Ra khỏi cửa tiệm net là một con hẻm nhỏ lờ mờ ánh đèn. Khi Kỳ Vô Quá quay đầu lại mới phát hiện tiệm net được mở trong một khu dân cư kiểu cũ.

Đây là một khu dân cư tràn ngập hơi thở của cuộc sống, phía trên mỗi nhà đều có giá áo phơi đầy đồ. Quần áo được treo trên giá sặc sỡ như các lá cờ xí.

Càng lạ ở chỗ, đèn trong khu dân cư đều được bật sáng trưng. Kỳ Vô Quá thử đẩy một cánh cửa sắt của nhà dân, cửa mở.

“Lên xem thử nhé?” Kỳ Vô Quá nhỏ giọng hỏi.

Đoàn Lệ gật đầu: “Ừ.”

Tất nhiên Giang Nhất Chu sẽ không có ý kiến gì, vốn dĩ ông ta cùng ra là để thu thập manh mối, cho nên không cần phải sợ này sợ nọ.

Đi vào mới biết tòa chung cư này là loại cỡ nhỏ kiểu cũ trong thành phố, trên tường dán đủ loại quảng cáo, từ thông cống thoát nước đến trung y đến các lớp dạy kèm, không gì không có.

Đèn đường khá tối, trên đường chất đầy đồ tạp nham trông có vẻ lộn xộn nhưng lại có hơi thở của nhân gian. Khi lên đến tầng hai, Kỳ Vô Quá thấy cửa phòng từng nhà đều để lại một khe hở, cậu tiện tay đẩy một chút.

Cửa mở, bên trong là một căn nhà rất bình thường. Đồ đạc trong nhà rất nhiều, sinh sống càng lâu, trong góc sẽ càng mọc ra nhiều món vụn vặt. Để chất chồng chúng vào nhau, hơi thở cuộc sống lại càng thêm nồng đậm.

Từ cửa chính đi vào là phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp, bàn trà, sofa, TV, tất cả sắp đặt đều khiến người ta rơi vào ảo cảnh trở về thời thơ ấu.

Phàm là những người đi vào nơi này, có lẽ đều sẽ cảm thấy mình đã rời khỏi không gian quỷ vực để về nhà. Mở cửa ra là một căn phòng ấm áp, ngửi mùi đồ ăn thơm mức, nụ cười của bố mẹ khiến bao mỏi mệt biến mất. Cởi giày, vứt túi, bổ nhào nằm lên sofa chờ cơm ăn, đây là cuộc sống bình đạm lại hạnh phúc biết bao.

Giang Nhất Chu hoảng hốt, cảm thấy dường như mình đã quay về rất nhiều năm trước, vẫn còn sống trong cuộc sống hạnh phúc khi còn đi học.

Hắn tiến một bước lên trước, muốn theo tiếng gọi con tim đi vào bầu không khí hạnh phúc này.

Đột nhiên có người kéo ông ta lại.

“Anh cũng nghe thấy mấy lời tự thuật kỳ quái à?”

Kỳ Vô Quá cất tiếng, cảm giác mờ ảo mông lung trong phòng lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Giang Nhất Chu tỉnh lại từ hoảng hốt, khi thấy rõ mọi thứ trong căn nhà cũng là lúc ông ta ứa mồ hôi lạnh, theo phản xạ lùi lại mấy bước.

Nhà vẫn là căn nhà đó, đồ dùng gia đình vẫn như cũ, ánh đèn vẫn ấm áp, đến cả nụ cười của bố mẹ cũng không biến mất. 

Nhưng điều đáng sợ nhất là, trong căn phòng ấm áp có một người ngồi bên sofa, bên cạnh bàn ăn cũng có người đứng. Người ngồi trên sofa nở nụ cười, tay phải nâng lên như chuẩn bị nhận lấy cặp sách của con. Người đứng cạnh bàn ăn đang bưng đĩa thức ăn, dường như định đặt lên trên bàn. Hai người này trông giống hệt tượng sáp cố định ở một tư thế, đến cả khóe miệng mỉm cười cũng không hề thay đổi.

Kỳ Vô Quá có thể xác định hai người kia không phải tượng sáp. Nguyên nhân rất đơn giản, trước đây không lâu bọn họ vẫn còn là khách của tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc.

Giang Nhất Chu bình thường đã là một người khôn khéo, chỉ sau một hồi hoảng loạn thì lập tức bình tĩnh trở lại. Ông ta nói: “Tình huống gì đây, lúc vừa bước vào tôi không thấy sợ chút nào.”

Kỳ Vô Quá nhìn ông ta, hỏi: “Không cảm thấy sợ?”

Giang Nhất Chu gật đầu: “Kiểu nghe thấy âm thanh này bỗng mất đi cảm giác sợ hãi, trong lòng ngập tràn xúc động khi được về nhà. Bọn họ… bọn họ còn sống không?”

Kỳ Vô Quá đi vào, vươn tay thăm dò mũi của người ngồi trên sofa: “Vẫn thở, còn sống.”

Tuy người này còn hơi thở, nhưng Kỳ Vô Quá chọc tay xuống dưới mũi mà vẫn không tránh đi, trông chẳng khác nào một tượng sáp chân chính.

Kỳ Vô Quá lại đi tới trước mặt người đứng cạnh bàn ăn. Người này trông lại càng buồn cười, rõ ràng là một gã đàn ông, vậy mà tóc lại uốn xoăn, tai đeo khuyên vàng, nụ cười trên mặt dịu dàng nhân từ. Nếu không suy xét đến hoàn cảnh trước mắt, có thể tính là một người mẹ tiêu chuẩn.

Tình huống của người này rất giống người ngồi trên sofa, có hơi thở nhưng bất động.

Kỳ Vô Quá quay lại, nói: “Đến chỗ khác xem sao.”

Kiểu chung cư cũ như thế này đều có năm sáu tầng, chung cư này cũng không ngoại lệ. Đi dọc theo đường đi, mỗi nhà đều là tình huống y như vậy. Tất cả khách chơi lẫn quản lý máy chủ biến mất trong tiệm net đều biến thành nhân vật sắm vai trong trò chơi. Toàn bộ câu chuyện đều như một màn kịch câm vớ vẩn, biểu diễn tiết mục Gia Đình Hạnh Phúc khiến người ta sởn tóc gáy.

Lúc đi ra khỏi khu chung cư, Kỳ Vô Quá kề sát vào Đoàn Lệ hỏi: “Sao rồi?”

Đoàn Lệ trầm giọng: “Giống với tiệm net, rất bất thường.”

Kỳ Vô Quá nhanh chóng hiểu ý Đoàn Lệ, rõ ràng trong sơ lược cốt truyện, bên ngoài tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc là một mảng sương xám. Theo lý mà nói, giới hạn của trò chơi này hẳn chỉ nằm trong tiệm net mà thôi, bây giờ lại xuất hiện tiểu khu bên ngoài. Phạm vi khu vực không gian quỷ vực được mở rộng, rất giống với tòa nhà phủ vải trước đó.

Điểm khác nhau ở chỗ, có thể thông qua cốt truyện từ lúc bắt đầu lẫn NPC tiệm net của không gian này biết đây hẳn không phải là không gian virus.

Có lẽ là không gian quỷ vực bị lây nhiễm, xuất hiện tình huống trùng hợp, nhưng tình huống này xuất hiện nhiều lần khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi ảo diệu.

Còn nguyên nhân vì sao lây nhiễm, cậu bỗng nghĩ tới chiếc sừng dê kia.

Lần đầu không gian quỷ vực phát sinh dị biến là trong không gian hải đảo của anh Tiền. Không gian hải đảo đúng là lúc Kỳ Vô Quá cầm sừng dê quay về từ mộ tổ nhà họ Kỳ đi vào, sau khi qua cửa, chiếc sừng dê cũng đột nhiên xuất hiện trên tay Kỳ Vô Quá, chắc chắn trong đó có liên quan tới nhau.

Chỉ là Kỳ Hãn Dật đã chết, phướn dẫn hồn rách nát còn có không gian giả, rốt cuộc chúng có vai trò gì?

Kỳ Vô Quá vò đầu, chỉ cảm thấy nghĩ tới nghĩ lui cũng không có manh mối, Giang Nhất Chu đi theo sau khiến cậu không thể thảo luận với Đoàn Lệ.

Ngay khi cậu đang phiền lòng, bàn tay bỗng được người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

“Cứ thuận theo tự nhiên, manh mối sẽ có thôi.”

Đoàn Lệ nhỏ giọng an ủi, Kỳ Vô Quá nhìn hắn khẽ gật đầu. Đồng thời bước chân của cả hai cũng ngừng lại.

Con ngõ nhỏ tối tăm đã tới điểm cuối, xuất hiện trước mặt ba người chính là làn sương xám.

Giang Nhất Chu nói: “Có đi nữa không?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Thôi, quay về đi.”

Đoàn Lệ không vội quay đi mà vươn tay nắm lấy một mớ sương mù, sau đó xoa một chút rồi thu về mũi ngửi ngửi, sau đó hắn nói: “Đi thôi.”

Kỳ Vô Quá không hỏi nhiều, hiện tại không tiện nói chuyện, có một số việc nên tìm hiểu sau khi rời khỏi không gian quỷ vực mới là tốt nhất.

Hiện giờ không gian quỷ vực này còn quá bất thường, sinh vật không xác định sau màn vẫn luôn nhìn họ còn chưa biết là ai, đừng nên để lộ quá nhiều suy tính của mình ở đây mới là hành động của người thông minh.

Khi cả ba quay về tiệm net, thời gian đã trôi qua khoảng hai tiếng. Trong tiệm net vẫn không có ai, chỉ còn lại ba người chơi vẫn đang ngủ. Kỳ Vô Quá thấy thế nên không đi vào đại sảnh mà nói với Đoàn Lệ: “Hóng gió không?”

Đoàn Lệ cũng không hỏi cậu muốn làm gì, gật đầu đi ra ngoài.

Giang Nhất Chu nhìn Đoàn Lệ đi ra khỏi cửa tiệm net một mình, lo lắng hỏi: “Một mình cậu ta ra ngoài có sao không?”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi thấy những người canh cậu ta đi ra ngoài mới không an toàn.”

Với cách làm việc gọn gàng, dứt khoát, bạo lực, nếu những NPC đó quay về mà thấy Đoàn Lệ trước cửa, người gặp chuyện sẽ không phải hắn. Điều duy nhất Kỳ Vô Quá lo là liệu Đoàn Lệ có bạo lực quá, đến mức diệt luôn cả con ngõ phát triển trong không gian quỷ vực thu nhỏ hay không. Cũng không biết không gian này có cơ chế khởi động lại, đề phòng sự cố ngoài ý muốn với tỷ lệ xuất hiện một phần vạn này không nữa.

Trước đó Giang Nhất Chu chưa từng thấy vẻ hung tàn của Đoàn Lệ, những người chơi tham gia không gian quỷ vực trước kia đều giãy giụa tìm đường sống, có thể sống sót qua cửa đã vô cùng khó khăn. Khống chế cục diện, chém giết đủ đường gì đó ông ta chưa từng gặp.

Tuy Giang Nhất Chu là người biết giữ khoảng cách xã giao nhưng cũng không nhịn được hỏi thêm một câu: “Có ý gì?”

Kỳ Vô Quá chỉ nói: “Nắm bắt thời cơ đi.”

Cậu đi thẳng đến chỗ quầy hàng, bắt đầu tìm kiếm. Ngăn kéo trước quầy không bị khóa, có thể thấy cô gái tiếp tân không tự nguyện rời đi. Kỳ Vô Quá lục lọi trong ngăn kéo một lát, sau đó tìm thấy mục tiêu.

Tấm thẻ vị khách bị chặt đầu vẫn còn dính máu lúc người nọ chết đi.

Khi Kỳ Vô Quá thấy vị khách kia chết, cậu đã nhớ tài khoản đối phương, định lên mạng tìm kiếm ghi chép liên quan, thử xem rốt cuộc vì sao hắn lại chết. Nhưng trên mạng không còn lưu lại bất cứ ghi chép nào liên quan tới tài khoản này. Rõ ràng một vị khách chết đi, hơn nữa còn làm thủy quân, sao lại có thể không điều tra ra được? Có lẽ là bị một thế lực thần bí quét đi, hoặc là bị ẩn giấu, chỉ có thể xem được qua thiết bị riêng.

Kỳ Vô Quá cắm thẻ lên mạng vào khe đọc, khởi động máy.

Vị khách bị chặt đầu vừa chết không lâu, lịch sử đăng nhập trang web vẫn còn đó, sau một hồi kéo chuột, Kỳ Vô Quá nhanh chóng tìm thấy bình luận cuối cùng của hắn ta.

Nội dung bình luận rất đơn giản, đơn giản đến mức người ta nhìn thấy chúng trên mạng không biết bao nhiêu lần.

“Ha ha ha cười rớt cả đầu.”

Cho nên NPC kia rớt đầu là vì bình luận câu này trên mạng ư?

Vậy thì chủ tuyến có thể dễ dàng xâu chuỗi lại với nhau rồi.

Khách cũ trong tiệm net cùng cười to là vì bình luận ha ha ha, người vọt vào nhà vệ sinh xối nước lên đầu mình có lẽ vì bình luận: “Chắc đầu tôi bị úng nước rồi” v…v…

Còn NPC bị chặt đầu này chỉ vì một câu bình luận “Cười rớt cả đầu” mà bị chặt đứt thật.

Đây hoàn toàn là một chủ tuyến tràn ngập nguy cơ tử vong, nếu người chơi muốn ở lại tiệm net thì nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền. Cách kiếm tiền nhanh nhất chỉ có làm thủy quân hoặc bình luận thuê, dù như thế nào đi chăng nữa, con người khi tự do ngôn luận trên mạng đều không biết lựa lời.

Tất cả những điều này đều là họa từ miệng mà ra.

Từ lúc bắt đầu, sơ lược cốt truyện cũng đã từng chiếu cảnh này, cô gái tiếp tân nói: Tiệm net chúng tôi không cho nói lung tung.

Bởi vì nếu nói lung tung trong tiệm net, chắc chắn sẽ mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play