Từ sau khi ra khỏi phòng ghế sáu người, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ lại bắt đầu một ngày làm việc của quản lý. Khoảng một tiếng trôi qua, cửa tiệm net bị mở ra, có người đi đến.

Đây là lần đầu tiên có người ngoài đi vào từ sau hai ngày tính từ lúc nhóm Kỳ Vô Quá đi vào.

Nghề nghiệp của người này rất rõ ràng. Bề ngoài gã cao to đặc thù, cơ thể vạm vỡ, nửa người trên đeo một cái tạp dề da, trong tay xách theo một con dao chặt thật to. Từ cách ăn mặc có thể thấy gã hẳn là đồ tể thường xuất hiện trong quầy thịt trên chợ.

Một đồ tể cầm theo vật kiếm cơm lại chạy tới tiệm net làm gì?

Tiếp tân trước quầy đứng lên, bình tĩnh chào hỏi: “Tới rồi à?”

Đồ tể gật đầu, nói: “Tôi tới lấy thịt.”

Tiếp tân gật đầu: “À, thịt đặt ở máy C23.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức cảm thấy bất thường. Rõ ràng máy C23 trước đó là vị trí của Tống Ngọc Thanh, bây giờ đã bỏ không, không có khách khác. Vì sao tiếp tân lại nói thịt đặt trước máy C23?

Kỳ Vô Quá nghĩ một lát, vào nhóm chat nhắc Tống Ngọc Thanh đừng ra ngoài. Từ sau khi trở thành nhân viên vệ sinh, Tống Ngọc Thanh và Giang Nhất Chu thường ở trong phòng nghỉ nhân viên, tất nhiên trong đó cũng có máy tính, trong tình huống không có di động, đây cũng có thể xem như tiện cho người chơi giao lưu.

Thấy Tống Ngọc Thanh đồng ý với mình, lúc này Kỳ Vô Quá mới vỗ vai Đoàn Lệ, cả hai đứng lên đi theo sau tên đồ tể kia. Đồ tể quay đầu nhìn Kỳ Vô Quá, dường như có chút nghi hoặc. Kỳ Vô Quá cười nói: “Chúng tôi là quản lý mới nhậm chức, đi xem anh có cần hỗ trợ gì không.”

Đồ tể gật đầu, tiếp tục đi về phía máy tính. Kỳ Vô Quá thấy hướng đi của đồ tể không phải phòng nghỉ nhân viên nên thở phào nhẹ nhõm. Dù như thế nào đi nữa, người chơi không phải bỏ mạng trong không gian quỷ vực là chuyện tốt.

Đồ tể dừng trước máy C23, sau đó rút dao chặt thịt ra khỏi thắt lưng. Gã quan sát chiếc máy như đang đánh giá một con heo nằm trên thớt, tự hỏi xem nên xuống dao từ phần nào.

Sau một lát, đồ tể vung dao cắt một phần lưng ghế dựa. Gã cầm trong tay ướm một chút, nói: “Vừa đúng mười cân. Tôi đi đây.”

Đồ tể bỏ phần tựa lưng ghế vào túi đeo tùy thân, sau đó xoay người rời đi. Kỳ Vô Quá nghi hoặc, đang chuẩn bị tới phòng nghỉ nhân viên xem thử, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc.

Cậu quay đầu nhìn, phát hiện chỗ lưng ghế dựa bị cắt mất điên cuồng trào máu. Kỳ Vô Quá cảm thấy không ổn, lập tức chạy vào phòng nghỉ nhân viên. Vừa đi vào cửa, cậu đã thấy Tống Ngọc Thanh ngã xuống đất, trên bụng cô xuất hiện một cái động lớn, thế nhưng trên đất không có máu, trên người cũng không có máu.

Tống Ngọc Thanh nằm bất động, Giang Nhất Chu đứng bên cạnh không biết làm sao. Thấy Kỳ Vô Quá đi vào, Giang Nhất Chu nói: “Tôi không biết chuyện gì đây nữa, cô ấy vốn đang ngồi trên ghế, đột nhiên bụng bị toác ra…”

“A!”

Nơi cửa có tiếng hét thảm thiết vọng đến, Kỳ Vô Quá quay lại nhìn, thấy Khưu Lan đang đứng đó, sắc mặt tái nhợt. Hình như Khưu Lan được phân làm thu ngân, chịu trách nhiệm thanh toán tiền.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Khưu Lan vịn tường đi đến, nói: “Tôi… Đột nhiên tôi cảm thấy hơi bất thường.”

“Ừ, ra ngoài rồi nói.”

Tuy tất cả đều là người chơi giàu kinh nghiệm, không phải lần đầu thấy cái chết, nhưng ở chung một phòng với thi thể vẫn sẽ gây ảnh hưởng tới tâm lý người chơi.

Khi đi tới hành lang, Khưu Lan mới bình tĩnh hơn một chút. Cô nói:” Vừa rồi khi tôi ở quầy thu ngân, tên đồ tể kia đã tới nói với tiếp tân thanh toán mười cân thịt.”

“Tôi lập tức nhớ ra trước đây khi Tống Ngọc Thanh làm bình luận thuê đã từng nói bằng lòng dùng mười cân thịt đổi lấy thứ gì đó…”

Khưu Lan thở dài: “Tôi nghe xong liền thấy không đúng lắm, kết quả vẫn chậm một bước.”

Kỳ Vô Quá nói: “Tên đồ tể kia không róc thịt trực tiếp từ trên người Tống Ngọc Thanh.”

Khưu Lan hỏi: “Ý anh là?”

Lúc đồ tể đi vào, Khưu Lan phải đi đưa mì tôm cho khách, cho nên không thấy hết quá trình, tất nhiên cũng không biết chuyện xảy ra phía sau.

Kỳ Vô Quá kể lại cho hai người, tất cả đều chìm vào im lặng.

Giang Nhất Chu nói: “Vị khách bị đuổi đi trước đó hòa thành một thể với máy tính trong tiệm, sự việc của Tống Ngọc Thanh lại càng minh chứng cho điều đó.”

Khưu Lan hỏi: “Có phải vì lúc bình luận Tống Ngọc Thanh đã nói lời không nên nói, cho nên mới hòa thành một với máy tính không?”

“Không phải.” Kỳ Vô Quá nói: “Bắt đầu từ lúc chúng ta bước chân vào tiệm net, ai cũng như ai.”

Khưu Lan run lên: “Ý của anh là, chỉ cần chạm vào máy tính trong tiệm đều sẽ hòa thành một ư…”

Kỳ Vô Quá gật đầu. 

Mặt Khưu Lan trắng bệch, nói: “Thế không phải chúng ta chết chắc…”

Kỳ Vô Quá nói: “Không bi quan vậy đâu, những vị khách không bị đuổi đi, không nói lung tung tạm thời không sao. Có hòa thành một thể với máy tính trong tiệm net hay không đều chỉ là thiết lập của trò chơi thôi.”

Khưu Lan lập tức hiểu ý Kỳ Vô Quá. Người chơi như bọn họ dù có hòa thành một với máy tính hay không đều không thể rời khỏi đây, cũng như Kỳ Vô Quá đã nói, đây chỉ là thiết lập trò chơi mà thôi. Người chơi cần phải tránh điều kiện tử vong rồi tìm ra chủ tuyến, sau đó qua cửa.

Giang Nhất Chu và Khưu Lan cứ vậy được Kỳ Vô Quá trấn an, quay về chỗ làm việc. Thi thể của Tống Ngọc Thanh được nhóm quản lý xử lý, nhân viên vệ sinh Giang Nhất Chu đi đến máy số C23 lau dọn vết máu. 

Ngày hôm nay tiếp tục trôi qua một cách bình yên.

Từ tình huống này có thể thấy manh mối chủ tuyến chỉ có trong phòng VIP, người chơi nghèo nàn chỉ có thể chờ sang hôm sau kết toán tiền lương mới tiếp tục đi tìm hiểu cốt truyện được.

Nhưng vào ban đêm, phần ngoại truyện trò chơi vẫn tiếp tục.

Kỳ Vô Quá tỉnh táo nhìn cơ thể không theo khống chế đứng trước tủ quần áo quen thuộc, tay cậu lần thứ hai nắm lấy váy ngủ tơ tằm.

Cậu trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng Đoàn Lệ.

Đúng vậy, chuyện hôm nay là chủ ý của Đoàn Lệ. Kỳ Vô Quá bị sự việc hôm qua dọa sợ nơm nớp, tới gần mười hai giờ sáng liền chạy tới bàn bạc với Đoàn Lệ, hỏi hắn có nên làm cho cậu lá bùa để tránh phát sinh chuyện như hôm qua không.

Đoàn Lệ lại nói, nếu dùng bùa có thể sẽ dẫn đến sức mạnh thần bí không điều khiển được hai người họ, dẫn tới thu thập manh mối thất bại. Tuy Kỳ Vô Quá đồng ý với Đoàn Lệ, nhưng bây giờ khó tránh khỏi suy nghĩ đối phương đang muốn cười chê mình.

Chẳng qua mặc đồ nữ cũng chỉ ngượng lần đầu, khoảng thời gian xấu hổ nhất đã qua, Kỳ Vô Quá tự tin với năng lực thích ứng của mình thì nhìn một lần hay nhìn nhiều lần cũng không có gì khác nhau.

Cậu nhìn cơ thể mặc váy tơ tằm của mình lần nữa đi ra ngoài. Đoàn Lệ vẫn ngồi trên sofa, dường như không khác gì so với ngày hôm qua. 

Động tác, lời kịch đều giống nhau như đúc.

Kỳ Vô Quá thả tay lên vai Đoàn Lệ, nói ra câu thoại kia: “Chồng ơi, làm không?”

Không ngờ cốt truyện lần này của Đoàn Lệ lại thay đổi. Hắn cứ cúi đầu không biết đang nhìn gì, dù Kỳ Vô Quá ngồi vào người, hắn vẫn không thèm ngẩng đầu liếc lấy một cái. Hắn đẩy Kỳ Vô Quá ra, lạnh lùng nói: “Đừng phiền tôi! Đang bận!”

Kỳ Vô Quá không ngờ sau khi mình mặc bộ váy tơ tằm này vào, cơ thể cũng yếu hẳn đi. Rõ ràng chỉ là đẩy nhẹ, cậu lập tức té khỏi ghế lăn xuống đất.

Kỳ Vô Quá ngồi dưới đất, cái mũi hơi xót, bị khống chế nói: “Đã bao lâu rồi anh không thèm ngó ngàng tới tôi!”

Đoàn Lệ: “Đừng làm loạn nữa!”

Kỳ Vô Quá: “Tôi xấu đến vậy à? Anh tình nguyện cả ngày nhìn vào vật chết cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái…”

Mắt thấy sắp bị sức mạnh thần bí khống chế òa khóc, mặt Kỳ Vô Quá đen như đít nồi, cậu không ngờ cốt truyện tối nay còn mất mặt hơn hôm qua. Cũng may đúng lúc này, Đoàn Lệ kịp thời ra tay. Hắn tiến lên một bước, dán lá bùa vào giữa trán Kỳ Vô Quá. Cảm giác ấm áp quét qua cơ thể, nước mắt sắp trào ra khỏi hốc bị cậu mạnh mẽ nuốt ngược vào.

May mà chưa mất mặt.

Hai người nhìn nhau một lát, bầu không khí càng lúc càng xấu hổ, thậm chí còn xấu hổ hơn ngày đầu tiên Kỳ Vô Quá mặc đồ nữ. Rõ ràng chỉ là bạn bè, vậy mà lại trải qua cảnh vợ chồng cãi nhau.

Đoàn Lệ im lặng một lát, nói: “Thật ra cậu mặc bộ đồ này không xấu.”

“…” Kỳ Vô Quá nói, “Anh khen tôi thế tôi cũng không vui đâu.”

Dù như thế nào đi nữa, câu khích lệ khó hiểu của Đoàn Lệ đã làm bầu không khí dịu đi rất nhiều.

Kỳ Vô Quá nhớ lại cảnh vừa rồi, nói: “Tôi biết mối quan hệ giữa tiệm net và Gia Đình Hạnh Phúc rồi, nói đúng hơn là mạng xã hội và Gia Đình Hạnh Phúc.”

Đoàn Lệ hỏi: “Ý là sao?”

Kỳ Vô Quá nói: “Kẻ khống chế không gian quỷ vực này cho rằng chính mạng xã hội đã phá hủy những gia đình hạnh phúc này.”

Cuối cùng chủ tuyến đã được xâu chuỗi nhờ màn kịch vớ vẩn tối nay. Tiệm net không được nói lung tung, Gia Đình Hạnh Phúc, ảnh chụp cổ quái trên tường, còn có màn kịch câm trình diễn trong khu dân cư.

Kỳ Vô Quá nói: “Chỉ cần thêm một thứ vào mấy tấm ảnh chụp biểu cảm lạnh lùng trong phòng VIP sẽ không thấy bất thường nữa.”

“Là gì?”

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, biết với cuộc sống của hắn, không biết mấy thứ này mới bình thường.

“Là di động.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play