Nhóm người chơi đã đồng thuận với nhau sẽ họp vào giờ ăn cơm, có thời gian rảnh là lại tập trung thành nhóm ở tiệm cơm.
Cũng may chủ tiệm cơm là người chơi tên Giản Thần rất may mắn, chỉ cần làm ông chủ mà thôi, trong tiệm đã có sẵn NPC đầu bếp và nhân viên phục vụ.
Giản Thần tỏ ra là người rất hào sảng, vấn đề cơm nước của cả nhóm đều do anh ta đứng ra giải quyết. Đương nhiên, bữa cơm đầu tiên của mọi người cũng được giải quyết trong tiệm cơm của anh ta.
Ngoại trừ ông chủ tiệm cơm Giản Thần ra thì còn có chủ sòng bạc Cung Thụy, chủ công viên Thạch Nhụy và chủ khách sạn Nhạc Phỉ Vân.
Sau một hồi tự giới thiệu, Kỳ Vô Quá thấy trừ Cung Thụy ra, ba người chơi lâu năm còn lại đều nhìn qua cậu, bèn nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Nhạc Phỉ Vân hỏi: “Thật ra bọn tôi hơi tò mò, sao cậu lại bỏ điểm ra chọn nhân vật gác mộ vậy?”
Tuy giao diện chọn nhân vật sẽ không hiển thị người chơi khác chọn nhân vật nào, thế nhưng dưới nhân vật sẽ xuất hiện dòng chữ không thể chọn. Mà sau khi vào trò chơi, tất nhiên mọi người có thể đoán ra ai là người gác mộ.
Ở trong thế giới hiện thực, nghĩ trang là nơi khiến người ta kiêng dè nhất, vào đến không gian quỷ vực, tất nhiên sẽ được liệt vào hàng nguy hiểm cao.
Khi những người chơi lâu năm nghiên cứu nhân vật, nhìn thấy bên dưới dòng người gác mộ hiển thị không thể chọn, toàn bộ đều cảm thấy sợ hãi. Bọn họ không thể ngờ có người lại bỏ một trăm điểm để chọn một nhân vật có độ nguy hiểm cao như vậy, cho nên mọi người vừa nghe Kỳ Vô Quá giới thiệu xong, trong lòng không khỏi tò mò.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tại nhân vật này nhàn, vả lại phong cảnh ở nghĩa trang đẹp lắm, nếu mọi người rảnh có thể qua đó xem.”
Người mới Cung Thụy vốn đang thấp thỏm, nghe Kỳ Vô Quá nói xong, nhịn không được hỏi: “Anh đến làm khách du lịch à?”
“Đương nhiên đi hải đảo là để nghỉ phép rồi.” Kỳ Vô Quá bình thản nói, “Bờ cát đầy nắng, phong cảnh tuyệt đẹp, ở thế giới hiện thực vất vả quá, đương nhiên vào game phải hưởng thụ thật tốt, kỳ nghỉ phép miễn phí mà, dại gì.”
“…”
Nhóm người chơi nhìn nhau, cảm thấy suy nghĩ của Kỳ Vô Quá hơi vớ vẩn, lại như thấy hình như cậu nói cũng có lý.
Mấy người này trong thế giới thực đều là con trâu cày việc, kỳ nghỉ mỗi năm cũng chẳng được bao nhiêu, người được nghỉ đông nghỉ hè lại càng ít. Bỏ nhân tố không gian quỷ vực khủng bố đi, phong cảnh nơi này đúng là chỗ tuyệt vời để nghỉ phép.
Ngay giữa bầu không khí quỷ dị ấy, có người đẩy cửa vào.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn người đẩy cửa, đôi mắt hơi híp lại. Cậu đã từng gặp người kia trong sơ lược cốt truyện, mà NPC xuất hiện trong sơ lược cốt truyện đều nắm giữ rất nhiều mấu chốt. Phần lớn bọn họ đều sẽ là người chết đầu tiên, hơn nữa sẽ dẫn tới chủ tuyến của trò chơi.
Kỳ Vô Quá nhìn người kia đi đến bên cạnh bọn họ, ngồi xuống không hề nể nang ai.
“Vừa đúng lúc các người đều ở đây, tôi có một vài quy tắc trên đảo phải nói với mấy người mới tới như các người.”
Kỳ Vô Quá liếc gã một cái, hỏi: “Anh là?”
NPC cũng nhìn lại nhưng không tức giận, nói: “Tôi là quốc vương của đảo này, tất nhiên bây giờ là thời của xã hội dân chủ, các người có thể gọi tôi là anh Tiền.”
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn anh Tiền trước mắt, cảm thấy giả thiết của màn này càng thêm phần kỳ lạ. Rõ ràng là một quốc đảo nước ngoài lạ lẫm, khuôn mặt của quốc vương cũng mang đậm nét nước ngoài, sao lại mang họ người Trung Quốc được? Nhưng nghĩ tới câu nói có thể là người chết tha hương của Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá có thể hiểu được chuyện này.
Có lẽ đây là Hoa Kiều cũng nên, người mang hai dòng máu, cho nên mặt mới trông giống người nước ngoài như vậy, Kỳ Vô Quá nhanh chóng hợp lý hóa lai lịch của anh Tiền.
Anh Tiền người Hoa Kiều hoàn toàn không biết Kỳ Vô Quá đang nghĩ gì, lập tức nói rõ ý định khi đến đây của mình.
“Với thân phận cư dân mới gia nhập, đây là kỳ nghỉ phép đầu tiên của các người.” Anh Tiền nói, “Nhưng trên đảo chúng tôi có quy tắc rất nghiêm, cho dù là cư dân mới cũng phải tuân thủ quy định.”
Giản Thần hỏi: “Vậy quy định mà anh nói là gì hả anh Tiền?”
Anh Tiền rất hài lòng với thái độ cung kính của Giản Thần, gật đầu nói: “Thành tích khảo hạch.”
“?”
Nhóm người chơi lập tức ngẩn ra, mọi người đều đã làm ông chủ rồi mà vẫn phải thi cử. Hơn nữa đây không phải trò chơi sinh tồn lệ quỷ hoành hành ư, thành tích khảo hạch là sao đây?
Thân là NPC hướng dẫn, anh Tiền rất có trách nhiệm mà bắt đầu giải thích quy định trên đảo.
Vào kỳ nghỉ phép hàng năm, các cư dân trên đảo đều sẽ tham gia việc tiếp đón du khách. Các cửa hàng truyền thống trên đường chính sẽ phải tham gia khảo hạch dựa theo các chỉ tiêu của từng hạng mục.
Nhân viên làm việc được thuê NPC công nhân, còn lại sẽ được quyết định dựa theo thành tích của cửa hàng. Sau khi kỳ nghỉ phép kết thúc, người xếp hạng bét sẽ bị dân cư trục xuất ra khỏi đảo.
Sau khi anh Tiền nói xong những quy tắc cơ bản thì lấy ra một cuốn sách thật dày ra khỏi túi phát cho mọi người.
“Đây là tài liệu tiêu chuẩn cho buổi khảo hạch, các người cầm về đọc đi, tôi rất mong chờ biểu hiện của các cậu.”
“Chờ đã.” Kỳ Vô Quá nói.
Nhóm người chơi nhìn qua, trên mặt để lộ vẻ đồng cảm. Bây giờ Kỳ Vô Quá đang là người gác mộ, bọn họ thật sự không thể nghĩ ra nổi cậu nên kinh doanh kiểu gì.
Trong lòng mấy người chơi lâu năm, về cơ bản là Kỳ Vô Quá đã bị phán tử hình. Bọn họ cho rằng Kỳ Vô Quá muốn dị nghị mà không ngờ rằng người bình thường không bao giờ đoán được suy nghĩ của cậu.
“Nếu thành tích đứng đầu thì có được khen thưởng gì không, ví dụ như khi khách đến thì được nghỉ phép chẳng hạn?”
Lúc anh Tiền nhìn qua, trên mặt là nụ cười cứng đờ: “Nếu thành tích đứng đầu thì có quyền miễn trừ, như vậy dù lần kiểm tra cuối cùng của cậu có đứng cuối cũng sẽ không bị đuổi đi.”.
Đam Mỹ H VănSau khi nói xong, anh Tiền không ở lại lâu mà đứng dậy rời đi.
Kỳ Vô Quá rất hài lòng với đáp án này, nói: “Quyền miễn trừ cũng tương đương với nghỉ phép, tạm được tạm được.”
Những người chơi còn lại đã từ bỏ việc tìm hiểu mạch não của cậu, bắt đầu cầm quyển chỉ tiêu mà anh Tiền để lại trên bàn lên nghiên cứu.
Sau một lúc lâu, biểu cảm trên mặt mọi người càng lúc càng rối rắm, chỉ cảm thấy quy tắc của không gian quỷ vực này thật khó hiểu. Những người chơi lâu đều biết, nếu xếp hạng bét bị trục xuất khỏi đảo sẽ tương đương với việc chết.
Kỳ Vô Quá cũng cầm cuốn sách lên xem thử, phát hiện chỉ tiêu khảo hạch lớn nhất là lợi nhuận. Nói một cách đơn giản hơn, chỉ cần kiếm được càng nhiều tiền thì kết quả sẽ càng tốt.
Trừ điều này ra, số lần khách hàng khiếu nại cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả.
“Chỉ tiêu tử vong?” Kỳ Vô Quá nhíu mày, quay sang nhìn Đoạn Lệ, bảo hắn xem một chút.
Chỉ tiêu thương vong xuất hiện trong bộ phận khảo hạch an toàn cũng không có gì kỳ lạ, điểm kỳ lạ là con số tử vong lớn đến đáng sợ.
Đoạn Lệ đến bên cạnh Kỳ Vô Quá nhìn vào con số cậu chỉ, trên đó viết chỉ tiêu phải đạt đủ một ngàn.
“Đây đúng là con số tử thần, mục tiêu tử vong một ngàn.” Kỳ Vô Quá vuốt cằm, “Hà khắc ngang với chỉ tiêu khiếu nại của du khách, theo lẽ thường tình thì hai chỉ tiêu này thường xung đột với nhau.”
Mọi người nhìn hồi lâu mà vẫn chưa hiểu hết logic chỉ tiêu cuộc thi. Vào ngay lúc này, một đầu bếp đi ra từ sau bếp. Gã đi nhanh tới, đưa một tờ hóa đơn cho Giản Thần: “Thưa ông chủ, nguyên vật liệu nấu ăn đã sắp cạn kiệt, mong ông chủ nhanh chóng đến cảng mua đồ thiết yếu đi ạ.”
Giản Thần nhận lấy hóa đơn, phát hiện phần lớn nguyên liệu nấu ăn đến gia vị đều đã nằm trong hàng báo động đỏ.
Anh ta nghi hoặc hỏi: “Mấy nguyên liệu nấu ăn này không mua từ trên đảo được à?”
Dưới cái nhìn của bọn họ, hòn đảo này không được tính là quá nhỏ, dù không nhiều cư dân nhưng lại có điều kiện địa lý rất tốt, khí hậu cũng mát mẻ, hẳn là có thể trồng trọt chăn nuôi.
Nhưng trong hóa đơn mà đầu bếp liệt kê ra, từ các món chính đến rau dưa trái cây, thậm chí là thịt đều yêu cầu đặt hàng từ bến tàu.
Đầu bếp chỉ nói: “Mấy nguyên liệu nấu ăn này là để làm đồ ăn cho du khách, chờ thuyền đến đi.”
Nói xong, bếp trưởng quay người rời đi, vào trong bếp nấu cơm cho nhóm người chơi.
Không bao lâu sau, bữa cơm mà mọi người chờ đợi đã được bưng lên. Kỳ Vô Quá nhìn mâm cơm trước mặt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì toàn bộ trước mặt bọn họ đều là đồ chay. Trừ rau dưa, trái cây và bắp ngô làm món chính ra thì không còn bất cứ món mặn nào nữa.
Kỳ Vô Quá nói: “Sao thế này, toàn là đồ chay thôi.”
Cung Thụy bình thản nói: “Thế này thì có gì mà lạ, không thấy vừa rồi đầu bếp bảo đồ ăn không đủ phải đi mua thêm à?”
Kỳ Vô Quá nói: “Hải đảo không có thịt cũng dễ hiểu, nhưng không có hải sản mới khó hiểu.”
Giản Thần nghe xong, gật gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Anh ta vẫy tay gọi phục vụ lại: “Sao lại như vậy, một bàn rau dưa thế này sao mà ăn?”
Phục vụ nói: “Xin lỗi ông chủ, phải chờ đến lúc du thuyền tiếp theo cập bến mới có nguồn cung thịt.”
“Thế hải sản thì sao? Chẳng lẽ hải sản cũng phải chờ thuyền tới?”
Nhân viên phục vụ cười cười, biểu cảm trông rất quái dị: “Xin lỗi ông chủ, người trên đảo như chúng tôi đều không ăn hải sản.”
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn phục vụ hỏi: “Trên đảo có trại nuôi cá không?”
“Có thưa anh.” Thái độ của nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp, hỏi gì đáp nấy, “Nhưng từ sau khi anh Tiền tới đã ra lệnh không cho dân cư trên đảo ăn hải sản, cho nên trại nuôi cá bị bỏ hoang cả rồi.”
Kỳ Vô Quá nghe được từ mấu chốt trong câu, tiếp tục hỏi: “Anh Tiền không phải người bản địa à?”
Nhân viên phục vụ nói: “Đúng vậy, thưa anh, anh Tiền mới đến đảo từ vài chục năm trước.”
Nhóm người chơi càng nghe càng cảm thấy vô lý, rõ ràng vừa rồi anh Tiền tự giới thiệu mình là quốc vương trên đảo, sao một người đến từ bên ngoài lại có thể làm quốc vương được?
Nhạc Phỉ Vân hỏi thẳng: “Nếu anh Tiền không phải quốc vương, vậy thì làm sao mà leo được lên vị trí đó?”
Nhân viên nói: “Bởi vì anh ấy thay đổi cuộc sống của chúng tôi, xã hội này là xã hội dân chủ, đương nhiên người có năng lực sẽ được làm quốc vương rồi.”
Lảm nhảm: Mùa này dịch dã hạn chế ra đường nhé mọi người, nhớ tự bảo vệ cho sức khỏe của bản thân và cả gia đình mình. Thứ hai là hãy tỉnh táo trước những thông tin giả mạo kích động trên mạng, rồi chúng ta sẽ ổn cả thôi:>