suy diễn như thế! Chỉ bởi vì tui có động cơ thôi sao? Những kẻ khác ở đây cũng có động cơ!

Nói xong, cô ta chỉ tay về phía Quế Chi và tuyên bố:

- Ả ta căm thù anh ta vì những điều anh ta đã gây ra cho Bách Du! Chuyện không phải là quá trùng hợp sao? Cách đây mấy tiếng ả ta còn chính miệng đe dọa anh ấy vì chuyện xảy ra trong nhà kho!

- Bách Du là ai thế?

Thiên Kiệt có vẻ hơi bối rối. Nếu cậu ta chưa gặp hết tất cả những nhân vật tham gia vào vở kịch này, thì rõ ràng là nó chưa thể hạ màn được.

- Thấy chưa! Ả ta có động cơ! Vả lại, Vĩ Diệp đang ở đâu nào? Kẻ vắng mặt không phải là đáng nghi nhất sao? Có thể là cậu ta đã nấp sẵn đâu đó trong phòng từ trước. Sau khi giết chết Khắc Công, cậu ta đã lẻn đi…

- Tui đã quan sát cửa ra vào…

- Ai mà tin tưởng bồ chứ? Bồ là thằng quái nào xuất hiện ở đây thế hả?

Trước lời cáo buộc của Khiết Đường, Quế Chi chỉ bình thản nhún vai mà đáp:

- Vĩ Diệp đang ở chỗ của Bách Du. Cậu ta không có mặt ở đây.

Khiết Đường và Phúc Luân tất nhiên là chẳng dễ dàng chấp nhận lời giải thích đó.

- Ai làm chứng cho cậu ta đây? Bách Du ư? Đừng có tự dối mình nữa, bồ thừa biết họ là người tình của nhau mà.

Nụ cười thâm hiểm của ả khiến Quế Chi thấy lồng ngực mình bỗng nhói lên. Nhưng cô không thể để lộ điều đó ra được. Đó là điểm yếu chết người đấy.

Tuyết Tâm vẫn luôn giữ thái độ im lặng. Cô ta quan sát cuộc tranh luận của mọi người và khẽ cười thầm. Mấy phút trước, chúng còn chắc như đinh đóng cột rằng kẻ sát nhân chính là Tuyết Lê. Nhưng ngay khi đánh hơi thấy cơ hội hạ bệ đối thủ của mình, chúng phủi sạch mọi lí lẽ thông thường và cố gắng đổ hết tội lên đầu đối phương. Chuyện gì đang xảy ra ở đây nhỉ? Là một vụ thảm sát đơn thuần thôi sao? Bản thân cô nghi ngờ điều đó đấy. Sao cô không chiều theo ý bọn chúng nhỉ? Để xem chuyện này có thể đi xa đến mức nào.

- Vĩ Diệp đang ở đâu?

Câu hỏi của Tuyết Tâm khiến cho cả Quế Chi và Khiết Đường đều ngừng nói. Họ quan sát vẻ mặt của chị ta và băn khoăn không hiểu mối bận tâm thật sự của chị ta là gì.

- Tôi đã nói rồi. Cậu ta ở chỗ Bách Du. Chắc là vẫn loanh quanh ở khu kí túc xá nam thôi.

Hoàng Hạnh nhanh chóng nắm được ý đồ của Tuyết Tâm. Cô ta cũng vội hùa theo mà nghi ngờ hỏi:

- Bồ chắc chứ? Để bảo đảm, tui nghĩ bồ nên kiểm tra. Dù cho cậu ta có là anh họ của bồ, bồ cũng đừng nên tin tưởng cậu ta nhiều đến thế.

Quế Chi nhoẻn miệng cười, cô cảm thấy chị ta thật sự đáng tội nghiệp. Đến cả một người để tin tưởng mà chị ta cũng không có sao?

- Tôi tin cậu ta không phải vì cậu ta là người nhà. Tôi tin cậu ta vì cậu ta là bạn tôi. Đây là trường học, tin tưởng chính là điều mà bạn bè sẽ dành cho nhau.

Quế Chi nhìn những kẻ quanh mình và nhận ra phản ứng khó chịu của bọn họ sau câu nói của cô. Nhất là Khiết Đường và Vĩnh Lộc, hai cô gái đang nhìn nhau bằng một loại ánh mắt rất khó mà diễn tả được.

- Chúng ta nên đến chỗ cậu ta. Dù sao thì bọn họ cũng cần được thông báo về cái chết của Khắc Công.

Hoàng Hạnh lên tiếng đề nghị. Cô ta không dành chút thông cảm nào cho Khiết Đường, thản nhiên nói tiếp.

- Hai tên đó chắc hẳn phải là hai người vui nhất khi nghe thấy tin này.

Khiết Đường chẳng còn hơi sức đâu mà cãi cọ với chị ta. Cô thận trọng ra hiệu cho Phúc Luân đi cùng mình. Nhìn thấy chuyện thú vị sắp đến, Thiên Kiệt cũng hăm hở đề nghị được đi theo, dù cho phần còn lại của nhóm học sinh mới đều quyết định ở lại. Như chợt nhớ ra điều mà mình đã bỏ sót, Hoàng Hạnh quay sang nói với Vân Yên:

- Hãy đưa Uyên Thư đến phòng y tế đi. Trông con bé vẫn còn tệ lắm.

Cô ta nhìn quanh và định đề cử Đắc Thành làm người dẫn đường. Cô nghĩ cậu ta không có hứng thú đi đến chỗ Vĩ Diệp, nhưng hóa ra là cậu ta cũng chẳng có hứng thú giúp đỡ người khác. Với cái cớ quay lại phòng thông tin để sửa chữa hệ thống mạng của trường, cậu ta bỏ đi nhanh hơn bất kì ai trong phòng. Hoàng Hạnh thở dài, dù sao thì chuyện vừa rồi cũng khiến cậu ta sốt sắng hơn đôi chút trong việc sửa chữa.

- Vĩnh Lộc, bồ dẫn đường cho bọn học sinh mới đến phòng y tế nhé?

Tất nhiên là cô ấy nhận lời. Vào lúc này, Vĩnh Lộc không muốn gì hơn là tránh xa mấy kẻ này.

Sau khi thu xếp chuyện đó, những kẻ còn lại bước ra khỏi phòng và tiến về khu kí túc xá nam. Nhưng thực tế thì họ thậm chí còn không cần phải đặt chân xuống sân. Ngay khi đến đoạn cuối hành lang, một phần khu nhà kí túc xá đã ở ngay trước mắt họ. Theo thói quen, Quế Chi bắt đầu đưa mắt tìm kiếm căn phòng của Bách Du. Những kẻ khác nhìn thấy cô dừng lại, cũng không vội bước xuống cầu thang nữa. Họ đang đứng ở tầng ba của khu nhà trung tâm, chỉ cần ngước sang một chút, một góc căn phòng của Bách Du cũng đã lọt vào mắt họ rồi.

- Người đang nằm trên giường là Bách Du đúng không?

Quế Chi không đáp lại câu hỏi đó. Cô đâu thể nào thú nhận với họ rằng cô có thể nhận ra dáng người quen thuộc đó từ một khoảng cách xa thế này.

- Thế Vĩ Diệp ở đâu nào? Tui không nghĩ cậu ta có mặt ở trong phòng.

Quế Chi cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi này. Bởi vì người hỏi chẳng ai khác lại chính là Khiết Đường. Cứ để cô ta vui vẻ được một chút đi. Đúng như cô nghĩ, Khiết Đường nhanh chóng cụt hứng khi Trúc Đào chỉ tay về phía khu nhà và la lớn:

- Cậu ta kìa! Ở hành lang tầng trên ấy!

Quế Chi mỉm cười đáp lại Khiết Đường. Dĩ nhiên là cô cũng đoán trước được việc ả ta sẽ khó chịu mà tìm cách đảo ngược vấn đề.

- Bây giờ thì cậu ta ở đây. Nhưng ai mà biết mười phút trước cậu ta ở đâu chứ!

Mặc kệ ả ta, những lời nói của ả ta bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Vào lúc này, Trúc Đào vừa hét tên cậu ta, vừa vẫy vẫy hai cánh tay để thu hút sự chú ý của Vĩ Diệp. Sự nhiệt tình thái quá của cô ta không được Vĩ Diệp hưởng ứng lắm. Cậu ta nhíu mày nhìn cái đám người đang tập trung ở phía bên kia và nhìn chằm chằm vào cậu. Ngoại trừ Trúc Đào, người lúc nào cũng mang một nụ cười toe toét trên mặt, Vĩ Diệp có thể nhận ra thái độ kì quặc của những kẻ còn lại. Nhưng dù cho trước mặt cậu là một đám đông đứng ở một khoảng cách khá xa, duy nhất vẫn có một kẻ lại đặc biệt lọt vào mắt cậu. Vì nụ cười bí hiểm đó, nó thuộc về kẻ đã biết trước một điều gì đó. Vĩ Diệp tiến về phía lan can, cố gắng nhìn xuyên qua tấm màn mưa để nhìn cho rõ hơn khuôn mặt của kẻ đó.

Trước sự chứng kiến của tất cả, Vĩ Diệp bất ngờ mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước. Và khi cả thân người của cậu dựa vào thanh chắn lan can, nó bỗng gãy rời ra như một món đồ chơi kém chất lượng. Chuyện xảy ra quá bất ngờ. Quế Chi và Trúc Đào chỉ kịp hét lên một tiếng thì hình ảnh của Vĩ Diệp đã biến mất khỏi hành lang. Quế Chi vội nhìn xuống dưới, nhưng những tán cây đã che hết tầm nhìn của cô. Không phí thêm giây nào nữa, cô vội vàng chạy xuống cầu thang. Trúc Đào theo sát cô ấy trong khi những kẻ khác lần lượt theo sau. Khi xuống đến sân trường, bọn họ vội chạy về phía kí túc xá. Nhưng dù cho bọn họ có nhanh nhẹn thế nào, kết thúc đã định này là không thể thay đổi được.

Quế Chi run rẩy nhìn cái thân người đang nằm trên sân trường. Cơn mưa có thể đã xóa hết những vết máu, nhưng nó không thể nào xóa bỏ được sự đau đớn mà có lẽ cậu ta đã phải chịu đựng. Liệu nó có nhiều như nỗi đau mà Quế Chi đang trải qua lúc này. Người anh em của cô, người bạn thân thiết nhất của cô, người mà đã cùng cô lớn lên, cùng cô thay đổi… Ai đã nói cái chết là sự ra đi thanh thản? Giữa những vũng nước mưa này, trông cậu ta thật lạnh lẽo và đơn độc. Quế Chi quỳ xuống bên cạnh cậu, mặc cho dòng nước lạnh lùng đang tuôn rơi trên mặt mình. Ở phía sau, Trúc Đào cũng thẫn thờ nhìn điều mà mình vừa mất đi, dù cho cô cũng chẳng biết nên gọi nó là gì. Trúc Đào ngước nhìn lên cao, nơi mà cậu ta vừa ngã xuống. Lẽ ra, người ngã xuống vốn dĩ phải là cô mới đúng.

A là cho Amy, kẻ đã rơi xuống từ những bậc thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play