Chuyện Uy Trại lần này lớn thế nào, đến khi Anh Minh mở TV mới chính thức hiểu được.
Thường nói, giới giải trí lưu ngôn phỉ ngữ (1), cùng lắm cũng chỉ ở trên mấy trang báo, truyền qua truyền lại, trà dư tửu hậu nói vào câu, dù có chút kinh động, nhưng qua rồi thì thôi.
Nếu thật sự nháo lên đến truyền hình, đa phần đều sẽ nói đi nói lại, bát quái phi văn một hồi, cũng sẽ không thật sự chỉ rõ tội danh, chỉ để lại mấy lời hàm ý, hiểu thế nào, tùy cảm nhận từng người.
Nhưng chuyện Uy Trại lần này không giống.
Báo cáo không chỉ ở kênh điện ảnh âm nhạc, mà trực tiếp phát trên đài chính quy, đối với kết quả sự việc này đều là không lạc quan.
Lúc Anh Minh xem đã là tin phát lại rồi, phát thanh viên giọng nhàn nhạt tưởng thuật đơn giản chuyện xảy ra ở cuộc đua, chuyện Đổng Hiểu bị thương dù không cường điệu lên nhưng cũng có điểm qua.
Vương Nghĩa Tề ngồi xem cùng hắn, khi màn hình chiếu đến bóng lưng Đổng Hiểu ở giữa một đám phóng viên cố gắng lách ra, Vương Nghĩa Tề đánh mắt “Đổng Hiểu bị thương thế nào?”
Người bên cạnh không nói gì, chỉ châm điếu thuốc, chân mày nhíu lại một chỗ. Thấy hắn không lên tiếng, Vương Nghĩa Tề nhìn hắn một hồi “Rất nghiêm trọng?”
“Ừm” Anh Minh đơn giản nói “So với tin tức càng nát hơn.”
Thật ra không thể không nói, cục diện hiện tại ai cũng không muốn thấy, nhưng thật sự bị lôi ra, hắn cũng không thấy bất ngờ.
Bên trong liên can quá nhiều người, chặn một cái miệng không chặn nổi cái thứ hai, loại chuyện này, chủ yếu là lựa chọn của mỗi người, không có gì chắc chắn. Bản thân Uy Trại xử lý chuyện này cũng không tốt. Vọng tưởng dùng vài điều kiện cùng một tờ hợp đồng lừa dối, thật sự có chút ngây thơ.
Bất quá, bởi vì kiên quyết không chịu kí hợp đồng chỉ có hắn và Thạch Nghị, hiện tại tin tức này vừa đến, hắn cũng thành mục tiêu chính.
Vương Nghĩa Tề nghe ra trong giọng nói của hắn có chút lo lắng hiếm thấy, cũng nhíu mày “Cuộc gọi của Khấu Kinh, ý là chuyện này có liên quan tới mày?”
Cuộc đua này Anh Minh có tham gia hắn có biết, nhưng những chuyện khác, cũng chỉ nghe nói chút đỉnh.
Anh Minh do dự không biết nói thế nào, nghĩ một lát rồi quay đầu sang “Đơn giản và nói Uy Trại muốn ém chuyện nhưng tao không có ký hiệp ước.” Phần sau, hắn không nói, Vương Nghĩa Tề có lẽ cũng đã hiểu.
Quả nhiên người bên cạnh nghe xong cũng nhíu mày “Vậy mày phải làm sao?”
“Tao hiện tại cái gì cũng không thể làm.”
Bây giờ cần suy nghĩ phải làm sao là Uy Trại chứ không phải hắn, danh sách người trong cuộc cũng không có tên hắn, cho nên chuyện này đúng ra không có quan hệ lớn đến hắn.
Bất quá, đây chỉ là theo lý mà nói, thực tế diễn biến thế nào, không ai biết được.
Vương Nghĩa Tề thấy hắn nói đến ung dung, không khách khí vạch trần “Ý mày là mày đã là cá trên thớt, chỉ có thể đợi người đến hạ thủ đúng không?”
“Mày không thể không nói khó nghe như vậy hả?” Anh Minh quay sang liếc hắn, sau đó chậm rãi đáp lời “Tuy là nói vậy không sai.”
Phòng quan hệ xã hội của Uy Trại ứng phó chuyện này cũng coi như khá nhanh, tin tức vừa nổ ra liền mở họp báo ngay trong đêm, công khai bản điều tra tai nạn, nhưng với chuyện Đổng hiểu bị thương không nhắc đến một chữ. Về xe thử nghiệm cũng bày ra số liệu hoàn hảo, tuy nhiều người chuyên nghiệp có nghi vấn, nhưng tổng quan cũng coi như cho sư luận một đáp án vừa ý.
Thậm chí, câu cuối cùng để lại, sự kiện lần này, Uy Trại cho rằng có người cố tình cạnh tranh không lành mạnh ác ý công kích, không thể đàm phán sẽ dùng pháp luật giải quyết.
Anh Minh cùng Thạch Nghị sau khi có tin tức mới nhất đều nhận mấy cuộc gọi truyền thông muốn phỏng vấn, cuối cùng bất đắc dĩ phải khóa máy, Anh Minh còn đỡ, Thạch Nghị khóa máy ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.
Bộ phim cơ bản đã quay xong, Anh Minh còn không đến mười lăm cảnh, đẩy nhanh tốc độ, quay thêm hai ngày.
Trên tay ký giả cầm danh sách tham gia cuộc đua, hơn một nửa là tìm không được người, dù tìm được cũng không hỏi ra cái gì. Hai giới chính thương rốt cuộc vẫn kéo đến giới giải trí, vẫn là trọng điểm bát quái của dân chúng. Lúc đầu xảy ra chuyện đã thay đổi danh sách tham gia, có một số người đã được thay đổi, nhưng Anh Minh và Thạch Nghị vẫn ở trong danh sách, lúc đó vốn là có truyền thông tìm đến tạo tin tức, đương nhiên không thể lừa qua, Thạch Nghị sau đó đem chuyện này giao cho phòng quan hệ xã hội xử lý, ngoại trừ thỉnh thoảng điện thoại bị quấy rầy, đa phần vẫn thanh tịnh.
Phiền toái là ở Anh Minh.
Bởi vì là diễn viên, không thể làm căng với ký giả, Anh Minh đa phần là vẫn khá hợp tác. Chỉ là ký giả đều hỏi mấy chuyện vô bổ, tin đồn nhảm đều lôi ra hỏi một lượt. Theo lời Vương Nghĩa Tề, hắn và Đổng Hiểu cùng ở cuộc đua cùng quay phim, có chuyện xấu với nữ chính, tất cả đều kịch tính như vậy, không tìm hắn thì tìm ai?
Trong lúc nhất thời, nợ cũng lúc trước đều bị lôi ra, ngay cả quan hệ của hắn và Đổng Hiểu, có người trong đoàn phim nói hắn và Đổng Hiểu có đối địch mờ ám, tin tức mỗi ngày đều có phiên bản mới, khiến cả thành phố một trận mưa gió.
Người quản lý của Đổng Hiểu ở họp báo lần hai của Uy Trại đáp lại.
Đại khái là nói Đổng Hiểu thời gian này không xuất hiện là do đang chuẩn bị quay bộ phim mới, quay ở Mỹ, đoàn phim mời hắn diễn một vai thứ Hoa Kiều, nên cần đi Mỹ huấn luyện một chút. Còn chuyện bị tai nạn hủy dung trong cuộc đua hoàn toàn phủ nhận, giống như Uy Trại, nói nếu không thể đè xuống sẽ dùng pháp luật xử lý. Mà tin tức về bộ phim mới thì phải đợi bên phía Mỹ quốc xác định, tạm thời không tiện lộ ra.
Lần này người tin tưởng không đến một nửa. Nhiều người người vẫn kiên nhẫn truy vấn tung tích cụ thể của Đổng Hiểu. Thậm chí yêu cầu công khai ảnh chụp lúc huấn luyện, nhưng người quản lý nói đã ký hợp đồng bảo mật chặn miệng đám phóng viên. Người ngoài phỏng đoán cũng chỉ có thể phỏng đoán, không có chứng cứ, thông tin về Đổng Hiểu đều là tin vịt.
Anh Minh kết thúc quay chụp liền làm ổ ở nhà, ăn uống đều tự mình làm. Khấu Kinh gọi hắn căn dặn ngàn vạn lần không được ra khỏi nhà, ngay cả người quản lý bình thường ít liên lạc cũng hỏi hắn có cần qua nhà bạn ở vài hôm không.
Cái này giống như đi đánh đại trận, khiến Anh Minh nhớ lại những năm còn là ảnh đế. Cùng là ra vào bất tiện, người trước người sau vây quanh không dứt, dù là đi vệ sinh cũng có thể bị người ta viết ra mấy bài. Chỉ là so với hiện tại, tình huống không giống, tâm trạng cũng không giống.
Có người nói lên đài cao sẽ không xuống được, bởi vì đã quen ánh đèn truy đuổi, không cách nào đối mặt với cuộc sống lạnh lẽo vắng vẻ. Nhưng đổi một góc độ khác lại nhìn, như ngươi đã quen thanh tịnh, dù có trở thành tiêu điểm lần nữa, tư vị đó cũng không dễ chịu.
Anh Minh uống hai ngụm bia tựa người vào bên cửa sổ, từ khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài, các loại xe công cộng, bày trận thật lớn. May mà hắn không ở khu chung cư, nếu không cái tội quấy nhiễu dân sinh này cũng đủ để hắn bị chửi.
Lắc đầu, lười phản ứng đám người bên ngoài, hắn đến sofa miễn cưỡng nằm xuống, Yên Khuyên một mực vòng qua vòng lại bên cạnh rất thức thời nhảy lên đùi hắn, sau đó chậm rãi bò lên trên.
Anh Minh thuận tay bắt lại, nhìn cái mặt liệt đối diện mình, không nhịn được cười một cái “Sao tao có thể nuôi mày lâu thế nhỉ, một chút biểu cảm cũng không có.”
Lúc đưa đến là cái dạng gì, bây giờ vẫn y như thế.
Đều nói chủ nào vật nấy, hắn và Yên Khuyên thật sự tìm không được điểm chung …
Xoa xoa cục lông, Anh Minh thuận tay nhấn mở TV, đặc biệt chuyển đến kênh thể thao, dù không có mấy hứng thứ, còn đỡ hơn bị mấy chuyện đáng ghét kia nhiễu loạn tâm tình.
Không đến một lúc sau, điện thoại nhà hắn vang lên.
Cũng không đứng dậy, chỉ quơ tay hai cái, Anh Minh cầm điện thoại nhét vào hõm vai, hoàn toàn không nghĩ đến là Thạch Nghị gọi tới.
“Cậu sao rồi?”
Không xưng tên không mở đầu, không phải vì hắn quá quen giọng Thạch Nghị, cuộc gọi này thật sự giống như điện thoại quấy rầy.
Anh Minh thật sự bất ngờ “Sao anh có số điện thoại bàn nhà tôi?”
Hắn không thường ở nhà, cơ bản trừ người đại diện và Khấu Kinh, còn có người nhà hắn, những người khác đều không biết số điện thoại nhà hắn. Anh Minh con người này thích ở ẩn bạn bè đều biết, dù Thạch Nghị đi hỏi Khấu Kinh, có lẽ cũng không hỏi được.
Thạch Nghị cười.
Thạch Nghị cười một cái “Hôm đó uống say ở nhà cậu, trước khi đi dùng điện thoại nhà cậu gọi vào máy tôi.”
Lúc đó hắn chỉ thuần túy là một hành động theo bản năng, cũng không nghĩ sẽ có lúc dùng đến.
Anh Minh nghe Thạch Nghị nói thế mới phản ứng được mình cũng rất lâu không đi tra số điện thoại này rồi lưu lại.
Thay đổi tư thế, Anh Minh đem Yên Khuyên bỏ xuống đất “Sao anh không gọi vào di động của tôi?”
“Lúc này cậu còn tiếp điện thoại di động sao?”
“Ờm, cũng đúng.”
Hai người đều nhẹ nở nụ cười, Anh Minh có chút bất đắc dĩ thở dài “Hiện tại thật sự không muốn nghe chuyện bên ngoài.” (2)
Nửa câu “thánh hiền thư” phía sau không hợp với hắn, xem nhiều hơn cũng không thể đạt tới cảnh giới đó, chỉ nghe cho vui tai.
Thạch Nghị chế giễu nhướng mày, cũng không bất ngờ về thái độ này của Anh Minh.
Có điều hôm nay hắn gọi đến không phải chỉ để hỏi một câu “Uy Trại mấy hôm nay có tìm cậu không?”
“Tạm thời không có” Anh Minh nhàm chán chuyển sang kênh chiếu phim, nhỏ giọng hỏi “Tìm anh sao?”
“Hẹn buổi tối ăn cơm.”
“Tôi đoán cũng sắp đến tôi … “
Đến sớm đến muộn đều như nhau, dù sao cũng không thể tránh khỏi.
Anh Minh hơi khó chịu nhíu mày, cảm giác này thật sự không có chút gì tốt đẹp, cứ lo lắng. Biết là lo cũng không được gì, nhưng muốn buông xuống, trong lòng một mực không buông được, ăn không ngon ngủ không yên.
Những lời như thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cơ bản đều là những người ngoài cuộc nói.
Anh Minh lại muốn hút thuốc, nhìn trên bàn không có, chỉ có thể thể kéo ly bia qua uống một ngụm, sau đó chợt nhớ đến một việc “Đúng rồi, Uy Trại tuy không tìm tôi, nhưng lại có người gọi cho tôi.”
“Cũng không có gì, chính là nói, nếu Uy Trại lại bàn điều kiện với tôi thì không cần lo cho hắn, cứ đáp ứng đi, chuyện của hắn hắn tự xử lý.”
Nói thật, trong điện thoại cũng không nghe ra gì, nhưng những lời này nói ra, Đổng Hiểu vẫn là khác hơn trước nhiều.
Thạch Nghị không có bình luận gì, chỉ trầm mặc một lát rồi hỏi lại “Vậy ý cậu thế nào?”
“Hiện tại ý của tôi đã không quan trọng, xem tình hình như thế nào đã.” Thở dài, Anh Minh nghĩ đến đám ký giả bên ngoài vẫn có chút bất đắc dĩ “Dù sao tránh ký giả trông cửa là kỹ năng của mọi diễn viên, khó khăn nhất chính là không rời khỏi nhà.”
“Cậu cần tránh không chỉ là ký giả, chuyện của Uy Trại, cậu biết quá ít.”
Thạch Nghị cau mày, trong giọng nói có vài phần bất an mà bản thân cũng không hiểu được.
(1) Lưu ngôn phỉ ngữ: Thị phi
(2) Nguyên văn “Lưỡng nhĩ bất văn song ngoại sự, nhất tâm chỉ độc thánh hiền thư”: đại loại là không màng xung quanh chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT