Một câu không công bằng này của Thạch Nghị, đổi lấy trả lời chỉ là Anh Minh cắn thuốc khẽ cười: “Trên đời này, vốn không có công bằng thật sự.”

Đó là loại trạng thái lý tưởng, hơn nữa thường là tương đối mà thôi.

Chậm rãi kéo ra khoảng cách giữa hai người, Anh Minh đứng thẳng đi hai bước về phía đậu xe, sau đó mới quay đầu: “Nhanh thôi, Thạch đại công tử!” Người phía sau nhướng mày, sau đó mới chậm rãi đi theo.

Lên xe, Thạch Nghị đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Cuối tuần là sinh nhật Lưu Lỵ, anh cũng qua đi.”

Anh Minh nhíu mày: “Thứ mấy?”

“Thứ năm.”

“Có khả năng cuối tuần này tôi có lịch quay thử, chừng nào đặt xong cậu gửi địa chỉ cùng thời gian cho tôi, tôi sẽ cố gắng có thể qua liền qua.”

Thạch Nghị nhướng mày: “Có phim mới?”

“Ừ…”

Đáp có chút do dự, kỳ thật Anh Minh không quá hy vọng Thạch Nghị hỏi tiếp. Nhưng mà, anh càng không muốn Thạch Nghị hỏi, Thạch Nghị thường nhất định sẽ hỏi, người kia vừa ngồi xuống ghế khởi động xe liền quay đầu nhìn anh: “Phim gì vậy?”

“Phim văn nghệ.”

“Văn nghệ?” Thạch Nghị nghĩ một chút: “Văn nghệ dạng gì?”

Anh Minh cười cười: “Văn của văn nghệ, nghệ của văn nghệ.”

“Đệch!” Biết rõ Anh Minh không muốn nói, Thạch Nghị nhíu mày nhìn anh, không hỏi tiếp. Dù sao, sớm muộn gì tin tức vẫn sẽ được phát ra ngoài, cũng không sao cả.

Hôm quay thử, Anh Minh đến rất sớm.

Lúc ấy người của đoàn phim cũng chỉ có một bộ phận nhân viên đã đến, có trợ lý lại đây tiếp đón, an bài tới phòng hóa trang. Không lâu sau, đạo diễn cũng đã tới, bắt chuyện với anh: “Như thế nào, chuẩn bị sao rồi?”

“Chỉ xem đạo diễn ngài có nhận hàng hay không thôi.” Anh Minh nở nụ cười, thợ trang điểm hóa trang cho anh, không thể cử động quá nhiều.

“Tôi có nhận hàng hay không, phải xem cậu giao cái gì ra nha.”

Đạo diện Liêu Tây kỳ thật cũng chưa lớn tuổi, cùng Anh Minh chênh lệch khoảng mười tuổi, lúc trước hai người đã nói qua kịch bản nhiều lần, đều trực tiếp bảo Anh Minh gọi anh là Liêu ca, tuy nói ban đầu đúng là những người khác đề cử Anh Minh với anh ta, nhưng qua mấy lần trò chuyện, anh ta cũng xác nhận người diễn viên này có chút thú vị. Nhân vật này đối với Anh Minh mà nói không thể nói là phù hợp trăm phần trăm, nhưng lại có không gian kiểm soát nhất định.

Hoặc là, phải nói từ góc độ của đạo diễn, cũng hy vọng có thể lại vì Anh Minh chế ra một “thiếu niên lưu manh” thứ hai. Một câu chuyện cùng nhân vật kinh điển, không chỉ là theo đuổi của diễn viên, đối với đạo diễn mà nói cũng giống như vậy.

Liêu Tây ngồi trên thành ghế, nhìn thợ trang điểm biến hóa khuôn mặt còn mang theo chút thiếu niên của Anh Minh càng thêm thành thục góc cạnh, nhịn không được cười một tiếng: “Cậu quen biết Vương Nghĩa Tề đúng không?”

“Vâng, là bạn.”

“Ha ha, lúc trước cậu ta biết là hợp tác với cậu, biểu hiện rất hưng phấn.”

Bởi vì đề tài của bộ phim này, giọng của Liêu Tây khi nói những lời này có chút lạ, Anh Minh lại nhớ tới đoạn tin nhắn trong máy trả lời điện thoại ở nhà, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Quá thân rồi, kỳ thật có chút lúng túng.”

“Thân mới nắm được đặc điểm của nhau, không cần bồi dưỡng tình cảm, ra ngoài mới tự nhiên.” Liêu  Tây nói xong vỗ vỗ vai Anh Minh: “Hơn nữa, chính là như vậy mới có thể nhìn ra trình độ của hai cậu, nếu có thể diễn cho toàn bộ thế giới đều cảm thấy giữa hai người có gì nha, là các cậu đã thành công rồi.”

Những lời này, lúc sau Liêu Tây cũng nói cho Vương Nghĩa Tề,

Cậu tới muộn hơn Anh Minh một tiếng, bởi vì trước đó còn có một hoạt động, thời gian có chút gấp, chờ đến khi cậu đến, Anh Minh bên kia đã hóa trang xong mặc xong quần áo, Liêu Tây cùng hai trợ lý đạo diễn ở bên kia xem xét tạo hình nào thích hợp với nhân vật này của Anh Minh, Vương Nghĩa Tề tùy tiện đẩy ra cửa phòng hóa trang, nhìn thấy bóng lưng Anh Minh liền huýt sáo.

“Chỉ riêng bờ lưng này, tớ cũng muốn yêu cậu rồi…”

Toàn bộ người trong phòng bởi vì câu nói này mà quay đầu, Anh Minh nhướng mày: “Lời kịch này cậu dùng sai rồi.”

Liêu Tây cười cười: “Rất tốt, người đã đến đông đủ, Vương Nghĩa Tề cậu đi thay trang phục đi, lát nữa ra ngoài chụp mấy bức định hình.”

“Được!” Đối với công việc Vương Nghĩa Tề cũng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, tùy tiện ném đồ cho trợ lý phía sau, rất phối hợp tiến vào một phòng hóa trang khác.

Bối cảnh của bộ phim nhưng thật ra là miêu tả về một thứ giống như rock and roll, loại nghệ thuật này ở trong xã hội là một quần thể tương đối hạn chế, lượn lờ giữa ranh giới của nghệ thuật cùng mộng tưởng muốn truy đuổi, trong đầu tràn ngập ý nghĩ điên cuồng, tinh thần tê liệt, không phân rõ ranh giới giữa sự thật cùng tưởng tượng, tựa như lòng vòng ở mép ban công trên lầu cao, một bước đi ra, là thiên đường cũng là địa ngục.

Đề tài này kỳ thật cũng không phải là một đề tài quá mới mẻ, ít nhất, không ít đạo diễn đã làm qua.

Chỉ là thứ Liêu Tây mong muốn biểu đạt có phân biệt rất lớn với những đạo diễn trước, thứ anh muốn thể hiện, cũng không phải sa đọa đê mê cùng giãy giụa, ngược lại là một loại trầm tĩnh dưới mê võng, khát vọng trong lòng bị người phát giác, những thứ tích cực kia.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu đả động đến Anh Minh.

Anh Minh thử bốn tạo hình, Vương Nghĩa Tề thử sáu, hai người phân bổ dựa theo vai diễn, Vương Nghĩa Tề chính hơn một chút, bởi vì cậu là chủ tuyến của câu chuyện, lúc sau cũng sẽ có số lớn độc thoại nội tâm.

Kịch bản tạm thời là cho hai người dàn ý, lời thoại cũng chỉ có một bộ phận, bởi vì kịch bản hoàn chỉnh vẫn còn sửa chữa, nhưng ý tứ của Liêu Tây là cuối tuần trước khi khởi động máy, hai người đến đoàn tìm cảm giác, rất nhiều phân cảnh phải cần mọi người cùng nhau tìm hiểu một chút, bộ phim này cũng không có nhiều nhân vật, chủ yếu dựa vào Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề, cho nên, Liêu Tây hy vọng bọn họ có thể duy trì thời gian giao lưu cần thiết, đề tài về tình cảm nam nam này vốn đã khá mẫn cảm, diễn thế nào để có thể thuyết phục những người khác tiếp nhận, thật là khảo nghiệm bản lĩnh của người diễn viên.

Vương Nghĩa Tề cũng Anh Minh đều tỏ vẻ không có vấn đề.

“Tốt nhất ngoại trừ đi WC, các cậu đều duy trì hoạt động cùng với nhau.” Lời này là của trợ lý đạo diễn, kèm theo một nụ cười, ánh mắt trêu ghẹo có một loại thâm ý đặc biệt.

Vương Nghĩa Tề đối diện tạo dáng cho nhiếp ảnh gia chụp, sau đó mới quay đầu nhìn Anh Minh: “Vậy lúc tắm có cùng một chỗ không?”

Người kia nhướng mày: “Cũng không phải chưa thấy qua!”

Bộ phim hai người bọn họ từng hợp tác lúc trước, Anh Minh chính là chịu trách nhiệm vào thời điểm Vương Nghĩa Tề tắm thì lén đi vào giết cậu.

Đương nhiên, cuối cùng không thành công.

Nghe anh nói như thế, Vương Nghĩa Tề mới nhớ tới lần hợp tác trước, lập tức cười to một tiếng: “Lần trước trăng mông lung đèn mông lung, tớ sợ cậu không thấy rõ, lần này cậu nhìn cho kỹ, nhìn càng cẩn thận càng tốt.”

Ngay cả nhiếp ảnh gia trong Studio cũng không nhịn được cười, Anh Minh chỉ nhã nhặn hút thuốc: “Biết rõ cậu thích được người nhìn, quay cảnh phòng tắm tớ sẽ giúp cậu tìm người đến xem.”

“Người không cần nhiều, quý ở tinh tế.”

“Đối với cậu mà nói, số lượng đi đôi với chất lượng a, tốt xấu gì cũng là bạn, tớ hiểu cậu mà.”

Loại trêu chọc người tới ta đi này của hai người lại khiến cho Liêu Tây rất hài lòng, nhân viên làm việc của bộ phim này phần lớn là nam, nguyên nhân chủ yếu chính là anh muốn đắp nặn ra một loại hoàn cảnh vô cùng thuần túy, mỗi người, đều phải dung nhập vào vai diễn của mình.

Buổi họp báo là an bài sau ngày xác định tạo hình, thời gian tương đối gấp. Đoàn phim vốn dĩ không mấy nổi danh, Liêu Tây cũng không chuẩn bị phô trương quá lớn, chỉ là phía đầu tư của bộ phim này dường như lai lịch không nhỏ, kết quả sau cuộc đàm phán là có thể không cần gửi bản dự thảo, nhưng nhất định phải mở họp báo tìm mấy nhà truyền thông để phát tin tức, quá trình quay chụp lúc sau vì tôn trọng Liêu Tây mà cho phép giữ kín nhất có thể, công việc tuyên truyền cụ thể, do công ty chuyên về công tác xã hội đến quản lý.

Cho nên trong buổi họp báo, Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề đều trình diện.

Tới chủ yếu là mấy nhà truyền thông lớn, trước đó cũng đã tìm hiểu qua nội dung cốt truyện, đương nhiên nội dung truy vấn chủ yếu đều liên quan tới vai diễn người yêu đồng tính mà hai người phải đóng, Vương Nghĩa Tề đáp rất hào phóng, mọi chỗ ái muội đều phô đúng mực, thỉnh thoảng cố ý bày ra động tác lôi kéo Anh Minh kề tai nói nhỏ, vậy cũng đủ để khiến cho cánh phóng viên có chỗ phát huy rồi.

Ngược lại là Anh Minh nhìn ống kính phía trước, đột nhiên nghĩ tới Thạch Nghị.

Lần trước hắn hỏi anh cụ thể diễn phim gì, bị anh lấp liếm cho qua rồi, hiện tại thấy tin tức, cũng không biết sẽ là phản ứng gì.

Vương Nghĩa Tề phát hiện anh thất thần, ở dưới bàn kéo anh một cái: “Nghĩ đến ai đó? Vẻ mặt mơ màng như vậy.”

“Tớ đang nghĩ cách dùng từ của cậu như thế nào nhiều năm như vậy vẫn mập mờ trước sau như một.” Liếc cậu một cái, Anh Minh khó có được bày ra biểu tình khinh bỉ.

Người bên cạnh anh lập tức bất mãn nhíu mày: “Anh Minh, cậu nhất định có chuyện gạt tớ.”

“Ừ,”

Anh Minh mặt không đổi sắc hướng về phía phóng viên đang gọi phía dưới, cười cười, sau khi chụp xong mới quay đầu nhìn Vương Nghĩa Tề: “… Tớ quên nói cho cậu, em trai cậu Vương Nghĩa Tề sắp về rồi.”

Phóng viên yêu cầu hai người bọn họ đứng lên chụp chung một bức với đạo diễn, Anh Minh nhường một chỗ cho Vương Nghĩa Tề, người kia còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi tiêu hóa xong những lời Anh Minh nói, lập tức kinh ngạc ngẩn ngơ: “Cậu nói thật hay giả?”

Anh Minh nhếch miệng cười: “Cậu đoán xem!”

Kết quả tấm hình này trở thành trọng điểm của buổi họp báo lần này.

Vương Nghĩa Tề vẻ mặt u oán chần chờ nhìn vào sườn mặt của Anh Minh, Anh Minh bên kia thì mang theo nụ cười ẩn ý đối với phóng viên, vẻ mặt phức tạp.

Phối hợp với scandal tính hướng sôi sùng sục lúc trước, rõ ràng là một buổi họp báo không quá lớn, vậy mà cuối cùng tạo thành động tĩnh không nhỏ.

Thạch Nghị vẫn là nhìn thấy tấm hình này trên tạp chí.

Tiêu đề phía trên còn rất lớn, tuyên ngôn tình yêu của  Vương Nghĩa Tề cùng Anh Minh, dũng cảm thách thức tiêu chuẩn tình yêu đồng tính.

Âu Dương bên cạnh vẫn đang kinh ngạc hắn như thế nào bắt đầu để ý mấy thứ thứ tạp chí nhàm chán của giới giải trí bát quái này rồi, hắn rồi lại không nói tiếng nào đặt báo xuống bàn, hơi híp mắt.

—— Thì ra bộ phim Anh Minh muốn diễn chính là cái loại này.

Nghĩ đến ngày đó hắn hỏi tới, đối phương liền tận lực lảng tránh chủ đề, Thạch Nghị có chút khó chịu nhíu mày.

Âu Dương ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ thầm trong lòng nhưng không dám nói ra.

Sao cậu lại cảm thấy, vẻ mặt Thạch Nghị có chút quỷ dị…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play