Khi đến gần, Kỳ Vô Quá phát hiện trên bản đồ quy hoạch đô thị mới đảo Giang Tâm, có đính một mảnh giấy lớn trong suốt.

Trên giấy vẽ phác thảo bố cục kiến trúc, gần như trùng với bố cục quy hoạch khu biệt thự.

“Đây là bản đồ tay ư?” Kỳ Vô Quá hơi nghi hoặc.

Sự chú ý của Đoạn Lệ không đặt trên những lời nói kỳ quái của Kỳ Vô Quá, mà chỉ vào tờ giấy gần như trong suốt nọ: “Cậu xem ảnh chụp trên không(1) kẹp bên cạnh đi.”

Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua, lập tức phát hiện được vấn đề trong đó: “Đây là bản đồ bố cục thôn Giang Biên?”

Cậu đi qua đi lại mấy lần, sau đó lấy tờ giấy gần như trong suốt kia xuống, rồi đem nó đi so với từng chi tiết một trên bản đồ quy hoạch khu vực mới.

Mỗi một tiểu khu ở khu vực mới, hay mỗi một bố cục quần thể kiến trúc đều giống với bố cục trong thôn Giang Biên như đúc.

Chỉ khác nhau ở chỗ không gian to hay nhỏ mà thôi.

“Cho nên Giang Truyện Trí không đơn giản chỉ là bị chứng cưỡng chế? Vì sao ông ta phải thiết kế bố cục giống như thôn Giang Biên?”

“Khó mà nói.”

Đoạn Lệ chắc chắn sẽ không đoán bừa, hắn đi tới cạnh bàn đọc sách, sau khi tiện tay lật qua lật lại thì phát hiện được một thứ trong ngăn kéo.

Kỳ Vô Quá dùng điện thoại di động chụp lại toàn bộ bản đồ quy hoạch, lúc này mới đi tới cạnh bàn làm việc, hỏi: “Sao thế?”

Đoạn Lệ đưa món đồ trên tay qua cho cậu: “Đúng như cậu nghĩ, bên trong chắc là có manh mối.”

Kỳ Vô Quá đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới biết đối phương đang nói đến ý nghĩ giải đố trò chơi.

Cậu nhận lấy món đồ Đoạn Lệ đưa cho, phát hiện đó là một máy phát DV loại nhỏ: “Không sai, loại mật thất này không có manh mối then chốt xuất hiện mới lạ, mất công bày ra cảnh tượng như vậy, chẳng lẽ chỉ để trang trí.”

Lông mày Đoạn Lệ nhảy nhảy, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành hai chữ: “Đi thôi.”

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên dừng lại, quay người nhìn tấm ảnh chụp không gian từ trên cao xuống được đính trên tường.

Tấm hình này chụp lúc khu quy hoạch mới còn chưa được khai thác, dáng vẻ còn rất hoang sơ, tuy rằng không quá rõ, nhưng vẫn có thể thấy con đường nối liền với thôn trang.

“Anh xem, thì ra trên đỉnh núi đảo Giang Tâm có tòa… tháp?”

Kỳ Vô Quá chỉ lên tấm ảnh chụp trên không, nó chỉ chiếm một vùng rất nhỏ trong đảo Giang Tâm.

Hồi đó trên đảo Giang Tâm chỗ nào cũng là cây cối mọc xanh um tươi tốt, chỉ có nơi cao nhất là có kiến trúc gần giống với bây giờ.

“Anh nhìn bản đồ quy hoạch khu vực mới bên cạnh đi, trên đỉnh núi nằm chính giữa đảo Giang Tâm có một khoảng trống, cũng không có thiết kế quy hoạch, chắc là để cho tòa tháp này đấy?” Kỳ Vô Quá suy đoán.

“Tháp này..” Đoạn Lệ trầm ngâm chốc lát, nói: “Nếu như có một tấm ảnh chụp gần thì tốt rồi.”

Ngoài ra, trong căn phòng này không còn manh mối nào khác, hai người không lãng phí thời gian nữa, rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi đi tới nhà Phùng Chân.

Nguyên nhân bọn họ đi tới nhà Phùng Chân rất đơn giản, Đặng Á Hoa là người phụ trách toàn bộ mảng quy hoạch, lúc làm thăm dò chắc chắn sẽ để lại ảnh.

Điều không ngờ là, bọn họ vừa đi tới bên ngoài tiểu khu, lại thấy Lộ Mạn Mạn từ trạm xe bus chạy đến.

Biểu tình Lộ Mạn Mạn vô cùng hoang mang, lúc thấy hai người Kỳ Vô Quá còn lộ ra vẻ mặt như được cứu vớt.

Cô vọt nhanh tới, thậm chí còn dừng lại không được, thoạt trông như sắp nhào vào Kỳ Vô Quá tới nơi.

Dù sao thường ngày Kỳ Vô Quá trừ lười biếng ra thì tính cách cũng rất tốt, vào giờ phút này, Lộ Mạn Mạn chỉ muốn tìm một người sống để hóa giải cảm giác ớn lạnh kia mà thôi.

Đoạn Lệ mặt không đổi sắc bước về phía trước nửa bước, vừa vặn chặn đứng con đường của Lộ Mạn Mạn.

Lộ Mạn Mạn lập tức dừng lại, cô khá sợ Đoạn Lệ, người này khí thế quá ác liệt, bớt tiếp xúc cho rảnh chuyện.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao vậy?”

Lộ Mạn Mạn nói: “Thầy Chu, không, Chu Dũng gặp chuyện rồi!”

“Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Lộ Mạn Mạn gật đầu, nói: “Ừ, nhà tôi đối diện với nhà Chu Dũng, thật ra mỗi tối sau khi quay về anh ta còn phải dạy kèm tôi một tiếng, đây là nhiệm vụ nhân vật. Hôm nay ngày nghỉ đương nhiên vẫn phải đi học bù nên tôi có qua nhà anh ta.”

Nói tới đây, Lộ Mạn Mạn ngừng lại một chút, trên mặt còn lộ rõ vẻ sợ hãi không thôi.

“Anh ta trông rất kỳ quái, sắc mặt tái nhợt tóc tai rối bù, cứ như là cả đêm không ngủ vậy. Sau đó còn ổn, máy móc giảng bài cho tôi, cứ vậy mà hoàn thành nhiệm vụ nhân vật.”

“Kết quả khi giảng đến mấy dãy số, anh ta lập tức phát điên, hét lên tôi không muốn làm tôi không muốn làm rồi chạy ra ngoài.”

Lộ Mạn Mạn đuổi theo sau Chu Dũng chạy xuống lầu, nhìn hắn nhảy lên xe bus.

Tuy rằng Lộ Mạn Mạn là người ruột để ngoài da, nhưng cô cũng không phải đồ ngốc. Trong trò chơi này, những người vừa ngu vừa cục súc đều sẽ không sống nổi qua ải tân thủ.

Cô đi theo lên xe bus nhưng không hề xuống xe, chỉ thấy Chu Dũng xuống trạm trước khi vào đường hầm rồi chạy vào ruộng lúa.

Lộ Mạn Mạn tận mắt chứng kiến bắt đầu sởn da gà, xuống xe ở trạm tiếp theo, ngồi chuyến xe sau quay ngược về nhà.

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, nói: “Đi xem thử đã.”

Chuyện ảnh chụp không cần vội, với tính cách của Phùng Chân, không có nhiệm vụ nhân vật chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa.

Bây giờ chạy tới, không chừng còn có thể cứu Chu Dũng một mạng.

Ba người lên xe ở trạm xe bus, đi thẳng một mạch, sau đó xuống xe ở trạm trước cửa hầm.

Lúc đi dọc bờ ruộng, Kỳ Vô Quá biết, Chu Dũng đã hết cách cứu rồi.

Trong mảnh ruộng hoang này, lại có thêm một người rơm.

Ba người rơm yên lặng đứng đó, ruộng lúa màu vàng nhấp nhô theo từng đợt gió nóng hầm hập mùa hạ, mang dáng vẻ yên bình của thời gian.

Kỳ Vô Quá đứng trên bờ ruộng một lát mới đi xuống.

Chu Dũng đứng bên cạnh Đặng Á Hoa, khoảng cách giữa chúng dường như đã được đo đạc cẩn thận, rất vừa vặn.

Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua nơi Chu Dũng đang đứng, lại đưa mắt nhìn mảnh ruộng phía bên này.

“Mấy con bù nhìn này?”

Kỳ Vô Quá có cảm giác không đúng cho lắm, số lượng người rơm trong mỗi mẫu ruộng không giống nhau.

Dọc theo hướng vào hầm, mẫu ruộng thứ nhất có một con, còn mẫu mà bọn họ đang đứng đây, tính cả Chu Dũng thì có ba con, mẫu tiếp theo là năm con, tiếp đó nữa là bảy con.

Ban đầu khi mọi người thấy những người rơm này, sẽ cảm thấy chúng dùng để đuổi chim mà thôi, sao còn phải cắm nhiều như vậy, trông rất dọa người.

Khi đó mẫu ruộng này chỉ có một con, chưa nhìn ra quy luật gì, bây giờ có thêm Chu Dũng thì lại khác.

“Đây là cấp số cộng(2)?”

Lộ Mạn Mạn nói, mấy ngày nay cô bị chương trình học lớp mười hai thông não không hề nhẹ, vừa nhìn thấy số lượng người rơm đã lập tức nghĩ đến cái này.

Nói xong, cô lại cảm thấy giả thuyết này của mình hơi vô căn cứ.

Điều này đúng là khó mà tưởng nổi, lệ quỷ không biết từ đâu tới giết chết người chơi là để sắp xếp cấp số cộng trong ruộng lúa ư?

Kỳ Vô Quá lại như được dẫn dắt, cậu lấy điện thoại di động, mở bức ảnh trước đó chụp ở trong thư phòng ra.

Khu vực mới được quy hoạch vô cùng chỉnh tề, chỉnh tề tới mức khiến người ta tưởng chủ quy hoạch bị mắc chứng cưỡng ép.

Kỳ Vô Quá nói: “Chưa chắc, đúng là một cấp số, đường hầm, chứng cưỡng ép…”

Lộ Mạn Mạn không hiểu ý của Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ liếc mắt nhìn những người rơm kia, nói: “Khi thời cơ chín muồi thì lấy hướng dẫn vào hầm ra xem.”

“Chỉ mỗi Đoạn Lệ hiểu tôi.” Kỳ Vô Quá vỗ vai Đoạn Lệ: “Đi thôi, tới nhà Phùng Chân.”

Kết cục của Chu Dũng đã định, những người chơi lão luyện thường đối mặt với cái chết cũng không bị ảnh hưởng nhiều tới tinh thần.

Mọi người trở về tiểu khu biệt thự đảo Giang Tâm, gõ vang cửa nhà Phùng Chân.

Quả nhiên Phùng Chân đang ở nhà, vừa nhìn là thấy rõ cô ta chưa hề ra khỏi cửa.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa tân thủ và mấy tay lão luyện, tân thủ sẽ cảm thấy làm con rùa rụt cổ trốn chỗ nào đó là an toàn nhất, còn đa phần những người chơi lâu đều sẽ biết, vào giai đoạn mới bắt đầu còn khá an toàn phải tích cực tìm kiếm manh mối, đó mới là cách có tỉ lệ sống sót cao nhất.

Càng sớm tìm ra chủ tuyến, độ khó trò chơi càng thấp. Nếu cứ làm rùa rụt cổ đứng im, chờ đến khi lệ quỷ tiến hóa sang một hình thức giết chóc khác, kết cục chỉ có thể bị giết sạch.

Chẳng qua người mới cũng phải từ từ mới thích nghi trò chơi này được, hi vọng người ta lần đầu vào game mà được như mấy tay lão luyện là chuyện không thể nào.

Kỳ Vô Quá giải thích mục đích tới của bọn họ một chút, Phùng Chân gật đầu, mang họ tới thư phòng.

Nhưng trong thư phòng cũng không thu hoạch được gì, xem ra Đặng Á Hoa không mang mấy tấm ảnh liên quan tới đảo Giang Tâm về.

“Chẳng lẽ phải đi thăm dò bên thành phố già?” Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, “Chỉ sợ những thứ này liên quan tới hồ sơ mật, hơn nữa sẽ lỡ thời gian mất.”

Hôm nay là thứ bảy, những bộ ngành liên quan nằm trong thành phố già đều đang nghỉ phép. Nếu phải chờ tới ngày làm mới thăm dò, thì còn phải xem tiến độ nữa.

Phùng Chân mở miệng nói: “Cái đó, trên di động của Đặng Á Hoa hẳn sẽ có hệ thống làm việc, có thể dùng nó để truy cập thẳng vào kho hồ sơ.”

“Ồ, hiện đại vậy.”

Người làm nghề tự do như Kỳ Vô Quá hoàn toàn không biết về cổng thông tin điện tử chính phủ, nghe Phùng Chân nói vậy, cậu liền lôi di động của Đặng Á Hoa ra.

“Điện thoại di động…” Kỳ Vô Quá đang định nói muốn quay về để lấy di động, thì đã thấy nó tới tay.

Cậu đảo mắt nhìn Đoạn Lệ, thở dài: “Anh đúng là Doraemon.”

“Manh mối quan trọng luôn phải mang theo bên mình.” Đoạn Lệ nói.

Kỳ Vô Quá nhìn chiếc túi Đoạn Lệ luôn mang theo, cậu vẫn luôn cảm thấy chiếc túi kia của Đoạn Lệ giống hệt túi thần kỳ, muốn gì có nấy.

Điện thoại của Đặng Á Hoa quả nhiên có cài hệ thống thông tin chính phủ, mật mã giống mã khóa màn hình.

Chức vụ của hắn trong bộ quy hoạch rất cao, quyền hạn cũng không bị hạn chế, gần như có thể điều tra tất cả các văn kiện có trong kho.

Kỳ Vô Quá nhanh chóng lục được tài liệu liên quan đến đảo Giang Tâm, đúng là trước khi đảo này được khai phá thì có sẵn một tòa tháp, hơn nữa còn là văn vật.

Khi vừa mới quy hoạch, vì để bảo vệ văn vật, phần đất trên đỉnh núi này bị yêu cầu giữ nguyên trạng thái, không cho xây biệt thự. Chỉ là sau đó tự nhiên nổi lên một trận cháy lớn, tháp làm bằng gỗ bị thiêu sạch không còn một mống, mảnh rừng này mới được đưa vào bản đồ quy hoạch.

Đoạn Lệ cách Kỳ Vô Quá rất gần, sự chú ý của hắn cũng không đặt trên văn kiện kia.

Hắn nhìn tấm ảnh chụp tòa tháp một lúc lâu, đột nhiên nói khẽ vào tai Kỳ Vô Quá: “Cái tháp này là mắt trận.”

Kỳ Vô Quá sững sờ, một là do lời nói của Đoạn Lệ, hai là do hắn vậy mà nói thẳng ra. Đoạn Lệ không muốn để lộ thân phận thiên sư ra trước mặt người khác, đây là điều mà Kỳ Vô Quá biết.

Cậu ngẩng đầu lên, lúc này mới biết lý do vì sao Đoạn Lệ lại nói như vậy.

Trong phòng chỉ còn hai người cậu và Đoạn Lệ, còn Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân không biết đã chạy đi đâu.

***********

Chú thích:

(1) Ảnh chụp trên không: dạng ảnh dùng flycam để chụp từ trên cao xuống.

(2) Cấp số cộng: Là một dãy số thoả mãn điều kiện: hai phần tử liên tiếp nhau sai khác nhau một hằng số. Lấy ví dụ như trong truyện cho dễ hiểu đi, mẫu ruộng đầu có một con người rơm, mẫu hai có ba con, mẫu ba có năm con, mẫu bốn có bảy con, ta được dãy số: 1, 3, 5, 7… với hằng số là 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play