Lúc Thạch Nghị gọi cho Lưu Ly, lại là quản lý nhận.
Đầu tiên là không nhẫn nại hỏi hắn là ai, khi nghe được tên Thạch Nghị thì thái độ tốt hơn một chút, nhưng vẫn như đối địch “Ây da, Lưu Ly giờ vẫn đang làm việc, hay là lát nữa tôi nói cô ấy gọi lại cho anh?”
Thạch Nghị trực tiếp cúp máy. Hắn không có thói quen chờ đợi.
Buổi tối vừa hay có một buổi tiệc xã giao tiếp đãi mấy người từ S thị đến, Âu Dương đã sắp xếp xong hết, chỉ đến trưng cầu ý kiến của hắn, đi cũng được không đi cũng không sao, Âu Dương biết gần đây hắn tâm tình phiền muộn.
Có điều lần này Thạch Nghị đi, việc tư là việc tư, hắn không phải người công tư không phân minh.
Bữa cơm này ăn đến hơn mười một giờ đêm.
Lúc hắn về đến nhà, Lưu Ly đứng trước cửa. Xem bộ dáng có lẽ đứng chờ lâu rồi, nghe thang máy kêu lên lập tức quay đầu lại, nhìn Thạch Nghị cười “Về rồi à.”
Người ra khỏi thang máy không nói gì, chỉ nhíu mày rồi tiến đến mở cửa.
Lưu Ly bước vào, đầu tiên là cởi áo khoác và ví, sau đó ngồi trên sofa nhìn Thạch Nghị “Nghe Âu Dương nói tối nay anh đi ăn xã giao?”
“Biết rồi còn chờ lâu như vậy?” Thạch Nghị rót ly nước uống hai ngụm, sau đó quay lại “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Em nghe Marry nói hôm nay anh gọi cho em.”
“Ừ, cô ấy nói em bận không nghe được.”
“Lúc đó em đang trên trương trình” Lưu Ly đứng dậy “Là trực tiếp, không thể nghe được.”
Thạch Nghị chỉ gật đầu một cái “Ừ”
Nhưng hắn ừ một cái rồi cũng không nói gì nữa, chậm rãi xoay xoay cái ly trên tay, chờ Lưu Ly nói tiếp.
Hai người trầm mặc một hồi, cuối cũng vẫn là chịu không được Lưu Ly thở dài “Chuyện trên tin tức anh đừng tin, đều là đoàn phim sắp xếp, em cũng hết cách.”
“Câu nói kia của em cũng là sắp xếp?” Thạch Nghị cười, nhưng có chút lạnh lẽo.
Báo chí nói gì hắn cũng không để tâm, nhưng Lưu Ly tự mình nói ra thì lại là chuyện khác. Dù không nói đã đến mức cưới hỏi, nhưng ít nhiều người ngoài đều biết Lưu Ly là bạn gái hắn, làm như vậy, còn không phải hắn bị cắm sừng sao?
Cảm giác được Thạch Nghị tức giận, Lưu Ly đi đến tựa vào lòng hắn trấn an “Nếu em nói với anh đó thật sự là sắp xếp, anh có tin không?”
Cô vừa nói vừa nhìn Thạch Nghị, người kia im lặng, chỉ nhìn cô không nói gì.
“Bộ phim này nhà đầu tư chính là Triệu Tử Thông, dù thế nào cũng có liên quan đến hắn, muốn phủng(1) không phải em, là người mới trong phim kia, đó mới là bạn gái hắn. Nhưng nếu về truyền thông, người mới đó và Triệu Tử Thông chưa đủ, nên mới kéo em vào, cũng chỉ là bước đệm, không loạn được bao lâu.”
Mà cô ở trên tin tức nói như vậy, cũng chỉ là cho truyền thông không gian phát huy thêm thôi.
Thạch Nghị nghe xong giải thích chân mày vẫn không giãn ra “Chẳng lẽ các người muốn tuyên truyền phim đều không còn cách nào khác à? Cần gì lần nào cũng phải làm mấy chuyện này?”
Đóng phim không lo đóng, đều dựa vào scandal để tạo nhiệt, còn ý nghĩa gì?!
Lưu Ly chỉ bất đắc dĩ cười “Chứ không anh nghĩ những tin xấu về minh tinh từ đâu ra? Đây là nguyên tắc, không còn cách khác.”
Cô cũng chán ghét, nhưng đã vào cuộc chơi, đương nhiên phải thích ứng hoàn cảnh.
Chuyện này cô cũng không muốn, nhưng Triệu Tử Thông với công ty chủ quản có quen biết, liền đem chuyện này quăng lên cô, dù cô không muốn làm, công ty cũng sẽ không để cô đắc tội với một kim chủ như vậy.
Diễn viên là một nghề thoạt nhìn rất vinh quang, bên trong lại rất lộn xộn, rất ít người hiểu.
Thạch Nghị chậm rãi buông Lưu Ly ra “Dù sao thì tôi vẫn không thể tiếp nhận nổi.” Hắn tự nhận mình chưa đủ rộng lượng, vô luận là vì nguyên nhân gì, đều vượt quá phạm vi tiếp thu của hắn.
Lưu Ly nhíu mày “… Thạch Nghị, cho em chút thời gian.”
“Thời gian có thể cho, nhưng không thể vô kỳ hạn. Lưu Ly, lúc cần thiết, tôi cần em chọn giữa tình cảm và sự nghiệp.” Biểu tình Thạch Nghị rất nghiêm túc, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn biết chuyện này rất bất công với Lưu Ly, nhưng hắn cũng hiểu rõ chính mình. Loại chuyện này, hắn chịu không được thì chính là chịu không được.
Nếu hắn không thật sự thích Lưu Ly, hắn cũng sẽ không ở cùng đối phương một thời gian dài như vậy. Mình đã quá cái tuổi chơi bời rồi, hắn cũng sẽ không tùy tiện chọn bạn đời. Lưu Ly đại khái là bạn gái duy nhất duy trì khá lâu sau khi trưởng thành của hắn, cô có nhiều điểm khiến hắn rất yêu thích. Nhưng mà dù sao không phải cái gì cũng có thể chỉ dựa vào tình cảm mà duy trì, hai người ở chung, lúc cần vẫn phải thỏa hiệp.
Thạch Nghị tôn trọng nghề nghiệp của Lưu Ly, có thể chấp nhận cô cùng người khác diễn tình cảm thậm chí là cảnh nóng, nhưng hắn không thể chấp nhận loại trêu đùa tình cảm bên ngoài.
Hắn cảm thấy, nếu không thể phối hợp, vẫn nên chọn lựa.
Hắn tự thấy mình biết về quy tắc ngầm không ít, những thứ sau tấm nàn này, không cần nghiên cứu cũng rõ ràng. Nhưng dù thế nào, loại này đều là hai bên tình nguyện, áp bức không nhiều như vậy, có nhiều thứ không phải hi sinh hay không, chỉ là cần lựa chọn.
Thạch Nghị nhìn Lưu Ly “Tôi hiểu công việc của em là diễn viên, nhưng trong cuộc sống cá nhân, tôi không muốn em phải diễn.”
Lưu Ly nhìn Thạch Nghị, nửa ngày cũng không tiếp lời.
Hai người trầm mặc, so với lúc nãy càng nặng nề hơn. Lưu Ly từ từ rời khỏi Thạch Nghị, cố gắng nở nụ cười “Thạch Nghị, dù là anh lớn lên trong hoàn cảnh nào, anh cũng tốt hơn so với em.”
Cô đi về sofa cần túi và áo khoác, xoay người về phía Thạch Nghị lắc đầu “Diễn viên không chỉ là diễn phim xong là hết, nếu em như anh nói, căn bản không thể có ngày hôm nay. Thạch Nghị, em hi vọng anh hiểu, đối với quan hệ của chúng ta em rất nghiêm túc, nhưng có vài chuyện, có lẽ anh thật sự không hiểu được.”
Trong giọng nói có chút thương xót cùng tiếc hận, Lưu Ly cuối cùng chỉ để lại một câu nghỉ ngơi sớm chút rồi rời đi.
Cô nửa đêm đến đây, vốn là muốn nói chuyện với Thạch Nghị, chỉ là kết quả có chút không tốt. Lúc xuống lầu, Lưu Ly rút điếu thuốc, quay đầu nhìn tầng lầu nhà Thạch Nghị, khẽ thở dài.
Thạch Nghị ở trong phòng im lặng nhìn cái ly trong tay, không thể động đậy.
Scandal của Lưu Ly không hề lắng xuống, mà càng ác liệt hơn.
Có điều như lời cô nói, người mới kia quả thật không bao lâu liền bị lôi ra. Trên bàn quan hệ tay ba sôi sùng sục, nửa thật nửa giả nhìn thật náo nhiệt. Nhà truyền thông nào có gan lớn một chút còn trực tiếp kéo Thạch Nghị vào. Cái gì mà quân nhị đại thêm phú nhị đại, nữ minh tinh hạng A và ngựa ngon thanh thuần, so với phim ảnh còn hấp dẫn hơn.
Thạch Nghị không thường xem tin tức, nhưng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy. Người quen biết hắn đều rõ, khoảng thời gian này căn bản không dám nhắc đến Lưu Ly trước mặt hắn, nhưng mà bọn họ càng cẩn thận, cục tức trong lòng Thạch Nghị càng không thể hạ xuống.
Âu Dương nhìn hắn như vậy cũng thấy không đúng lắm, khuyên mấy lần “Hay là cậu nghỉ ngơi ra ngoài khuây khỏa một chút.”
Thạch Nghị phiền não trả lời “Không có thời gian.”
“Hay là tối tan làm hai ta ra ngoài làm vài ly”
“Không cần.”
Hút một ngụm thuốc, Thạch Nghị mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vi tính “Tối nay không phải cậu cùng Việt Dương ăn cơm sao?”
“So với ăn xã giao cùng Việt Dương, vấn đề của ông chủ vẫn quan trọng hơn.”
“Thiếu đánh hả?!” Thạch Nghị bị ngữ khí của Âu Dương làm buồn cười “Cậu đi làm việc đi, không cần lo cho tôi, tôi không sao.”
Hắn dù không thoải mái cũng không cần được quan tâm như vậy. Âu Dương thấy hắn còn ổn, cũng không kiên trì nữa, để lại một câu có gì thì gọi điện thoại rồi đi.
Thạch Nghị vẫn ở trong phòng làm việc đến hơn chín giờ đêm, lúc định tắt máy thì màn hình hiện ra tin tức giải trí, vừa nhìn qua liền chau mày, đều là người quen, hắn muốn không để ý cũng khó.
“Mẹ kiếp!” Con mẹ nó còn chưa xong hả?!
Thật vất vả mới đè xuống lửa giận sắp dâng cao, Thạch Nghị trực tiếp tắt máy, ngã ra sau ghế hướng về cửa sổ nhìn cảnh đêm, nhìn dòng xe cộ của đô thị phồn hoa, lát sau rút di động.
Bên kia lại bắt máy rất nhanh “Alo”
Thạch Nghị nghe được giọng nói của Anh Minh, kỳ lạ thay một cỗ ức chế trong lòng dịu đi không ít, chính mình cũng không tự chủ thả lỏng cơ thể, hắn tựa vào ghế “Anh Minh, có rảnh đi làm vài ly không?”
“Bây giờ?”
“Ừ”
Bên kia do dự một chút, sau đó trả lời “Anh đợi một chút, lát nữa tôi gọi anh.”
Nói xong cũng không chờ đối phương phản ứng, Anh Minh cúp máy.
Thạch Nghị thuận tay để điện thoại lên bàn, đứng dậy, tựa vào cửa tiếp tục thất thần.
Có điều Anh Minh gọi lại rất nhanh, không lâu sau điện thoại vang lên, Thạch Nghị mở máy, giọng nói nhẹ nhàng của Anh Minh hỏi hắn “Chúng ta gặp ở đâu?”
Thạch Nghị nghĩ một lát “Nhà cậu đi.”
“Hả?” Anh Minh có chút bất ngờ.
“Tôi bây giờ đến nơi có nhiều người sẽ nhức đầu, không thì nhà tôi cũng được.”
Đầu bên kia nhịn không được cười một cái, tựa hồ thưởng tượng ra được tình huống của Thạch Nghị hiện giờ có bao nhiêu khổ não. Anh Minh thu liễm ý cười liền đáp ứng “Được rồi, nghe anh, anh nói ở đâu thì cứ ở đó, tôi về nhà trước, anh đến đi.”
Đã sớm thân thuộc rồi, cũng không cần khách sáo.
“Ok, lát nữa gặp.”
“Ừm, lát gặp.”
Tắt điện thoại, Thạch Nghị nhìn ngoài cửa sổ, không tự chủ dương khóe môi.
Hình như, lần nào chỉ cần hắn gọi được cho Anh Minh, đối phương cũng sẽ không làm hắn thất vọng.
(1) Phủng: nâng đỡ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT