Cả một ngày hôm đó, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đã trải qua cuộc sống của chủ tiệm trà sữa, không có bất kỳ tình huống khác lạ nào xảy ra.

Nếu không phải thấy dáng dấp Đoạn Lệ đứng chỗ quầy bán trà sữa trông cứ cay mắt thế nào, thì suýt nữa Kỳ Vô Quá đã tự cho mình thành một đứa em vô tích sự ăn không ngồi rồi trong tiệm của anh trai.

Trong thời gian đó, Tưởng Lệ Tuệ qua tiệm mua trà sữa một lần, nhân tiện báo cho Kỳ Vô Quá rằng mọi chuyện ở bên bệnh viện vẫn ổn.

Đoạn Lệ lại nói tình huống này thì hơi sai, theo lý mà nói, bệnh viện là nơi có người chết nhiều nhất, hơn nữa đây còn là không gian của quỷ, bệnh viện sạch sẽ là chuyện vô cùng bất thường.

Những người còn lại có lẽ là bị nhiệm vụ nhân vật giới hạn nên phải ở lại địa điểm được giao chăm chỉ làm việc, từ sáng tới chiều không hề thấy mặt đâu.

Thẳng đến khi nhiệm vụ nhân vật của Đoạn Lệ kết thúc, hai người cậu đi tới trạm xe bus chờ chuyến cuối thì mới gặp được mấy người chơi đó.

Lộ Mạn Mạn nhìn hai người Kỳ Vô Quá, tò mò hỏi: “Các cậu dắt theo xe đạp làm gì thế?”

Kỳ Vô Quá nói: “Chúng tôi ở giữa đảo Giang Tâm, đi từ cổng tới nhà hơi xa, dùng nó để khỏi phải đi bộ.”

Người lái chuyến xe cuối vẫn là tài xế kia, mọi người lần lượt lên xe.

Dọc đường đi còn có thêm mấy người lên xe nữa, nơi họ cần xuống đều nằm trong khu vực mới.

Xe bus chạy vào đường hầm, làn đường bị phong tỏa phía bên kia vẫn chưa được thông lại, ông chú tài xế lại theo thói oán trách hiệu suất làm việc quá chậm, ngày mai lại kẹt xe nữa cho xem.

Vào thời điểm muộn như thế này, chẳng còn ai ở lại khu thi công nữa.

Vị trí của Kỳ Vô Quá vẫn sát cửa sổ như trước, từ lúc xe tiến vào đường hầm tới giờ, cậu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu đang ngắm nhìn vô cùng chăm chú, lại đột nhiên nghe Đoạn Lệ nói: “Ngoài cửa sổ đẹp thế à?”

Kỳ Vô Quá sững sờ, sao cậu lại cảm thấy lời này sai sai nhỉ?

Cậu quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Đoạn Lệ vẫn rất bình tĩnh, cứ như hắn chỉ đang hỏi một chuyện nhỏ nhặt là vì sao cậu thích nhìn ra bên ngoài mà thôi.

Kỳ Vô Quá cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, Lộ Mạn Mạn đang ngồi trước mặt cậu không xa, có một số việc vẫn chỉ là suy đoán của chính mình.

Cậu cũng không muốn nói ra khi chưa xác định được, miễn lại gây nên hoảng loạn tạo thành hậu quả khó lường.

Kỳ Vô Quá nghĩ một chút rồi ghé sát vào tai Đoạn Lệ nói nhỏ: “Sáng nay tôi nhìn thấy một công nhân rất quái lạ, tôi luôn cảm thấy ông ta có liên quan đến cốt truyện.”

Đoạn Lệ nghe Kỳ Vô Quá nói xong chuyện sáng nay, cũng nghiêng người nhìn ra đường hầm.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói: “Cái đường hầm này xem ra khá sạch sẽ, chí ít là sạch sẽ hơn khu đô thị mới bên kia nhiều.”

Đoạn Lệ cũng từng nói với Kỳ Vô Quá rằng, tuy hắn là thiên sư, nhưng không thể tự nhiên mà nhìn thấy lệ quỷ được, chỉ có thể cảm nhận được quỷ khí dày đặc mà thôi.

Hắn nói đường hầm này sạch sẽ, tức là âm khí trong hầm không quá nặng, vẫn nằm ở mức độ bình thường.

Tiếng thắng xe chói tai lại vang lên lần nữa, Kỳ Vô Quá rất mừng vì mình đang ngồi ở tư thế bình thường, không suýt ngã chổng vó như ngày hôm qua.

“Đm! Có biết lái xe không vậy!”

Tiếng mắng chửi của tài xế vang lên, gửi lời chào hỏi thân thiết nồng thắm đến chiếc xe con thắng gấp nằm trước mũi xe bus.

Kỳ Vô Quá giật mình, đứng bật dậy nhìn về phía trước.

Quả nhiên, chiếc xe con nằm trước đầu xe bus kia chính là xe của NPC Đặng Á Hoa, chồng của Phùng Chân.

“Chủ tuyến sắp bắt đầu rồi.” Kỳ Vô Quá nói, “Trong sơ lược cốt truyện, chiếc xe kia cũng từng thắng gấp như thế…”

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, im lặng gật đầu.

Xe con trước mặt nhanh chóng khởi động lại, trong nháy mắt đã bỏ xa xe bus ở phía sau.

“Mẹ mày, chạy khỏi đường hầm nhanh vậy, vội đi đầu thai à!” Tài xế mắng thêm một câu nữa rồi mới khởi động xe.

Xe bus nhanh chóng rời khỏi đường hầm, tiếp đó dừng ở trạm xe đầu tiên.

Cửa mở, người lên xe vẫn là ông chú kỳ quái ngày hôm qua.

Ông ta không hề thay quần áo, vẫn đội một chiếc mũ rơm, im lặng ngồi xuống chiếc ghế phía trước.

Con đường sau đó cũng không khác gì so với ngày hôm qua, đến trạm thứ hai thì Tưởng Lệ Tuệ và người trung niên kia xuống xe.

Nhưng khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống xe ở trạm dừng đảo Giang Tâm, lại có hơi khác biệt.

Có người đang đứng trước trạm dừng xe bus.

Cô vừa thấy Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống xe đã chạy thẳng qua đó.

Thì ra là tân thủ tên Phùng Chân, nhìn vẻ mặt của cô thì có lẽ là đã đợi được một lúc rồi.

Kỳ Vô Quá nói: “Tìm bọn tôi có việc à?”

Phùng Chân gật đầu: “Ừ, cậu cũng biết tôi là người mới, tôi luôn cảm thấy chuyện vừa rồi có chút kỳ lạ.”

“Cô đang nói chuyện NPC chồng cô thắng xe gấp à?”

Phùng Chân hơi sững sờ: “Hả? Sao cậu biết?”

“Lúc đó xe bus ở ngay sau xe các cô, xém chút đã tông vào đuôi xe rồi.”

“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng ở phía trước chẳng có cái quái gì cả, hắn ta đảo mắt nhìn sang một bên, sau đó liền thắng mạnh xe.” Phùng Chân vô cùng nghi hoặc cau mày.

Kỳ Vô Quá nhớ tới một chuyện: “Cô đến trước chúng tôi một thời gian, trong thời gian đó có phát sinh chuyện kỳ lạ gì không?”

Khi được Kỳ Vô Quá nhắc nhở, Phùng Chân mới sực tỉnh, cô như nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Ba ngày qua khi tôi tới à, ngày đầu tiên rất bình thường, ấy, đúng rồi, lúc bọn tôi đi trong hầm có bất cẩn mà đụng ngã mấy cái chóp nhựa thi công đặt ở trên đường.”

“Ngày thứ hai lúc đi trong hầm, tên NPC kia cứ nhìn sang phía bên cạnh liên tục, ngày thứ ba hắn còn cố ý lái chậm lại để nhìn nữa.”

Phùng Chân ngừng một chút rồi nói thêm: “Tôi cũng tò mò rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì, có nhìn qua đó nhưng chẳng thấy gì cả.”

Kỳ Vô Quá nhớ tới các lời đồn về đảo Giang Tâm, cậu hỏi tiếp: “Lúc cô ở nhà không gặp phải chuyện gì ư?”

Có lẽ Phùng Chân đang hiểu lầm ý cậu, cô nói: “Mấy ngày nay hắn vẫn luôn điều tra sự cố trong đường hầm này nọ…”

Từ câu trả lời của cô, Kỳ Vô Quá có thể đoán ra ngay, phạm vi bất thường của đảo Giang Tâm có lẽ là bị giới hạn trong vòng khu biệt thự, còn những khu nhà cao tầng xung quanh không có gì bất thường.

Đoạn Lệ hỏi: “Cô đứng đây chờ bọn tôi có chuyện gì?”

Ngữ khí của hắn vô cùng lãnh đạm, dường như hắn không có bất kỳ hứng thú nào với những lời miêu tả của Phùng Chân về tình huống khác thường của NPC vậy.

Lúc này Phùng Chân mới phát hiện mình đang bị lạc đề, cô cười xòa xin lỗi, nói: “Vừa nãy Đặng Á Hoa vứt tôi ở trạm xe bus, còn hắn thì lái xe chạy mất, tôi càng nghĩ càng thấy sai, vì vậy nên quyết định chờ các cậu ở đây.”

Kỳ Vô Quá nhớ tới sơ lược cốt truyện, nói: “Ngày mai cô ngồi bus đi làm.”

Không hiểu sao Phùng Chân vẫn luôn sợ Đoạn Lệ đang đứng cạnh Kỳ Vô Quá.

Tuy rằng hắn vốn không nói lời nào, trên mặt cũng không tỏ thái độ, nhưng cô cảm thấy hắn vẫn luôn muốn đuổi cô cút ngay cho khuất mắt.

Cô nghe Kỳ Vô Quá nói vậy, liền gật đầu nói: “Được rồi, tạm biệt.”

Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá cùng nhau đạp xe đi vào khu biệt thự trên đảo Giang Tâm.

Đảo Giang Tâm này tuy có chút âm u, nhưng cây cối phát triển khá tốt. Trước đây tên nhà giàu kia đã cho trồng chúng theo tiêu chuẩn, hơn nữa lại nằm giữa đảo Giang Tâm, nên cho dù lúc này là mùa hè thì vẫn có gió nhẹ thổi tới.

Kỳ Vô Quá cười nói: “Chúng ta đạp xe thế này làm tôi nhớ tới hồi mình còn học cấp hai ở nông thôn.”

Dường như trọng tâm của Đoạn Lệ bị lệch mất, hắn hỏi: “Với gia cảnh của cậu mà cậu phải học cấp hai ở nông thôn à?”

Kỳ Vô Quá có căn nhà hai tầng cho thuê ở thành phố A phồn hoa tấp nập, đây quả thật là chuyện gia đình bình thường không thể nào làm được.

Kỳ Vô Quá cũng không hề kiêng kỵ mà kể về chuyện trước đây: “Trước khi tốt nghiệp cấp ba tôi vẫn luôn sống ở dưới quê, xa lánh người nhà, tòa nhà hai tầng kia là tiền bố mẹ cho, coi như cắt đứt quan hệ.”

“Tiền cắt đứt quan hệ?”

“Ừ, cắt đứt quan hệ máu mủ, bảo tôi đừng đến làm phiền họ nữa.”

Đoạn Lệ khẽ nhíu mày: “Bậc làm cha mẹ sao có thể làm thế được?”

“Dù sao tôi vẫn còn một đứa em trai rất xuất sắc, không có tôi bọn họ cũng chẳng sao.”

Lúc Kỳ Vô Quá nói tới những chuyện này, giọng điệu vẫn rất thoải mái, tỏ vẻ mình không ngại kể đâu.

Đoạn Lệ không hỏi tiếp nữa, mà bắt đầu kể chuyện của mình.

Quá trình lớn lên của hắn không giống như những người bình thường khác, cái nghề đặc thù này là do hắn thừa hưởng từ trong gia tộc. Trong miệng Đoạn Lệ, nhà họ Đoạn là gia tộc rất có danh tiếng trong giới huyền môn, từ nhỏ hắn đã phải chịu những lần huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.

Nói chung, đời này của hắn là một kẻ không có tuổi thơ.

Kỳ Vô Quá rút ra một câu tổng kết như vậy, nói: “Thật ra tôi cảm thấy mình rất tự do, có thể tự quyết định mọi chuyện của chính mình.”

Đoạn Lệ cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng vậy, tôi rất thích… thái độ với cuộc sống của cậu.”

Hắn vừa nói câu này xong, hai người đã về tới nơi mình ở.

Kỳ Vô Quá xuống xe, đang chuẩn bị nói gì đó thì lại bị một thứ trước cửa biệt thự lôi kéo sự chú ý của mình.

Một chiếc hộp đặt bên ngoài cửa sắt.

Cậu chống vững xe, khom lưng nhặt cái hộp dưới đất lên, phát hiện người gửi đơn là chủ nhà trọ.

“Chìa khóa tầng ba tới nhanh như vậy, xem ra tầng ba đúng là có liên quan tới chủ tuyến của trò chơi.”

Kỳ Vô Quá không cảm thấy nửa đêm có đơn hàng chuyển phát xuất hiện trước nhà mình là chuyện khủng bố tới cỡ nào, trong lần chơi trước cậu đã gặp chủ tuyến về chuyển phát nhanh, nên lần này hẳn sẽ không lặp lại tình huống như vậy nữa.

Nói cách khác, nếu có lặp lại thì trò chơi này cũng hơi bị nhàm rồi đấy.

Hai người đi vào nhà, tìm kéo mở bọc ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một chiếc chìa khóa.

Lấy được chìa khóa rồi, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi thẳng lên lầu ba, chuẩn bị xem thử trong đó có gì.

Chìa khóa tra vào ổ có chút cảm giác vướng víu, chuyển động cũng không được trơn tru, lúc đẩy cửa còn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Kỳ Vô Quá phải tốn chút sức mới đẩy cửa ra được, cậu cau mày nói: “Cái cửa này cứ như hàng cổ ngâm nước mấy chục năm rồi ấy, rõ ràng trông mới cóng vậy mà.”

Đoạn Lệ giúp cậu một tay, nói: “Có lẽ là đã từng bị ngâm trong nước thật.”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn: “Này, đừng nói thế, tôi sợ tối nay tôi ngủ không nổi.”

“Tôi chưa thấy cậu mất ngủ bao giờ hết, kể cả khi làm bảo an thì cậu vẫn ngủ ngon được đấy thôi.”

Đoạn Lệ lúc nói những lời này vẫn dùng một khuôn mặt lãnh đạm, cứ như hắn đang trần thuật một sự thật hiển nhiên vậy.

Kỳ Vô Quá lại cảm thấy hắn như đang giễu cợt mình, cậu nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say(1), ở cái nơi không biết lúc nào dính game over này thì phải hưởng thụ cuộc sống chứ.”

Nói xong, Kỳ Vô Quá nhấc chân đi thẳng lên lầu ba, còn Đoạn Lệ giữ khoảng cách khá xa đi theo phía sau cậu.

**********

Chú thích:

(1) Sáng nay có rượu sáng nay say (今朝有酒今朝醉): Được ngày nào hay ngày ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play