Hộp là manh mối để qua cửa, vào lúc mở hộp sẽ quên đi thứ đồ có trong hộp.
Đây là một nghịch lý.
Nếu không tìm cách phá vỡ nghịch lý này, người chơi vẫn sẽ luôn bị vây hãm trong vòng lặp từ bệnh nhân biến thành bác sĩ, từ bác sĩ biến thành người bệnh, cuối cùng toàn bộ đều chết trong không gian quỷ vực.
Kỳ Vô Quá thấy khi Hồ Tử Khiêm muốn đi xuống khe hở lấy hộp, trong lòng đã mơ hồ có cách phá vỡ vòng lặp. Chỉ là không ngờ Hồ Tử Khiêm dưới sự uy hiếp của cái chết, vì sợ hãi cùng cực mà bỏ ngoài tai lời dặn của cậu, cố tình mở hộp.
Kỳ Vô Quá nói đến đây, thở dài, nói: “Con người khi đứng trước cái chết khó giữ bình tĩnh tới vậy sao?”
Đoạn Lệ nhìn cậu, nói: “Phần lớn con người đều là thế, bằng không sẽ không đồng ý đi vào không gian quỷ vực.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy anh không phải là loại người vì sợ hãi cái chết mà đồng ý đi vào không gian quỷ vực.” Kỳ Vô Quá tiện đường hỏi.
Đoạn Lệ là người đã quen nhìn cái chết, hơn nữa cũng không phải loại người không biết gì về thế giới sau khi chết.
Kỳ Vô Quá không tài nào tưởng tượng một Đoạn Lệ lạnh lùng lý trí lại ký hiệp ước vì sợ hãi cái chết.
Cậu không ngờ mình vừa nói xong, Đoạn Lệ cũng ngẩn ra.
Hắn chau mày, trầm ngâm một lúc lâu không nói gì, dường như cũng rất nghi ngờ vì sao trước đây mình lại ký hiệp ước.
Khi bừng tỉnh lại, Đoạn Lệ tựa hồ cảm thấy có thể nhớ tới cảm giác lúc ấy.
Ý thức sắp chìm vào cơn say ngủ lại sau đó nhớ ra có chuyện chưa làm xong, cố gắng tìm lại cảm giác bồi hồi nào đó.
“Có lẽ là vì có chuyện chưa làm xong.”
Cuối cùng, Đoạn Lệ chỉ nói một câu mờ ám như vậy.
Kỳ Vô Quá không hỏi nữa, cậu cũng không ngốc, từ biểu cảm trên mặt Đoạn Lệ có thể thấy vấn đề này như chạm vào thứ gì đó sâu xa hơn.
Thân là bạn bè, giữa hai người có một số việc không thể hỏi nhiều quá, như vậy mới có thể ở chung được lâu.
Kỳ Vô Quá chuyển đề tài, nói: “Thật ra tôi có một suy nghĩ, có lẽ trong tình huống không phát sinh thay đổi thì có thể thấy được hộp.”
“Cậu nói đi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Có nhớ trước đây khi ở trong không gian quỷ vực, vì xuất hiện một bug lớn nên boss cuối mới xuất hiện không?”
Đoạn Lệ nói: “Thôn Thiên Đường là trường hợp đặc biệt, là thế giới ảo được xây nên, viện điều dưỡng thì khác, vả lại chúng ta cũng không có số liệu.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, cậu hiểu ý Đoạn Lệ. Trong lòng cậu lại cảm khái trông Đoạn Lệ có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng lại thiên hướng bạo lực, vậy mà lại muốn cho nổ viện điều dưỡng đầu tiên.
Rõ ràng nhà họ Đoạn là một gia tộc rất khắt khe, sao lại nuôi ra được người có tính cách như Đoạn Lệ nhỉ?
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghiên cứu quá trình trưởng thành của Đoạn Lệ, nếu còn như vậy nữa, Đoạn Lệ sẽ dùng bạo lực để qua cửa mất.
Kỳ Vô Quá tính toán số điểm, nếu lần này dùng bạo lực qua cửa, lần sau sẽ không còn điểm để xem sơ lược cốt truyện nữa, vẫn nên thật thà qua cửa bình thường thôi.
Cậu cười cười, giải thích rằng: “Tôi cảm thấy cấu tạo của không gian Quỷ Vực chỉ theo hình thức của thế giới ảo mà thôi, năng lượng để vận hành những không gian nhỏ đơn độc như thế này hẳn là đến từ oán khí của boss lệ quỷ.”
Kỳ Vô Quá nói tới đây, Đoạn Lệ đã biết ý của cậu.
Thật ra ở thế giới thực cũng có thể thấy không gian ảo do oán khí của lệ quỷ tạo thành như không gian quỷ vực.
Hiện tượng quỷ đập tường(1) cũng là một không gian nhỏ do oán khí của lệ quỷ tạo thành, nhốt người ta bên trong không cho ra ngoài.
Chỉ là oán khí tạo ra hiện tượng đó chỉ giới hạn trong một không gian cực nhỏ, hơn nữa chỉ ảnh hưởng lên ngũ giác của con người.
Mà trong không gian quỷ vực này, năng lực của lệ quỷ lại mạnh tới vô hạn, bọn chúng có thể tạo ra một không gian quỷ vực giống hệt với thế giới thật. Nhưng oán khí của lệ quỷ không phải là vô hạn, sau khi tiêu hao cần phải bổ sung thêm. Cho nên ngay từ đầu, lệ quỷ chỉ có thể giết người theo quy tắc nhất định.
Thỏa mãn điều kiện tử vong mới có thể kích phát sự kiện tử vong, đây là quy tắc giả định mà lệ quỷ xây nên. Mà người chơi trong không gian quỷ vực chết đi sẽ trở thành nguồn oán khí bổ sung vào đó. Người chết càng nhiều, càng bổ sung thêm nhiều oán khí cho boss lệ quỷ, chúng sẽ càng hung dữ, cuối cùng vứt bỏ quy tắc, mở ra hình thức giết chóc đặc biệt.
Thôn Thiên Đường trước đó có thể dùng bạo lực phá cục, trong đó cũng bao gồm không có người chơi nào phải bỏ mạng, boss chỉ có thể lựa chọn quy tắc tu bổ mà thôi.
“Mỗi lần thay đổi thân phận, bao gồm cả loại bỏ ký ức đều sẽ hao tổn oán khí.” Đoạn Lệ gật đầu nói, “Điều này chắc là đúng rồi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Điểm khuyết thiếu trong ký ức của người chơi chỉ tồn tại cho đến khi nhìn thấy hộp. Điều này cho thấy, nếu muốn loại bỏ ký ức của người chơi đến từ bên ngoài thì cần nhiều oán khí hơn so với việc loại bỏ ký ức của NPC.”
“Thế thì dễ hơn nhiều.” Kỳ Vô Quá làm động tác mở hộp, “Chỉ cần chúng ta mở hộp cùng lúc, boss sẽ lập tức tiêu hao một lượng lớn oán khí, không thể hoàn toàn loại bỏ ký ức được.”
“Chỉ cần có người nhớ trong hộp có gì, chủ tuyến sẽ lộ ra thôi.”
Kỳ Vô Quá nói tới đây, hơi chán nản quay về giường nằm.
“Tiếc quá, lúc tôi nghĩ ra thì đã quá muộn rồi.”
Đoạn Lệ thấy Kỳ Vô Quá đang trong trạng thái kích động vì tìm ra cách qua cửa lại chuyển thành ủ rũ cụp đuôi thì hơi khó hiểu: “Bây giờ trò chơi còn chưa được một nửa, cậu đã tìm được cách qua cửa rồi, không muộn.”
Hắn hơi ngừng một chút, còn nói thêm: “Rất giỏi.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ ngập ngừng khen mình, không nhịn được cười ra tiếng: “Không phải, ý tôi không phải vậy.”
Cậu kéo kéo đồng phục bệnh nhân trên người, nói: “Vấn đề bây giờ của chúng ta là những lúc hộp xuất hiện đều sẽ bị nhốt trong phòng không thể đi ra ngoài, sự bộp chộp của Hồ Tử Khiêm ít ra cũng đã cho tôi chìa khóa về thời gian.”
“Lần này lại mở hộp biến thành bác sĩ, không biết có xảy ra chuyện xấu nào nữa không… Nếu chết thêm người nữa, không đủ hộp thì xong đời.”
Kỳ Vô Quá vừa dứt lời thì thấy Đoạn Lệ đứng dậy đi đến chỗ bồn cầu.
Cậu trừng mắt nhìn Đoạn Lệ mở két nước trong bồn cầu, lấy ra một chùm chìa khóa.
“Do… Doraemon.”
Đoạn Lệ lấy một chiếc khăn, bình thản lau đi vệt nước trên mặt: “Lúc tôi đi tra phòng bỗng cảm thấy nên để lại một chùm, có còn hơn không.”
Kỳ Vô Quá bèn đứng dậy, cầm chăn trùm lên camera theo dõi.
Từ khoảng thời gian cậu trực ở phòng điều khiển mà tính, để các bác sĩ phát hiện ra điều khác thường cho đến lúc thông báo với hộ công chạy đến đây thì đã đủ thời gian để làm được vài việc rồi.
Hơn nữa, không chừng vào giờ này NPC còn đang ngủ gật trong phòng điều khiển.
Quả nhiên mọi thứ đều thuận lợi.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ mỗi người cầm một cái hộp, tập hợp với Chúc Nhiên và Hoàng Mỹ Linh trong một căn phòng.
Bọn họ đóng cửa lại, hơn nữa còn kéo hết đồ dùng trong phòng lên trên cửa sắt, mượn mấy thứ này để cản hộ công tới.
Kỳ Vô Quá nói: “Thời gian gấp rút nên tôi nói ngắn gọn thôi, chắc chắn trong hộp có manh mối mấu chốt, nếu muốn biết phải cùng nhau mở hộp.”
Hoàng Mỹ Linh nói: “Được.”
Chúc Nhiên cũng yên lặng gật đầu, không phản đối cậu.
“Tôi đếm tới ba, mọi người cùng mở hộp, đừng có do dự, cũng đừng lãng phí cơ hội.”
Tiếng động ngoài hành lang càng lúc càng lớn, hộ công đã bắt đầu tông cửa.
“Một, hai, ba, mở!” Kỳ Vô Quá hô.
Bốn cái hộp đồng thời mở ra, quả nhiên trước khi hộp biến mất, mọi người đều nhìn thấy đồ trong hộp.
Đó là một cái xác mèo.
Tiếng tông cửa bên ngoài cũng dừng lại.
Tất cả đều hệt như Kỳ Vô Quá đã đoán trước đó, NPC bên ngoài vì bị xóa ký ức, không đủ oán khí, cho nên mọi người đều đã hôn mê.
Vào lúc này, những người còn tỉnh táo trong viện điều dưỡng cũng chỉ còn lại bốn người chơi bọn họ.
Cậu nâng bàn tay đang nắm lên, nói với Chúc Nhiên: “Quả nhiên cậu không mở hộp, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có làm loạn.”
Hoàng Mỹ Linh đi qua xem, ngạc nhiên phát hiện đồng tử của Chúc Nhiên đã thu hẹp lại thành một đường thẳng, hoàn toàn không phải dáng vẻ vốn có của loài người.
“!”
Chúc Nhiên từ từ thay đổi hình dáng, thân dài ra, trên mặt bắt đầu mọc lông.
Kỳ Vô Quá cũng không biết cậu ta đã làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của mình. Cậu ta dùng động tác cực nhanh cào vào mặt Kỳ Vô Quá, cũng may Kỳ Vô Quá nhanh nhẹn ngửa người ra sau, ngã thẳng vào ngực Đoạn Lệ, thoát được một lần cào.
Chúc Nhiên đánh không trúng, cơ thể hơi động đậy, biến thành một bóng đen vọt ra khỏi cửa sổ nhỏ chạy trốn.
Một tay Đoạn Lệ đỡ lấy Kỳ Vô Quá, tay kia duỗi vào trong ngực, chỉ trong chớp mắt, lá bùa trong tay hóa thành ánh lửa đánh về phía Chúc Nhiên.
Trong không khí truyền đến tiếng gào thảm thiết, vừa như tiếng của con người, vừa như tiếng của dã thú nào đó. Ánh lửa kia vừa chạm vào đã như chịu ảnh hưởng của chất dẫn cháy, lập tức bùng lên, biến Chúc Nhiên thành ngọn đuốc sống.
Chúc Nhiên khi đó đã biến thành hình của một con mèo, chỉ là trên người cậu ta bị lửa bao lấy, không thể nhìn rõ thực thể bên trong.
Dù Chúc Nhiên bị thương nặng nhưng không hề dừng lại, bay thẳng ra cửa sổ đáp xuống đất.
“Mau đuổi theo xem!” Kỳ Vô Quá đứng dậy, “Không thể cho nó cơ hội hồi phục được nữa, bằng không nếu toàn bộ NPC viện điều dưỡng tỉnh lại, chúng ta sẽ xong đời.”
Cậu vừa hơi ngồi dậy đã bị Đoạn Lệ giữ chặt, nói: “Cậu bị thương rồi.”
Ngón tay Đoạn Lệ chạm vào bên tai Kỳ Vô Quá, cảm giác đau đớn truyền đến.
Kỳ Vô Quá nâng tay sờ lên mới phát hiện vành tai mình vừa bị Chúc Nhiên cào rách.
“Gỡ khuyên tai xuống đi, lỡ may lại bị nhiễm trùng.” Đoạn Lệ nói.
Kỳ Vô Quá cảm thấy Đoạn Lệ nói cũng có lý, cho nên gỡ hẳn khuyên tai xuống.
Cảm giác nóng cháy từ bên hông tràn ra, Kỳ Vô Quá đứng ở đó nhíu mày, nhưng không đeo khuyên tai lên nữa.
*******************
Chú thích:
(1) Quỷ đập tường: Đây là hiện tượng bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng rồi lại quay về chỗ cũ không thoát ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT