Về sau Tào Xuyên đột nhiên lên tiếng, cậu ta chỉ vào phía sau Kỳ Vô Quá, nói: “Cửa… cửa…”
Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn, đúng lúc thấy cánh cửa kia yên lặng đóng lại.
Cậu tiến lên phía trước, đẩy thử rồi nói: “Khóa rồi.”
Tào Xuyên nghe xong, uể oải nói: “Haiz, biết thế thì em cứ ở ngoài canh là được rồi.”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, thật sự không biết rốt cuộc đầu óc tên người mới này bị chạm mạch chỗ nào không?
“Cậu trông chừng bên ngoài? Sau đó cửa đóng lại cho cậu ở ngoài hành lang một mình à?”
Tào Xuyên được Kỳ Vô Quá nhắc nhở mới nhớ tới hành lang u tối, còn có bàn tay quỷ rậm rạp vươn ra khỏi văn phòng.
Cậu ta run lẩy bẩy, ấp úng nói: “Hình như… không hợp lý cho lắm.”
Kỳ Vô Quá quay lại nói với Đoàn Lệ: “Xem ra đây là trò chơi trốn thoát khỏi mật thất vô hạn, trong văn phòng này chúng ta phải tìm ra hai manh mối.”
“Một là chìa khóa mở cửa, hai là chìa khóa mở thang máy.”
Cậu không cho rằng mình đi vào căn phòng này là lỗ mãng, từ quá trình có thể thấy chỉ khi bước vào văn phòng này mới đi được đến phòng thang máy. Ở trên hành lang cũng không tốt, nói không chừng còn gặp phải nữ quỷ váy đỏ thích cắt cổ kia.
Văn phòng không lớn lắm, bên trong có khoảng mười bàn làm việc.
Ba người chia nhau ra, bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Kỳ Vô Quá tiện tay lục lọi đồ trên bàn làm việc, lờ mờ nhận ra đây có lẽ là phòng làm việc của dân IT.
Nguyên nhân rất đơn giản, cách bày biện trên bàn làm việc rất có tác phong khoa học tự nhiên của con trai. Sau khi xác nhận thông tin này, mục tiêu tiếp theo càng rõ ràng hơn.
Theo lý mà nói, công việc như thế này sẽ có đội hậu cần.
Mấy món linh tinh như chìa khóa chắc chắn sẽ được cất ở bàn làm việc của họ.
Kỳ Vô Quá đi dạo một phòng, sau đó đi qua nơi mình đã xác định mục tiêu.
Bàn làm việc này trông như một ngọn cờ riêng biệt giữa các bàn làm việc khác, trông vô cùng tươi mát. Bên trên rất gọn gàng, đặt mấy chậu cây xanh nho nhỏ, thậm chí còn có mấy món đồ chơi mềm mềm đáng yêu.
Kỳ Vô Quá đi qua, lật xem mấy tờ tài liệu trên đó, xác định đây hẳn là chỗ ngồi của thư ký hành chính.
Trong đống hồ sơ còn có phần lớn các món vật tư của hậu cần, ghi chép chi trả, vé máy bay, khách sạn v…v…
Ngăn kéo bàn làm việc bị khóa, Kỳ Vô Quá kéo thử, định sử dụng bạo lực mở ngăn kéo.
“Anh trai à, xin đừng dùng bạo lực để qua cửa.”
Giọng trẻ con non nớt vang lên, Kỳ Vô Quá cúi đầu quan sát, phát hiện bên dưới bàn làm việc vốn không có ai nay lại có một đứa bé trai đang ngồi.
Bé trai ngồi đưa lưng về phía cậu, cuộn tròn trong góc không biết đang chơi gì.
Kỳ Vô Quá rất bình tĩnh, có lẽ sự xuất hiện của bé trai cũng là sự nhắc nhở của NPC, không chừng nếu không tìm thấy manh mối có thể từ nó để tìm chỗ ra.
Đương nhiên người khác lại không nghĩ như vậy.
Tào Xuyên nhát gan, tuy rằng văn phòng không lớn lắm, cậu ta vẫn không dám đi tìm manh mối một mình.
Người đàn ông tên Đoàn Lệ kia khiến cậu ta cảm thấy nguy hiểm hơn cả không gian quỷ vực thần bí này.
Sau khi cân nhắc xong, Tào Xuyên quyết định đi chung với Kỳ Vô Quá tìm manh mối. Chỉ là cậu ta còn chưa đi theo thì đã bị Đoàn Lệ liếc mắt cảnh cáo.
Tuy rằng Tào Xuyên không hiểu vì sao nhưng vẫn rất thức thời, duy trì khoảng cách, chọn đi tìm manh mối xung quanh bàn làm việc gần chỗ Kỳ Vô Quá.
Khi nghe thấy tiếng trẻ con vang lên trong văn phòng, Tào Xuyên run bắn, hoảng hốt hỏi: “Thứ… thứ quái quỷ gì thế?”
Trong một vài tình huống, người ta thường kiêng nhắc đến quỷ.
Ví dụ như vào tết Thanh Minh, khi quỷ môn quan mở ra, người lớn trong nhà sẽ nhắc trẻ con không được ăn nói linh tinh, bằng không sẽ dẫn vài vị khách không mời mà đến.
Bây giờ cũng như thế, Tào Xuyên dù chỉ quen miệng nói bậy, nhưng con quỷ có tâm nghe thấy lại không nghĩ như thế.
Tào Xuyên thấy bé trai bò ra khỏi bàn làm việc trước mặt Kỳ Vô Quá.
Hình như trong tay đứa bé còn cầm theo gì đó, khi bò ra còn hơi trúc trắc, không được thuận lợi cho lắm.
Tào Xuyên cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình là gì, có lẽ là do bé trai trông rất đáng yêu, mặt bầu bĩnh mắt to, chẳng khác nào trẻ con bình thường, không có tính công kích.
Tóm lại là dưới sự mê hoặc của nhan sắc, cậu ta cứ ngẩn ngơ nhìn bé trai bò ra, thậm chí còn tò mò cái thứ đối phương nâng niu như báu vật trong tay rốt cuộc là gì.
Khi bé trai bò đến bên cạnh bàn, cuối cùng Tào Xuyên cũng thấy rõ trong tay đứa bé đang nắm một sợi dây thừng.
Dây thừng trông khá kỳ lạ, một đầu bị đứa bé nắm chặt trong tay, đầu còn lại không rũ xuống mà lơ lửng một cách phản vật lý về phía trước.
Tào Xuyên nhìn qua, phát hiện đầu còn lại của sợi thừng treo trên cổ đứa bé.
Trong lòng cậu ta cảm thấy hơi buồn cười, dù không biết lai lịch, nhưng mấy đứa trẻ tầm tuổi này rất thích tự chơi tự giải sầu.
Tào Xuyên thấy Kỳ Vô Quá rất bình tĩnh nhìn đứa bé, thậm chí trong mắt còn có ý cười, cảm thấy mình không thể cứ nhát gan mãi được.
Đứa bé này thoạt trông chỉ là một NPC bình thường mà thôi, không có gì phải sợ.
Tào Xuyên quyết định qua làm quen với bé trai, nhân tiện xem thử có thăm dò được chút thông tin nào không.
“Em trai, sao em lại trốn ở đây chơi vậy, với lại em treo dây thừng trên cổ không an toàn lắm đâu.”
Bé trai nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Nhưng nếu không treo lên cổ sẽ bay mất đó.”
Bay, bay mất?
Tào Xuyên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đứa bé hoàn toàn bò ra. Sau đó đầu đứa bé phình to lên như quả khinh khí cầu. Nếu không phải trong tay nó có sợi dây thừng, chỉ sợ đầu nó sẽ bay lên trần nhà.
Mắt của Tào Xuyên như sắp lọt ra ngoài, miệng không ngừng phát ra tiếng “Hức hức”.
Thế mà đầu đứa bé còn bay qua đó, nở nụ cười ngây thơ với Tào Xuyên.
“Anh ơi xem nè, nếu không nhờ dây thừng giữ lại, đầu em bay mất thì phải làm sao đây?”
Rốt cuộc Tào Xuyên không chịu nổi kích thích thị giác, hai mắt trợn ngược, ngã ra đất ngất xỉu.
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ đứng thờ ơ bên kia, lại nhìn đứa bé nở nụ cười ngây thơ, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Cậu có thể cảm nhận đứa bé này không có gì nguy hiểm, ít nhất hiện tại không có nguy hiểm. Cho nên Kỳ Vô Quá quyết định mặc kệ cuộc trò chuyện giữa nó với Tào Xuyên, bằng không với tính cách nhát như chuột của cậu ta sẽ gây ra phiền toái.
Kỳ Vô Quá xoa mũi, nhìn Tào Xuyên mặt trắng bệch nằm ngất trên đất, cảm thấy có phải mình dọa hơi quá lố rồi không.
Cậu nhìn Đoàn Lệ, nói: “Thiên sư như anh vậy mà không thèm quan tâm.”
Đoàn Lệ quay đầu qua, tiếp tục nhìn đồ trên tay, nói: “Cậu cũng thế.”
Kỳ Vô Quá biết Đoàn Lệ đã nhìn thấu ý định của mình nên không nói gì nữa, nhìn vào đứa bé khinh khí cầu.
Bé trai chớp mắt nhìn qua, tỏ vẻ vô tội: “Ấy, cái anh này sao thế, đáng sợ quá, em đi trước đây.”
Nói xong, cơ thể đứa bé dần dần biến mất.
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua Tào Xuyên nằm trên đất, không đi qua tỏ vẻ quan tâm làm gì. Chỉ là bị dọa xỉu mà thôi, nằm một lát sẽ ổn.
Kỳ Vô Quá tiếp tục nghiên cứu nên mở ngăn kéo trên bàn làm việc như thế nào, nếu dùng bạo lực bị cảnh cáo, vậy chỉ có thể tìm chìa khóa.
Cậu nghĩ một lát, cầm lấy bồn hoa trên bàn, nâng tay rút cả cây lẫn đất ra khỏi chậu.
Quả nhiên nằm dưới đáy chậu chính là một chiếc chìa khóa.
Đoàn Lệ vừa hay đi đến bên cạnh, thấy toàn bộ quá trình tìm chìa khóa của Kỳ Vô Quá.
Hắn hỏi: “Sao cậu biết chìa khóa trong chậu hoa?”
Theo logic bình thường mà nói, người ta khi tìm chìa khóa thường sẽ lục lọi ở các hộp đựng trên bàn. Không ngờ Kỳ Vô Quá lại rút luôn chậu cây, suy nghĩ vừa kỳ lạ vừa hữu hiệu.
Kỳ Vô Quá huơ huơ chìa khóa trong tay, nói: “Chơi trò chơi thoát khỏi mật thất nhiều sẽ có trực giác như vậy, biết ở đâu giấu thứ gì.”
Kỳ Vô Quá nói xong, vươn tay mở ngăn kéo.
Đồ bên trong ngăn kéo lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Bên trong đó chất đầy đồ ăn vặt, Kỳ Vô Quá lấy hết đồ ăn vặt ra, xếp từng túi một để lên bàn.
Trong số đống đồ ăn vặt này có chứa thông tin nào đó. Kỳ Vô Quá còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Tào Xuyên đã tỉnh lại.
Cậu ta thấy đứa bé đầu khinh khí cầu không còn nữa mới yên tâm bò dậy.
“Ơ? Đống đồ ăn vặt này đâu ra đây?” Tào Xuyên hơi tò mò.
Kỳ Vô Quá chỉ vào ngăn kéo, nói: “Lấy từ đây ra.”
Tào Xuyên hỏi: “Đại ca, em muốn hỏi một câu.”
“Sao?”
“Đồ… đồ ăn vặt trong không gian quỷ vực có ăn được không?”
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta một cái rồi lại thoáng liếc qua đống đồ ăn vặt trên bàn, nói: “Cũng có thể, thỉnh thoảng sẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày trong không gian quỷ vực, nếu không ăn gì thì chết đói.”
Tào Xuyên vỗ vỗ ngực, nói: “Vậy là tốt rồi, khi còn ở bên ngoài, tôi từng nghe người ta nói đồ qua tay quỷ không thể ăn, bằng không sẽ biến thành quỷ.”
Cậu ta nói xong, khuôn mặt lộ ra chút xấu hổ.
“Thật ra… em hơi đói bụng.”
“…”
Kỳ Vô Quá cầm lấy một túi hạt dưa, hỏi: “Muốn ăn à?”
Tào Xuyên gật đầu.
Vừa rồi Kỳ Vô Quá không phát hiện manh mối gì trên vỏ bao, vốn định mở ra xem bên trong. Nghe Tào Xuyên nói như vậy, cậu lập tức xé rách bao bì, đổ hết hạt dưa ra.
Trên bàn chất chồng một núi hạt dưa nho nhỏ, thoạt trông rất bình thường, không khác gì với hạt dưa được bày bán trong siêu thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT