Trực giác của Kỳ Vô Quá chưa từng có sai sót, và lần này cũng vậy.

Sáng hôm sau, tất cả mọi thứ đã trở nên khác biệt.

Lúc Kỳ Vô Quá đang ngon giấc bên chiếc gối đầu thì nghe thấy tiếng người ta gõ cửa.

Cậu trở mình phát ra tiếng oán giận: “Để tôi ngủ tiếp đi, còn chưa tới giờ cơm sáng.”

Đồng hồ sinh học của Kỳ Vô Quá từ trước tới nay vẫn rất chuẩn, hôm nay tiếng gõ cửa đến rất sớm.

Cậu nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó có một bàn tay lành lạnh phủ lên tai mình, hiệu quả khá tốt, ít nhất tiếng gõ cửa cũng không chói tai vậy nữa.

“Người mới đâu! Dậy đi làm ngay! Ngày đầu tiên mà cũng muốn đến trễ à?”

Lúc này Kỳ Vô Quá lập tức tỉnh táo, cậu xoay người ngồi bật dậy, khó tin nhìn chằm chằm cánh cửa: “Có phải tôi vừa nghe lầm không? Người kia nói gì? Đi làm ư?”

Đoạn Lệ tựa vào đầu giường, trông có vẻ là chưa tỉnh được bao lâu, hắn nói: “Cậu không nghe nhầm đâu.”

Kỳ Vô Quá trợn trắng mắt, sau đó nhịn không được mắng một câu: “Đúng là vô nhân đạo, người bệnh mà cũng phải đi làm?”

“…” Đoạn Lệ cảm thấy trọng điểm của câu chuyện hẳn không phải là cái này, nhưng khi thấy dáng vẻ uể oải của Kỳ Vô Quá, hắn lại lựa chọn im lặng.

Sau khi rửa mặt xong, Kỳ Vô Quá lê bước đến nhà ăn, lúc đẩy cửa ra, cậu suýt nữa đã nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.

Những gương mặt trong nhà ăn kia rất xa lạ.

Tuy rằng Kỳ Vô Quá không thường xuyên qua lại với bệnh nhân khu bệnh nặng, nhưng hai ngày này đều ăn chung một canteen, hơn nữa ở trong phòng trị liệu vẫn luôn bị bọn họ vây xem.

Kỳ Vô Quá có độ mẫn cảm nhất định với cấu tạo mặt người, về cơ bản đã nhớ rõ khuôn mặt của bệnh nhân trong khu bệnh nặng.

Những người trước mắt này tuyệt đối không phải bệnh nhân khu bệnh nặng, ít nhất không phải là những người trước kia.

“Sao thế? Sao lại dừng ở đây?”

Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn Đoạn Lệ một cái, phát hiện vẻ mặt hắn không thay đổi gì, dường như không hề ngạc nhiên với cảnh tượng trước mặt.

Cậu hỏi: “Anh có thấy canteen có gì lạ không?”

Đoạn Lệ lắc đầu.

“Mấy người kia thay đổi rồi.”

Đoạn Lệ hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi không nhạy cảm với mặt người lắm.”

Kỳ Vô Quá cau mày, cười nói: “Không lẽ đến giờ anh còn không biết tôi trông như thế nào à?”

“Cậu thì khác.”

Có lẽ là do hai người đứng trước cửa canteen quá lâu, cho nên có hộ công đi tới hỏi: “Các người là bác sĩ vừa nhậm chức đúng không? Sao lại mặc đồ bệnh nhân?”

Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, tên hộ công tới dò hỏi này rõ ràng hôm qua vẫn đang mặc đồng phục của bệnh nhân khu bệnh nặng.

“Trong phòng chỉ có bộ đồ này.”

Hộ công cười cười, nói: “Xin lỗi, là do chúng tôi làm việc sơ suất. Nhưng bên khu nghiên cứu đang bận việc, chỉ có thể để các người tạm thời ở khu bệnh nhân phổ thông một thời gian ngắn.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “À, mấy đồng nghiệp mới tới khác đâu?

“Bọn họ dậy sớm hơn các anh, vừa rồi không quen đường cũng chạy tới đây, có người dẫn bọn họ sang khu nghiên cứu rồi.” Hộ công nói một cách rõ ràng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đờ đẫn phờ phạc ngày hôm qua.

“À, vậy chúng tôi đi trước đây, ngày đầu đi làm mà đến trễ thì không hay lắm.”

Kỳ Vô Quá nói, từ tình huống trước mắt xem ra, thân phận của người chơi đã có sự thay đổi. Tạm thời dù sự biến hóa quỷ dị này là do nguyên nhân nào, thì đó cũng là cơ hội tốt để đi vào tòa nhà trắng.

“Có cần tôi dẫn các anh qua đó không?” Hộ công nhiệt tình hỏi.

“Không cần.” Kỳ Vô Quá nói, “Chắc phòng nghiên cứu ở sau tòa nhà màu trắng kia nhỉ, chúng tôi tự đi được rồi, anh đi làm việc đi.”

Sau khi chào tạm biệt hộ công, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ chuẩn bị đi qua cửa nhà ăn rời khỏi khu phòng bệnh.

Lúc đẩy cửa ra, Kỳ Vô Quá có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm.

Cậu quay đầu nhìn thì đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.

Người ngồi góc kia nhìn không chớp mắt là bác sĩ Vương.

Ông ta mặc bộ đồ bệnh nhân, vẻ mặt đờ đẫn, rất trùng hợp với hình tượng trong sơ lược cốt truyện. Bác sĩ Vương nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá, sau đó há miệng thở dốc.

Khoảng cách quá xa khiến Kỳ Vô Quá không nghe thấy được âm thanh, chỉ có thể miễn cưỡng đọc chữ “Hộp” từ khẩu hình của ông ta.

Kỳ Vô Quá nói với Đoạn Lệ: “Chúng ta qua đó xem thử đi.”

Chỉ là bọn họ vừa bước lên vài bước đã có hộ công bước lên ngăn cản.

“Người bệnh kia rất nguy hiểm, chỉ có bác sĩ chữa trị cho ông ta mới có thể tới gần.”

Tình huống trước mắt vẫn chưa rõ ràng, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không đối nghịch với NPC bệnh nhân đột nhiên biến thành hộ công. Cậu gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Nói xong, Kỳ Vô Quá xoay người chuẩn bị rời đi với Đoạn Lệ, ai ngờ hành động của họ như kích thích tới người nào đó.

“Đều là lỗi của chúng mày!”

Bác sĩ Vương đột nhiên gào thét vọt về phía này, gân xanh trên cổ nổi lên, khuôn mặt dữ tợn.

“Vì sao lại mở hộp! Đều là lỗi của chúng mày! Chúng mày sẽ phải hối hận!”

Động tác của hộ công bên cạnh bác sĩ Vương rất nhanh, ông ta mới bước được hai bước đã bị khống chế.

Ông ta bị hai hộ công cường tráng ấn ngã xuống đất, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa: “Chúng mày sẽ phải hối hận! Hộp! Hộp là…”

Lời của bác sĩ Vương còn chưa dứt, hai mắt đã trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Hộ công rút kim tiêm ra, nói: “Xin lỗi vì đã khiến các anh sợ hãi, công việc ở viện điều dưỡng chính là như vậy, những bệnh nhân khu bệnh nặng này không biết khi nào sẽ nổi điên, cũng may chúng tôi nhanh tay, bằng không sẽ khiến các anh bị thương.”

“Thật ra các anh có chậm chút tôi cũng không ngại đâu.” Kỳ Vô Quá không hề khách sáo, nửa câu sau bị nuốt mất của bác sĩ Vương khiến cậu cứ canh cánh trong lòng.

Có loại cảm xúc này, dù sau đó Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đã rời khỏi khu phòng bệnh thì sắc mặt cậu vẫn không đẹp cho lắm.

Mắt thấy tòa nhà trắng ở ngay phía trước, rốt cuộc Đoạn Lệ cũng mở miệng: “Bác sĩ Vương nói câu kia chưa chắc đã đúng, chủ tuyến trò chơi này vốn là như thế.”

Kỳ Vô Quá dừng chân, đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, suýt nữa tôi đã bị thiết lập game chơi một vố rồi, sao anh có thể bình tĩnh như thế.”

Đề tài của Kỳ Vô Quá lại bắt đầu bay cao bay xa: “Nói thật là anh bình tĩnh lý trí quá, chứng tỏ dù là chuyện gì hay người nào đều không khiến anh cảm thấy thú vị.”

Đoạn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá một cái thật sâu, không trả lời cậu. Mãi tới khi Kỳ Vô Quá bắt đầu mất tự nhiên, thậm chí muốn chuyển đề tài, hắn mới lên tiếng.

“Tùy người.”

Nói xong, Đoạn Lệ trực tiếp đẩy cửa bước vào tòa nhà trắng.

Đứng bên trong cửa là bác sĩ Tống ngày đó gặp nhau.

Bà ta vẫn mặc một chiếc áo blouse trắng, khuôn mặt nghiêm túc, cứ như không có bất kỳ sự thay đổi nào.

“Người mới à? Tôi dẫn các cậu đi thay quần áo.”

Bác sĩ Tống nói xong, không đợi nhóm Kỳ Vô Quá đáp lại đã xoay người đi thẳng.

Kỳ Vô Quá đi theo sau bà, cảm thấy không hợp lý cho lắm. Từ những chuyện xảy ra sau khi tỉnh dậy có thể thấy, nhân vật bệnh nhân và bác sĩ điều dưỡng trong viện hẳn đã hoán đổi cho nhau.

Nhưng mà bác sĩ Tống này lại là ngoại lệ.

Bác sĩ Tống dẫn hai người tới phòng quần áo, Kỳ Vô Quá đóng cửa lại rồi nói ra nghi vấn của mình.

“Chuyện này lạ đây, bác sĩ Tống…”

Cậu còn chưa nói xong đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng ầm ĩ truyền đến.

Kỳ Vô Quá mở cửa, lập tức thấy ở cuối hành lang, bác sĩ Tống bị hai hộ công đè xuống dưới đất. Bà ta giãy giụa không thôi, khuôn mặt đã mất đi sự bình tĩnh, chỉ còn lại dữ tợn không khác bác sĩ Vương trước đó là bao.

“Chúng mày điên rồi! Tao là bác sĩ! Tao là bác sĩ!”

Trong lúc giãy giụa, bà ta ngẩng đầu nhìn Kỳ Vô Quá: “Tao biết rồi! Là chúng mày mở hộp! Là lỗi của chúng mày!”

Phần sau lại giống với bác sĩ Vương, bác sĩ Tống bị tiêm cho một mũi an thần, hai mắt trợn ngược lên.

Hộ công đi tới xin lỗi: “Ngại quá, chúng tôi làm việc sơ suất, để người khu bệnh nặng chạy mất, còn giả thành bác sĩ lừa các anh.”

Kỳ Vô Quá gật đầu, trầm mặc đóng cửa lại.

Bác sĩ Tống cũng không phải ngoại lệ, thân phận của bà ta đã thay đổi.

Trong phòng thay đồ, các cánh cửa tủ đều có dán tên, chứng minh chủ nhân của chúng.

Kỳ Vô Quá tìm một vòng trong phòng, cuối cùng cũng thấy tủ quần áo của cậu.

Bên cạnh là tủ của Đoạn Lệ, bên cạnh nữa là của những người chơi còn lại.

Mở tủ ra, bên trong đặt mấy bộ quần áo đặc trưng của bác sĩ, từ áo sơ mi quần tây cho đến áo blouse trắng bên ngoài. Thậm chí Kỳ Vô Quá còn nhìn thấy bộ đồ phòng hộ giống bộ bác sĩ Vương đã mặc đêm đó ở ngăn dưới.

Cậu cầm lấy áo sơ mi bên trong, phát hiện rất vừa với người mình.

Kỳ Vô Quá thoáng nhìn qua Đoạn Lệ bên cạnh: “Quần áo của anh sao rồi.”

Dù cậu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Đoạn Lệ lại lý giải được ý của cậu.

“Rất hợp số.”

Kỳ Vô Quá thở dài: “Ở cái nơi này, dù là bác sĩ hay bệnh nhân đều không thể định đoạt được số phận của mình, anh không thể chứng minh được mình không có bệnh, cũng không thể chứng minh được mình có bệnh, đúng là buồn cười.”

Những bộ quần áo vừa vặn được chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo như đang truyền đạt một thông tin nào đó.

Mọi người từ lúc bước chân vào đây đều là dùng thân phận bác sĩ để vào viện điều dưỡng, còn những chuyện xảy ra trước kia cùng lắm chỉ là một giấc mộng dài mà thôi.

Nếu không phải Kỳ Vô Quá là người có ý chí kiên định, có lẽ cũng sẽ có ảo giác như vậy.

Mặc dù là người chơi, nhưng cũng sẽ dễ bị bầu không khí này mê hoặc lòng người.

Sáng nay lúc ăn cơm ở canteen, biểu hiện của Hoàng Mỹ Linh đã chứng tỏ luận điểm này là đúng.

“Tôi nhớ rồi, trước đây tôi có tham gia vào một không gian quỷ vực, sau khi qua cửa rồi mới phát hiện mọi người đều đang mơ, các anh nói tình huống lần này có giống vậy không?”

Hoàng Mỹ Linh thoạt trông đã tốt hơn rất nhiều, không hề có dáng vẻ dễ dàng bị dọa sợ như hai ngày trước đây nữa.

Kỳ Vô Quá vẫn chưa lên tiếng, Hồ Tử Khiêm ngồi bên cạnh lại hỏi: “Chẳng phải sau khi qua cửa đều sẽ bị xóa ký ức sao? Sao chị còn nhớ rõ thế?”

Tính tình của Hoàng Mỹ Linh khá tốt, Hồ Tử Khiêm hỏi câu lệch hướng cũng không khiến cô tức giận, ngược lại kiên nhẫn giải thích: “Ký ức bị xóa đi cũng chỉ ở chỗ cậu sẽ không nhớ rõ những manh mối mấu chốt và người gặp được ở không gian quỷ vực mà thôi, còn vẫn sẽ có một ít ấn tượng cơ bản.”

Hồ Tử Khiêm gật đầu, nói: “Vì sao lại vậy?”

Kỳ Vô Quá cười cười, đột nhiên biến thành anh trai kiên nhẫn: “Tính thích ứng của người là thứ mạnh nhất, dù ở trong không gian quỷ vực mà con người bị đẩy vào thế yếu này, một khi đã qua cửa sẽ có thể nhớ một ít chi tiết, còn không gian quỷ vực sẽ nhanh chóng biến thành trò chơi chân chính.”

Hồ Tử Khiêm nghe được thì liên tục gật đầu.

Kỳ Vô Quá lại tiếp tục: “Hơn nữa vẫn có thể khám phá những trò chơi như thế này một cách hoàn mỹ, loài người là sinh vật có năng lượng đáng sợ vậy đấy, cậu nói đúng không, giống như cậu mở hộp ra là có thể thay đổi toàn bộ quy luật của viện điều dưỡng vậy.”

“Đúng vậy…” Hồ Tử Khiêm nói được hai chữ rồi lập tức sửa lời, “Không, không phải, tôi không mở hộp.”

Đã muộn rồi.

Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này đã chứng minh cho mọi người biết cậu ta là người mở hộp.

“Không sao.” Kỳ Vô Quá vỗ vai cậu ta, “Chuyện đã rồi thì cũng chỉ chờ kết cục, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trong hộp có gì thôi.”

Hồ Tử Khiêm lại bị Kỳ Vô Quá bẫy thêm lần nữa, tức giận đến mức muốn vỗ bàn nhảy dựng lên. Nhưng Đoạn Lệ ngồi cạnh Kỳ Vô Quá vừa lướt qua, cậu ta lập tức như bị dao nhọn đâm trúng, cả người như quả bóng cao su xì hơi.

“Tôi thừa nhận là mình đã mở hộp.” Hồ Tử Khiêm cúi đầu, thành thật nói, “Nhưng mà trong hộp có gì thì tôi không nhớ nữa.”

Kỳ Vô Quá thấy biểu cảm của cậu ta, đoán chừng cậu ta không dám nói dối. Thứ như hộp là manh mối mấu chốt để qua cửa, sao có thể để người khác biết dễ dàng như vậy được.

*******************

Lảm nhảm: Tui mà vào cửa cùng đôi phu phu này thì dám cá với quả dưa leo, IQ cỡ tui dễ bị anh Kỳ ảnh xoay cho như xoay dế lắm:^(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play