Trận đua này tốn mất ba ngày, Thạch Nghị trở lại thành phố trực tiếp lái xe đến công ty mà không phải về nhà.

Tuy rằng hắn tuyệt đối không lo lắng với năng suất làm việc của Âu Dương, nhưng rất nhiều chuyện dù sao đều phải chờ hắn tự mình đi làm, văn kiện có thể từ từ, nhưng không thể bỏ.

Âu Dương thấy hắn trở về ngược lại không bất ngờ chút nào: “Loại tính cách cuồng công việc này của cậu, thật không biết là phúc hay là họa cho công ty.”

Thạch Nghị cởi áo khoác tiện tay ném xuống ghế: “Là phúc của cậu là xúi quẩy cho nhân viên.”

Nhất là trợ lý của hắn.

Trên cơ bản không có cái gì gọi là nghỉ ngơi thật sự.

“Mấy ngày này có gì không?”

“Không có gì đặc biệt, cơ bản đều dựa theo kế hoạch của chúng ta, đang tiến vào giai đoạn đầu của cuộc đàm phán.”

Âu Dương vừa nói như thế, Thạch Nghị lại nhớ tới chuyện về Uy Trại: “Hợp tác với Uy Trại bên kia, cứ từ từ đã.”

“Tại sao?”

Người đối diện sững sờ: “Không phải thái độ lúc trước của cậu đối với chuyện này rất tích cực sao?”

“Uy Trại bên kia có chút chuyện, có thể sẽ thay đổi.”

“Thay đổi?” Âu Dương nhíu mày: “Cậu tham gia lần này rốt cuộc thu được kết quả gì?”

Lẽ ra phải là một lần hợp tác rất có tương lai, dù sao hai bên đã thống nhất mục tiêu trong một thời gian ngắn, thời điểm bàn bạc, không gian đàm phán của hai bên đều rất lớn. Hợp tác với Uy Trại đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng ngược lại mà nói, đối phương cũng không phải không thể không có bọn hắn.

Đối với lời nói của Âu Dương, Thạch Nghị chỉ một bên lật qua lật lại tài liệu trên tay, một bên ấn số nội bộ gọi trợ lý đến, sau đó mới ngẩng đầu cười như không cười nhìn người bạn thân này: “Kết quả a…”

“Kết quả chính là tớ đứng hạng nhì.”

“Cho nên cậu sẽ không hợp tác cùng Uy Trại?”

Trên cơ bản Âu Dương vẫn không hiểu được động cơ Thạch Nghị đột nhiên hủy bỏ hợp tác với Uy Trại bên kia.

Nhưng rõ ràng Thạch Nghị không muốn nói nhiều, hắn chỉ cố làm ra vẻ huyền bí nhướng mày: “Sau này cậu sẽ biết.”

Lúc này trợ lý vừa vặn đi đến, gõ cửa, sau đó mới đặt tài liệu cần Thạch Nghị ký tên xuống bàn hắn, Thạch Nghị tùy tiện nhìn lướt qua, dặn dò cậu sửa lại tài liệu của công ty có khả năng hợp tác cùng, ngoại trừ Uy Trại, ngày mai trước khi tan sở giao cho hắn.

Điệu bộ này của hắn tuyệt đối không giống như đang nói giỡn.

“Vậy cậu đã có mục tiêu nào khá hơn chưa?”

“Tớ nhớ lúc trước chúng ta từng chọn ra được một công ty, nếu như không hợp tác được với Uy Trại bên này, chúng ta thử tiếp xúc với bên kia một chút.”

“Làm lại phương án hoạt động?”

“Ừ, làm lại.”

Thạch Nghị nói mà không hề có chút một áp lực nào, nhưng trợ lý bên cạnh vẫn chưa ra khỏi phòng sắc mặt cứng đờ, một bộ dạng bi thương chết lặng mà lết ra ngoài.

—— Loại tin dữ này, nhất định phải chia sẻ cho những đồng nghiệp khác.

So sánh với Thạch Nghị, Anh Minh trở về chuyện đầu tiên là đi tắm.

Nhà kho vài ngày không có người ở sẽ hiện ra một loại mùi vị cô độc, lúc Anh Minh về đến nhà đã gần tối rồi, một bên tùy ý cởi đồ một bên đến tủ lạnh tìm đồ uống, cuối cùng đi lòng vòng nghe tin nhắn trong máy trả lời điện thoại. (*答录机里的留言)

Trên cơ bản đều là lời nhắc nhở của người đại diện, còn có một cuộc là mẹ anh gọi tới, bảo anh có thời gian gọi điện về nhà.

Cuối cùng là cuộc gọi của Vương Nghĩa Tề.

“Mẹ nó! Anh Minh cậu nhận bộ phim kia? Cậu thật sự dám nhận!”

Rống một câu như thế, sau đó liền ngắt rồi.

Trong giọng nói gần như nghe không hiểu là có chút hả hê hay là kích động, nhưng loại tính cách quá mức quen thuộc này lại khiến Anh Minh nhíu mày, anh lại cảm thấy, diễn chung một bộ phim với Vương Nghĩa Tề như thế này, tuyệt đối sẽ trở thành một trải nghiệm bết bát nhất từ khi anh đóng phim đến nay.

Nhưng mà, trước khi lo lắng Vương Nghĩa Tề, anh hiểu rõ chuyện của Uy Trại vẫn chưa xong.

Bỏ ra nửa tiếng tắm rửa, Anh Minh vừa ra khỏi bồn tắm liền nghe được tiếng gõ cửa.

Không ngoài dự đoán nhướng mày, qua mở cửa, quả nhiên là Khấu Kinh.

“Vào đi.”

Anh né sang một bên, lại để cho Khấu Kinh vào nhà.

Dù sao đối phương cũng quá quen thuộc nơi này rồi, cũng không cần chiêu đãi gì, Anh Minh đóng cửa lại quay người ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt Khấu Kinh quét một vòng hỏi một câu: “Vòng Khói đâu?”

“Hai ngày trước sinh bệnh, đưa nhập viện rồi.”

“Bị bệnh gì?”

“Viêm dạ dày thần kinh.”

“Đệch!” Khấu Kinh không nhịn được cảm khái một câu: “Bệnh còn rất cao cấp nha.”

“Lúc trước tớ đi quay phim, đưa qua bên chỗ Háo Tử, kết quả nó không ăn không uống suốt ngày ngồi xổm ngoài cửa hừ hừ, lúc sau đi khám nói là viêm dạ dày thần kinh.”

Vòng Khói thật ra là con mèo Anh Minh nuôi.

Thỉnh thoảng bởi vì công việc anh không chăm sóc được, sẽ đưa đến chỗ đám bạn trong ban nhạc.

Có Khấu Kinh nhắc, Anh Minh mới nhớ đến anh cũng rất lâu không thấy rồi, ngày mai dành chút thời giờ đi đón nó về, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm.

Trên bàn có nước, Khấu Kinh tự mở một lon uống hai ngụm, sau đó mới nhìn đứa bạn chí cốt bên cạnh: “Chuyện Uy Trại bên kia, cậu thật sự chuẩn bị chống đối?”

“Ừ, không ký.”

“Tớ có nói với người của Uy Trại, giao tình giữa cậu và Thạch Nghị không cạn, hy vọng bên kia sẽ không dồn ép quá mức, nhưng bản thân cậu phải chú ý một chút, chuyện này cho dù thế nào cũng không thể rò rỉ ra ngoài.”

Khấu Kinh dặn dò mấy câu, Anh Minh vẫn luôn không đáp lại, đợi đến khi anh lau tóc gần khô, mới cầm lấy điếu thuốc trên bàn: “Nữu Tử, cậu nói thật cho tớ biết, Đổng Hiểu gặp chuyện không may rốt cuộc nguyên nhân là gì.”

Cái gọi là báo cáo sự cố cho đến giờ vẫn không thấy, tính tình của Đổng Hiểu quả thật chính là thiêu thân chuyên gây chuyện, nhưng cho dù vậy, cũng không đến nỗi như thế.

Cũng không phải đồ ngốc, ai sẽ đi tìm chết đâu.

Khấu Kinh cũng không vội trả lời vấn đề này của Anh Minh, chỉ trầm mặc uống nước.

Uống xong nhìn bộ dạng hút thuốc của Anh Minh, bất động cả buổi.

Cậu không nói lời nào, Anh Minh đối diện cũng không mở miệng, hai người liền giăng co như vậy, đợi đến khi Anh Minh hút xong nửa điếu thuốc, Khấu Kinh mới vò vò đầu: “Tớ con mẹ nó thật sự phục cậu.”

Có chút oán trách trừng Anh Minh một cái, sau đó mới thở dài: “Cậu muốn hỏi tớ rốt cuộc là trách nhiệm của ai, tớ không trả lời được, chuyện này Uy Trại từ đầu tới cuối đều không cho tớ tham gia, chỉ biết được chút tin tức. Cậu cũng biết loại hoạt động này ngay từ bản thân kế hoạch đã không quá nghiêm túc, có vấn đề là đương nhiên, mấy chiếc xe các cậu lái lần này, vốn là kiểu xe mới Uy Trại muốn bán ra, làm ra động tĩnh lớn như thế, chủ yếu cũng là muốn đẩy rộng mà thôi, nhưng khả năng xe vẫn còn đang điều chỉnh, có chút vấn đề nho nhỏ, sẽ không dẫn đến sự cố quá lớn, nhưng có lẽ gặp phải loại người như Đổng Hiểu… ” Nói đến sau, Khấu Kinh cũng lắc đầu: “Coi như cậu ta xui xẻo, những người khác lái mấy ngày, không phải không có chuyện gì sao?”

“Cho nên dọc đường đi cậu đều hỏi tớ có chuyện gì không?”

Mấy cuộc điện thoại giữa bọn họ, Khấu Kinh mở miệng ngậm miệng đều là lo lắng cho tình huống của anh, cho dù biết rõ gặp chuyện không may là Đổng Hiểu.

Đến bây giờ, anh rốt cuộc hiểu được.

“Cho nên hiện tại Uy Trại là không định chịu trách nhiệm?”

“Hợp đồng Uy Trại đưa cho Đổng Hiểu đã ghi rất rõ, sẽ chịu toàn bộ tiền chữa trị cho cậu ta cho đến khi thân thể cậu ta khôi phục bình thường, kể cả chi phí cần thiết cho phẫu thuật thẩm mỹ ở tương lai, cũng gánh toàn bộ.” Nói đến đây, Khấu Kinh dừng một chút, sau đó mới ngẩng đầu: “Hơn nữa, trên giao kèo còn dính đến trong nhà của Đổng Hiểu, cậu cũng biết hoàn cảnh của cậu ta.”

Người lăn lộn trong giới giải trí, không phải là không có đại phú đại quý hậu thuẫn, nhưng áp lực bối cảnh rất lớn cũng tuyệt đối không ít.

Loại như Anh Minh thuộc về nhân duyên trùng hợp thành danh ngay từ lần đầu ra mắt*, ngoài cái đó ra cũng không có chuyện xưa nào khác, nhưng loại cực cực khổ khổ nhiều năm như Đổng Hiểu, có thể ở trong vòng này nhẫn nhịn được như vậy, tuyệt đối có lý do của chính cậu ta.

(*出道 debut, lần đầu ra mắt.)

“Đổng Hiểu có biết chuyện xe hay không?”

“Này cũng không ai nói rõ được, khả năng trong lòng cậu ta hiểu rõ, nhưng biết cũng vậy không biết cũng vậy, cậu ta ký tên là kết cục đã định.”

Đều là lựa chọn của chính mình, rốt cuộc được mất như thế nào, không phải người trong cuộc không ai nói rõ được.

Anh Minh rít hai hơi thuốc, dừng một chút: “Cậu biết Đổng Hiểu ở bệnh viện nào không?”

Khấu Kinh không trả lời ngay.

Một lúc sau, Anh Minh mới nở nụ cười: “Được rồi, câu này cậu xem như tớ chưa hỏi đi.”

Hôm nay Khấu Kinh nói nhiều như thế, cũng là vì giao tình của hai người.

Nói vậy, anh ký đến thứ kia, điều khoản yêu cầu sẽ không dễ hơn so với thứ anh đã được thấy.

Nhưng mà, Khấu Kinh chính là ăn cơm bằng cái này.

Làm bạn bè cũng vậy, làm anh em cũng vậy, đường nhân sinh cũng không thể chặt đứt.

(*Theo mị hiểu khúc này dù là anh em thì cũng phải kiếm cơm.)

Biết rõ Anh Minh chuyển đề tài, Khấu Kinh cười cười, cậu đứng lên vỗ vỗ vai Anh Minh: “Nên nói tớ đã nói rồi, không nên nói tớ cũng nói, chuyện Uy Trại này, tớ chính là hy vọng cậu tự có cân nhắc trong lòng.”

Sở dĩ cậu sẽ nói tình hình thực tế cho Anh Minh, không phải bởi vì đối phương hỏi, mà là chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng ban đầu của mọi người nhiều.

Xử lý không tốt chính là rước họa vào thân.

Nhưng bạn bè hữu ích ở chỗ thời điểm bạn đứng trên vũng hố, có người ở phía sau kéo bạn một cái, cuối cùng muốn nhảy hay muốn đi đều là quyết định của chính bạn, nhưng đồng thời, cũng là việc của anh em bạn bè.

Anh Minh gật đầu đứng lên, tiện tay cầm lên một điếu thuốc đưa cho Khấu Kinh, sau đó mới tiễn cậu tới cửa.

Nhưng đối phương trước khi ra cửa lại bồi thêm một câu: “Lúc trước khi tớ hỏi cậu, cậu nói quan hệ giữa cậu và Thạch Nghị chính là bạn bè bình thường, hiện tại xem ra, giao tình này cũng không chỉ là bạn bè thôi a.”

Trên lập trường, Thạch Nghị hoàn toàn có thể không cần dính đến vũng nước đục này.

Dù cho chính bản thân hắn muốn ký, cũng căn bản không cần tính cả Anh Minh vào trên người mình, chuyện xảy ra ở trong tâm hoạt động lúc trước, Khấu Kinh vẫn là nghe người khác nói lại.

Không ít người đều bất ngờ một diễn viên hạng ba như Anh Minh như thế nào liền thành bạn tốt* với Thạch Nghị, nhưng mà, cũng chính là nguyên nhân này, mới khiến cho người của Uy Trại bên kia đã từng nói với anh, hai người Anh Minh và Thạch Nghị giao tình không cạn tin chắc không nghi ngờ. (*深信不疑 thâm tín bất nghi.)

(*莫逆 mạc nghịch: chỉ bạn bè vô cùng tốt hoặc tâm đầu ý hợp, nói đơn giản chính là cùng chung chí hướng.)

Đánh chó nhìn chủ.

Nếu như là bạn của Thạch Nghị, Uy Trại cũng không thể làm quá mức.

Lời trêu chọc này của Khấu Kinh, lại khiến Anh Minh nhớ tới tình huống hai người cùng ăn cùng ở cùng ngủ trong trận đua lúc trước, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Hiện tại nếu như cậu hỏi tớ, tớ thật đúng là không thể hình dung được quan hệ giữa bọn tớ tính là gì.”

“Cho nên tớ mới nói cậu, mỗi lần gặp phải chuyện gì, luôn có quý nhân tương trợ.”

“Đúng vậy a, cậu đây cũng nhất định phải tính vào a!”

“Cậu  biết là được rồi.”

Đùa giỡn vài câu, cuối cùng Khấu Kinh tùy ý phất tay rời đi, Anh Minh đóng cửa lại, lúc quay đầu thở dài một hơi.

Anh cầm di động lên, nhắn cho Thạch Nghị một tin.

—— Ngày mai có rảnh đến bệnh viện thăm Đổng Hiểu?

Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ có một chữ ngắn gọn.

Được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play