"Hả? Mị Thuật?!" Trong đầu Hứa Dương lập tức hiện ra một hình ảnh nữ nhân như thủy xà quần áo rách rưới, duyên dáng kêu to liên hồi, lắc lắc thân hình làm điệu làm bộ, lúc này giận nói, "Ta là một nam thẳng cứng rắn như sắt thép không thể giả được, học cái thứ mất mặt này của ngươi?! Thôi khỏi!"
"Mị Thuật có gì mà mất mặt?" Nữ tử trầm giọng nói, "Nhân giới bây giờ bởi vì... âm thịnh dương suy, đúng lúc có công pháp này để thi triển trong tình cảnh này. Kỳ thật vừa rồi ngươi dùng một chiêu để đối phó nữ tử áo đen kia, đã được cho là một chiêu đơn giản của Mị Thuật rồi..."
"Mị cái đầu ấy mà Mị, anh đây cũng vì gấp quá... hừ, nên mới bất đắc dĩ!"
"Ngươi đừng có coi thường Mị Thuật. Công pháp Thiên Vận Triền Tâm chính là một loại ma thuật cực hạn, đồng thời cũng là khống hồn thuật cao thâm, ánh mắt, động tác, giọng nói đều có thể dùng để đối địch, linh lực cần thiết cực ít, uy lực lại cực lớn..."
"Được, rất tốt." Hứa Dương từ giữa khe hở thùng gỗ nhìn thấy mấy người Lý quản sự rời đi, lúc này đứng dậy, "Ta phải chuồn đây, bái bai ngài nhé."
"Quay lại! Ngươi thử lại một lần nữa, là biết ta không nói dối."
Vĩnh Trấn Thiên Tôn vừa dứt lời, Hứa Dương đã cảm thấy giống như là có mấy ngàn cây cương châm đâm vào trên đầu, đau đến nỗi suýt thì ngất đi, thân thể nghiêng một phát, đẩy cái thùng nước gạo phía bên phải rơi xuống dưới xe.
Một lát sau, cơn đau giảm xuống, hắn đang muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra trong đầu có thêm nhiều thứ —— Thiên Vận Triền Tâm Công
Mị giả —— dưỡng thần hàng đầu, tiếp theo dưỡng hình thể.
Phu lấy Linh ngự Thần, lấy Thần khống Tâm, lấy Tâm cùng Hồn.
Nặng Thần mà không trọng Linh, nặng Vận mà không nặng Thái...
Á đù! Lúc này hắn kinh ngạc ngẩn người ngay tại chỗ, cái này, đây là? Ký ức đang truyền vào! Là thật hay giả?!
Giọng nữ tử vang lên lần nữa, "Truyền thụ công pháp tiêu hao rất nhiều, ta chẳng mấy chốc sẽ bị thiên đạo kéo về, hiện tại đang giảng giải những ý chính phần nhập môn cho ngươi, ngươi nghe cho cẩn thận..."
Nàng đang nói, Lý quản sự và hai tên gia đinh trong tay cầm trường côn liền xuất hiện ở cửa ngõ, hiển nhiên là nghe được tiếng vang của thùng nước gạo vừa rồi bị lăn xuống.
"Mẹ nó chứ!" Hứa Dương cuống quít nhảy xuống xe, nhanh chân chạy, vẫn không quên giận nói với Vĩnh Trấn Thiên Tôn nhìn không thấy người, "Mị với chả Thuật cái gì chứ, ngươi hại chết anh đây rồi!"
Vĩnh Trấn lại ghé vào lỗ tai hắn lo lắng nói "Thời gian cấp bách, ngươi vừa chạy vừa nghe! Thiên Vận Triền Tâm Công chú trọng thần vận mà không phải tư thế, động tác có thể tùy tâm mà phát, linh lực thì..."
Hứa Dương mắt nhìn truy binh sau lưng, tâm phiền ý loạn nói "Ngươi không phải Thiên Tiên sao? Trước tiên giúp ta xử lý mấy tên đằng sau!"
"Ta...tồn tại ở bên trong thiên đạo, cũng không có cách nào ảnh hưởng được đến nhân giới."
"Ngươi đi lải nhải bên tai Lý quản sự cũng được, quấy nhiễu sự chỉ huy của hắn."
"Thế gian này người đều là cùng ta có nhân quả tương liên, coi như ta tạm thời tránh thoát thiên đạo, cũng vô pháp cùng bọn hắn tiếp xúc. Mấy trăm năm qua ta chỉ gặp được có một mình ngươi cùng ta cũng không nhân quả."
"Ôi đệch!" Hứa Dương lắc đầu tự nói, "Còn có Thiên Tiên phế như thế này sao."
"Ta...ta chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, "Vĩnh Trấn có chút chán nản, chợt nhớ tới cái gì, lại nói, "Đúng rồi, ta có thể phát giác được ra linh hồn gần đây. Rẽ trái phía trước có bốn linh hồn, rẽ phải có năm nhóm, cách đó hai mươi thước có bảy..."
Hứa Dương vừa vặn đi đến chỗ rẽ, quay đầu nhìn về phía bên trái, quả nhiên thấy một tiểu thương cùng ba người qua đường.
"Ngươi phải bảo sớm là có chức năng này chứ!" Hứa Dương đại hỉ, lập tức thúc giục nói, "Nhanh, nói cho ta biết bên nào không có người? Những thứ khác chờ ta thoát thân xong rồi nói."
Vĩnh Trấn bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm dừng giảng giải công pháp, bắt đầu "Chỉ đường" cho Hứa Dương.
Dưới sự chỉ dẫn của nàng, Hứa Dương đi khắp các con đường ngõ hẻm nhỏ, thậm chí đôi khi đi qua những ngôi nhà không có người, quay hai vòng rồi đi qua con đường nơi có Quảng Tụ Lâu.
Cũng trong thời gian một bữa ăn, hắn từ xa đã thấy được cửa tây thành Cổ Giang, dọc đường hầu như không gặp một người.
"Ta sắp không chịu được nữa rồi..." Giọng Vĩnh Trấn dường như càng ngày càng xa, và những từ cuối cùng gần như bị mất.
Hứa Dương vội vàng núp bên cạnh cái sọt hỏng ở góc đường, gấp nói "Này, ngươi mạnh mẽ lên xem nào, còn chưa có ra khỏi thành mà!"
Một lát sau, giọng nói xuất hiện lần nữa, đã là cực kỳ mơ hồ, "Ngươi tự giải quyết cho tốt. Đợi ta ngưng tụ lại lực lượng, tự khắc sẽ tìm đến ngươi..."
"Này!" Hứa Dương thấp giọng kêu gọi mấy lần, như thể mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
Nếu không có công pháp Thiên Vận Triền Tâm Công rõ ràng ở trong đầu, hắn đơn giản cho là mình bị tâm thần phân liệt.
"Trời đ-, thật đúng là không đáng tin." Mất đi "Hoa tiêu", Hứa Dương một lần nữa trở lại tình huống đơn thương độc mã.
Hắn thò đầu ra ngoài cẩn thận quan sát phụ cận cổng thành, liền phát hiện có ít nhất mười tên lính canh gác công khai và âm thầm lén lút, không khỏi chau mày, "Họ Đường, coi như ngươi lợi hại..."
Hắn đang suy nghĩ miên man thì thấy gần trăm người ôm một cái chậu và một cái thùng gỗ, phần phật chạy ngang qua bên cạnh mình, trong miệng còn không ngừng gào to "Cháy rồi! Tô Ký cháy rồi!"
"Mau dập lửa!"
"Người đâu! Lý Ký cũng bốc cháy rồi..."
"Nhanh, nhanh lên, lấy nước bên ngoài thành!"
Hứa Dương híp mắt nhìn qua, quả nhiên trông thấy cách cửa thành hơn một trăm mét trên đường khói đặc cuồn cuộn, thế lửa lan tràn cực nhanh.
Nhưng vào lúc này, hai tên gia đinh Hứa gia như bị điên phi nước đại hướng về phía cửa thành, cách còn xa liền bắt đầu khàn giọng hô to "Biểu Tiểu Thư, đại sự không tốt! Thiếu gia gặp nguy hiểm!"
Một nữ tử đầu đinh, làn da ngăm đen cường tráng không biết từ nơi nào nhảy ra ngoài, một phát tóm được người vừa tới, quát hỏi "Biểu đệ xảy ra chuyện gì?!"
"Tiểu, tiểu nhân nghe người ta nói, thiếu gia bị rơi vào trong đám cháy!"
Hứa Dương nghe vậy đã cảm thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ thị lực của hai con hàng này cũng thật là tốt, không biết nhìn ai lại thành mình rồi.
Đường Tiểu Tuyết lại quá là sợ hãi, nàng làm to chuyện đến thành Cổ Giang, nếu là mang một bộ thi thể trở về, đừng nói việc hôn nhân thất bại, không cẩn thận còn bị biểu Di Ma hận nàng đến cả một đời.
Nàng dùng sức hướng sau lưng vung tay lên, rống nói "Mẹ kiếp tất cả theo ta đi cứu người!"
Mười bảy mười tám người lập tức xuất hiện gần cổng thành, như con ruồi không có đầu tìm kiếm khắp nơi thứ có thể chứa nước.
Đường Tiểu Tuyết còn không có chạy ra được mấy bước, lại có người của Đường gia vội vàng hấp tấp chạy tới, cao giọng nói "Bẩm tiểu thư, Vương quản sự nói ở phía nam thành nhìn thấy cô gia (chú rể) nhảy xuống sông, vào lúc này người cũng chưa có trồi lên..."
Đừng nói Đường Tiểu Tuyết, ngay cả Hứa Dương cũng kinh ngạc, anh đây cũng chưa từng tới nam thành nhé, Vương quản sự này cũng bị hoa mắt rồi?
Đường Tiểu Tuyết ở nguyên tại chỗ một hồi, cuống quít tóm lấy một tên thân tín, quát nói "Lão Tiền, ngươi mang một nửa người đi tiếp ứng nam thành, nhanh!!"
"Rõ!"
Lập tức, người của Đường gia gần cửa thành giống như gắn mô tơ vào đít hướng hai bên phương hướng khác nhau chạy như bay.
Mà những người cầm đồ dùng chữa cháy cứ chạy ra khỏi thành, lại chạy vào thành, xúm xít lại với nhau, hết người này đến người khác hò hét, cảnh hỗn loạn gần cổng thành đã trở thành một đống hỗn loạn.
Hứa Dương thấy thế suýt thì cười ra thành tiếng, quả nhiên giai đẹp đến nỗi ngay cả ông trời cũng giúp!
Lúc này hắn liền xé một đoạn ống quần để che mặt, cầm một cái chậu gỗ từ một quầy hàng bên đường, hòa vào đám đông đang ra ngoài thành lấy nước, làu bàu trong miệng nói "Dập lửa, mau dập lửa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT