Văn Dã nhận lấy ly nước, nuốt mấy viên thuốc kia xuống, người vẫn quấn chăn ngồi trên ghế sofa, nhảy mũi liền hai cái. Khăn Quàng Cổ nãy giờ vẫn nằm dài dưới chân hắn, lim dim mắt ngủ. Mèo nhỏ nghe thấy động tĩnh liền giật cả mình mà nhảy lùi về sau mấy bước. Văn Dã đầu mũi đã đỏ cả lên, quay sang hướng mèo nhỏ mà vẫy vẫy tay. Khăn Quàng Cổ chần chừ hồi lâu, không cảm thấy nguy hiểm mới lập tức nhảy vào trong lồng ngực của hắn, “Meo meo” kêu lên mấy tiếng.

“Đát” một tiếng, từ phòng bếp truyền đến âm thanh nồi cơm điện đã nấu chín. Không gian tràn ngập một mùi thơm của gạo. Hình như là cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo (1) cùng thịt nạc. Văn Dã nghe được thanh âm Vân Nhạc lấy ra chén đũa đặt trên bàn ăn, không tự chủ được mà lấy ngón tay chọt chọt vào trán của Khăn Quàng Cổ. Hắn nâng nó lên cao, nghịch cái đầu nho nhỏ đầy lông của nó.

“Thịch, thịch, thịch”. Tim của hắn đập có trật tự vững vàng, chẳng đập nhanh liên hồi như vừa nãy. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi lại đưa Khăn Quàng Cổ ra xa, sau đó thở dài một tiếng, đem đầu của Khăn Quàng Cổ cụng vào trán của mình. “Đùng” một tiếng, Khăn Quàng Cổ dường như không thấy đường, con ngươi lanh lợi trừng một phát rồi khua khua đôi chân trong khoảng không.

Kỳ quái, loại cảm giác mới vừa nãy rõ ràng là…

Văn Dã vội vàng dừng lại, nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của Khăn Quàng Cổ lần nữa, rồi lại đem nó dán vào trán của mình. Nhưng rồi vẫn chưa hết, hắn trước sau trái phải đều thử phản ứng một lần, như đang cố tìm kiếm tín hiệu phát xạ. Khăn Quàng Cổ bị làm phiền bởi con sen ngu ngốc kia, từ trong tâm phát ra phẫn nộ. Chú mèo nhỏ liền quào phần đệm thịt dưới chân một phát trên mặt chủ nhân, cả người giãy dụa thoát ra, sau đó lẩn đi mất.

Văn Dã rốt cuộc vén mền lên, hướng về phía Khăn Quàng Cổ “Hừ” lên một tiếng, rồi bước đến phòng ăn.

Vân Nhạc đang chuẩn bị bữa tối. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn như cũ, nhưng tay nghề nấu nướng của cậu đã bắt đầu khá lên. Nhà bếp đã không còn như một bản mẫu không vương hạt bụi nữa, mà càng ngày càng có nhiều vết tích con người, khiến nơi đây giờ tràn ngập sinh khí. Ý định ban đầu của Văn Dã khi chọn căn hộ này chính là do nó nhỏ nhắn, chỉ có một mình mà sống ở nơi quá rộng lớn cũng sẽ cảm thấy sợ sệt, cô quạnh cùng đơn côi. Cảm giác này thường tình sẽ ít xuất hiện, nhưng khi đến tối trời yên hơi lặng tiếng, ma quỷ sẽ len lén chui ra mà cười nhạo hắn là kẻ đáng thương không có ba mẹ quan tâm bầu bạn. Văn Dã phần lớn thời gian đều rất kiên cường, mạnh mẽ đủ cho ba mẹ cảm thấy tự hào về mình, và bạn bè bằng hữu đều đối với hắn mà hết lòng tin cậy. Nhưng đôi khi không ai biết rằng hắn cũng có một mặt rất yếu đuối, không phải là tường thành không thể xuyên thủng.

“Đã thấy đỡ chút nào chưa?” Vân Nhạc nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Văn Dã nói tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn. Nhiệt độ trong phòng rất cao, nhưng nhờ vậy mà hắn không cảm thấy lạnh. Vân Nhạc bưng thức ăn đặt lên bàn, xong liền giơ tay lên chạm vào trán hắn, nói: “Cậu đã đo lại nhiệt độ cơ thể chưa?”

Văn Dã chợt giật mình, ánh mắt dừng lại trên đôi tay của Vân Nhạc. Đôi cánh tay kia rõ ràng không thể thuộc về một cậu thiếu niên mười bảy tuổi được. Chúng quá thô ráp, ngoài lớp da bị nứt nẻ kia, còn có vô vàn những vết sẹo.

“Có đau không?” Văn Dã đột nhiên hỏi.

“Hả?” Vân Nhạc đang đưa chén cháo cho hắn, không hiểu hắn muốn hỏi cái gì.

Văn Dã đáp: “Tay của cậu.”

Vân Nhạc lướt xuống tay mình, ngồi đối diện hắn mà nói: “Tôi quen rồi. Mùa đông đến luôn bị như vầy. Chỉ ngứa thôi chứ không đau.”

Văn Dã hỏi: “Nếu ngứa ngáy quá như vậy, cậu sẽ không gãi sao?”

Vân Nhạc trả lời: “Sẽ không gãi.”

“Nhịn được sao?”

“Ừm.”

Văn Dã cười khen: “Thật là lợi hại đó.”

Tay Vân Nhạc đang cầm đũa bỗng giật giật. Văn Dã lại hỏi tiếp: “Còn những vết thương kia là bị gì? Mấy vết sẹo nhỏ đó, là bị phỏng sao?”

“Ừm.” Vân Nhạc đáp: “Khi còn nhỏ tôi chưa biết nấu ăn. Dầu sôi bắn lên trên tay, không tránh được.” Nói xong liền cuối đầu rũ mắt xuống.

Văn Dã nói: “Lúc còn nhỏ sao? Cậu học nấu ăn hồi lúc mấy tuổi?”

Vân Nhạc trả lời: “Bảy tuổi.”

“Bảy tuổi?” Văn Dã kinh hãi: “Thiệt là cừ khôi đó.”

Hả? Vân Nhạc lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen lay láy bỗng vụt lên tia lấp lánh, mang theo sự vui sướng rất rõ ràng. Cậu rất thích nghe Văn Dã khen ngợi mình, liền chủ động nói tiếp: “Khi tôi bảy tuổi cũng đã biết tự giặt quần áo, tôi còn giặt luôn đồ của người lớn nữa. Nước thật sự rất lạnh, nhưng tôi cũng không sợ.”

“Ngốc quá…” Văn Dã cảm nhận được sự biến chuyển tâm tình của cậu, thấy cậu đang cố gắng thể hiện bản thân, liền cười một cái rồi nói: “Từ nay về sau có giặt đồ thì hãy lấy nước ấm mà xài.”

Kỳ nghỉ lễ kết thúc, kỳ thi học kỳ cũng đã cận kề đến. Trần Dương vẫn như trước vì thức suốt đêm chơi game mà vành mắt thâm quần. Tên này thành tích học tập không cao cũng không thấp, không phải học sinh xuất sắc, cũng không phải đội sổ trong lớp. Chỉ cần không quậy phá ngỗ nghịch quá, ba mẹ nó cũng không nề hà nhiều. Phùng Đường thì không giống như vậy. Trở lại lớp học sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, nó đã bắt đầu sốt ruột ôn tập học hành. Ba mẹ nó rất nghiêm khắc và cực kỳ quan tâm đến thành tích học tập. “Dưới áp lực khủng khiếp của ba mẹ tao, nhất định sẽ không để tao trở thành một thiếu niên ngỗ nghịch. Thiệt sự là quá khốn khổ.”

Trần Dương liên tục ngáp mấy cái vừa nói: “Ba mẹ mày ít nhất còn quan tâm đến mày. Ba mẹ tao thì không thèm để ý luôn. Có thích học hành hay không không quan trọng, miễn là điểm thi không tệ quá, họ cũng không thèm đánh mắng tao.”

Phùng Đường giọng mơ ước: “Mẹ mày thiệt là tốt quá đi! Mày mỗi ngày dù có đem bài kiểm tra chỉ có mỗi 50 điểm cũng vẫn cặm cụi đan áo len cho mày mặc!”

Trần Dương mắng lại: “Mẹ tao đan áo len cho tao thì có liên quan gì đến điểm thi của tao chứ? Dù bây giờ tao thi chỉ được có tám điểm đi chăng nữa, mẹ tao cũng sẽ không để cho tao chết cóng! Tao chính là con ruột của bà nha!”

Phùng Đường ghen tỵ: “Nếu tao mà thi tám điểm, đừng nói đến áo len! Mày không sớm thì muộn hãy đi nhặt xác tao về mà chôn!”

Trần Dương khiếp sợ: “Mẹ mày thật sự tàn nhẫn vậy sao?”

Phùng Đường nhỏ lệ nói: “Chứ còn gì nữa!”

Văn Dã ngồi nghe hai tên kia nói chuyện, liếc nhìn thấy bên trong đồng phục của Trần Dương là một chiếc áo len cổ tròn màu đỏ. Phía trên có thêu hoa văn hình thoi cổ điển, đơn giản nhưng phóng khoáng, rất dễ nhìn.

Đan len? Hắn suy nghĩ một lúc, liền lôi di động ra mở app Bản Đồ ra tìm một cửa tiệm. Sau khi tan học hắn bắt một chiếc taxi đi qua đó.

Vân Nhạc chờ gần một tiếng mới thấy Văn Dã từ bên ngoài trở về. Trong tay hắn cầm theo một cái túi, đặt ngay xuống phòng khác. Thức ăn trên bàn nóng hôi hổi, bên cạnh cậu để một ly nước nóng, vài viên thuốc cùng một cái nhiệt kế. “Hôm nay còn thấy khó chịu chút nào không?” Vân Nhạc hỏi.

Văn Dã rửa tay sạch sẽ sau đó quay lại, phát ra âm thanh đã bớt rất nhiều giọng mũi khản đặc, cười trả lời: “Không sao nữa rồi.”

Vân Nhạc gật đầu, tuy nhiên vẫn chưa yên lòng, liền một lần nữa đưa bàn tay lên chạm vào trán hắn. Động tác của cậu rất tự nhiên và gần gũi, khiến cho Văn Dã một lần nữa thất thần, “Ăn cơm xong thì đo lại lần nữa đi.” Vân Nhạc nói.

Văn Dã cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của cậu, ngón tay khẽ giật giật, đáp: ” Được.”

Bữa ăn diễn ra trong yên lặng. Ngoại trừ âm thanh chén đũa va chạm nhau, cũng chỉ còn tiếng nhai cơm nhỏ bé phát ra. Văn Dã nhìn Vân Nhạc một chút, rồi cũng rũ mắt xuống.

Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát. Vân Nhạc chẳng qua chỉ là trả ơn cho hắn, đối với hắn quan tâm chăm sóc cũng là chuyện đương nhiên.

Sau khi ăn xong bữa tối, Văn Dã đem đồ vật mà mình mua về đưa cho Vân Nhạc. Bên trong có một chiếc áo len màu trắng, ngoài ra còn có mấy cuộn len, kim đan len dài và vài quyển sách chỉ dẫn. Hắn cười và nói: “Áo len là tặng cho cậu.”

Vân Nhạc không nhận, lại hỏi: “Đây là cậu đáp lễ tôi sao?”

“Hả?”

Vân Nhạc nói thêm: “Là vì tôi chăm sóc cho cậu, nên cậu mới phải tặng tôi áo len?” Xong lại nghiêm túc nói: “Tôi chăm sóc cho cậu là chuyện đương nhiên, cậu không phải trả ơn tôi như vậy.”

Văn Dã cũng sớm đoán trước như vậy. Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, hắn không biết trước đây Vân Nhạc làm cách nào mà chống chọi được. Nhưng hiện tại cậu đang ở nhà hắn, hắn không thể để cậu bị rét buốc được. Hiếm khi mới thấy hắn quyết liệt đem áo lông cùng mấy cuộn len đưa cho cậu và nói: “Đây không phải là quà đáp lễ, coi như là vật trao đổi đi.”

“Trao đổi?”

Văn Dã cười trả lời: “Tôi hiện tại tặng cho cậu một chiếc áo len. Vậy cậu thử học cách đan tặng tôi một cái xem thế nào? Len cũng rất rẻ thôi, tôi sẽ tính trừ vào tiền lương cậu vậy. Áo len tôi mặc năm ngoái đều chật hết cả rồi, hay là cậu giúp tôi đan một cái áo len mới trong tiết xuân này đi? Tôi chưa bao giờ được mặc áo len người khác tận tay đan cho cả. Không biết là nó có thật sự ấm áp hơn không?”

~ Hoàn Chương 21 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play