Lúc đầu Anh Minh cùng Thạch Nghị vẫn là một bên nói chuyện phiếm xem tivi một bên nhìn sắc trời, thứ hai người thích xem không cùng một dạng, ý kiến không thống nhất liền tranh luận với nhau, thời điểm nhìn thấy trời hạ mưa, Thạch Nghị còn không ngừng khoe khoang bản thân có tầm nhìn xa.

Kết quả trời mưa suốt hai tiếng, hai người nhịn không được nhìn nhau: “Cơn mưa này cũng quá tà môn a…”

Vốn cho rằng mưa chỉ là thoáng qua, hạ xong liền hết.

Kỳ quái là mưa càng rơi nhiều sắc trời càng đen, rõ ràng còn chưa tới buổi tối, ngoài cửa sổ lại giống như không còn mặt trời.

“May mắn không ở ngoài đường…”

Thạch Nghị cảm khái một câu, nhưng không còn vẻ đắc chí lúc trước, tất cả đều là may mắn.

Loại thời tiết này tỷ lệ lái xe gặp chuyện không may rất cao.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, dàn xe lần lượt tiến vào trạm nghỉ.

Bãi đỗ xe đã đậu gần kín.

Hai người ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không lâu sau, liền nghe thấy có người gõ cửa.

Thạch Nghị xoay người đi mở cửa, kết quả tới lại là nhân viên phục vụ.

“Thật xin lỗi Thạch tiên sinh, bởi vì thời tiết đột ngột thay đổi, xe trên đường đều tiến vào trạm nghỉ, nhưng trạm nghỉ không có biện pháp tiếp đãi nhiều người như thế. Không biết trận mưa này phải kéo dài bao lâu, khả năng không đủ phòng, nếu như buổi tối còn chưa ngừng, chỉ sợ phải xài chung, ngài xem…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, chỉ là mang theo xin lỗi nhìn Thạch Nghị, người kia xua xua tay: “Không sao, tôi cùng Anh Minh ở một gian là được.”

“Vậy cảm ơn hai ngài thông cảm! Thật có lỗi!”

Nhân viên phục vụ hiển nhiên thở phào một hơi, khéo léo lui về sau hai bước, mãi cho đến khi Thạch Nghị đóng cửa phòng mới dám quay người rời đi.

Thạch Nghị đóng cửa nhìn Anh Minh đứng bên cửa sổ nhếch miệng cười cười: “Đúng vậy, này thì tốt rồi, hai ta thật sự ở chung.”

Cơn mưa này quả nhiên kéo đến buổi tối.

Bởi vì trạm nghỉ cách nhà hàng một đoạn đường phải đi, bên ngoài mưa thế này lại không tiện đi ăn cơm, cho nên bữa tối đều là nhân viên phục vụ đưa đến trong phòng.

Lúc Thạch Nghị gọi món, cầm thực đơn liếc mắt một cái liền quét đến chữ cháo không quá nổi bật, vô thức sững sờ: “Chỗ này của các cậu có cháo?”

“Có.” Thái độ của nhân viên phục vụ ngược lại rất tốt, cười híp mắt.

“Giữa trưa thì sao?”

“Giữa trưa cũng có.”

Thạch Nghị vừa hỏi xong Anh Minh phía sau liền cười ra tiếng, trong tay vẫn còn cầm điếu thuốc, nằm trên giường, hoàn toàn không có áy náy sau khi lừa dối người.

Chọn đồ ăn xong lại đi đóng cửa, lúc Thạch Nghị quay lại đi đến mép giường nhìn Anh Minh: “Tôi nói có phải diễn viên các anh là đầy miệng đều không có một lời nói thật hay không?”

Há mồm liền ra, bản nháp cũng không cần soạn.

Anh Minh chỉ cười cười: “Cái này là lời nói dối thiện ý.”

“… Vậy rốt cuộc anh là nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Đệch!” Thạch Nghị nhướng mày: “Đây cũng là lời nói dối thiện ý?”

“Này không phải để cho cậu thoải mái một chút hay sao.”

Anh Minh nói xong còn nhún nhún vai, Thạch Nghị thiếu chút nữa nhào tới đánh anh: “Chỉ với cái miệng này của anh, người bị anh bán nhất định không ít.”

Đột nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên hai người chạm mặt, Anh Minh năm lần bảy lượt cường điệu chính mình không biết Vương Nghĩa Tề ở đâu, lúc nào trở về, bây giờ nhìn lại đoán chừng cũng là ứng phó hắn.

Đối với đánh giá này của Thạch Nghị, Anh Minh không thừa nhận cũng không phản bác, anh cười hai tiếng, trực tiếp hút điếu thuốc của anh.

Gian phòng này không lớn, rồi cũng không cao, hai người đứng đấy không gian liền có vẻ áp lực, tivi còn mở, nội dung vẫn là mấy kênh kia, Thạch Nghị cầm điều khiển tùy tiện chuyển mấy kênh, cuối cùng nhàm chán ném qua một bên.

“Đêm nay hai ta làm gì? Mắt lớn trừng mắt nhỏ?”

Sớm biết như vậy lúc trước thực sự không nên tham gia cuộc đua này, một đống thời gian đều tiêu tốn trong phòng khách sạn ở nơi như nông thôn này.

Anh Minh cắn thuốc nhìn một vòng, cuối cùng bất đắc dĩ bĩu môi: “Tôi cũng không biết có thể làm gì.”

Sau đó Thạch Nghị mới ngồi xuống giường: “Bằng không thì nói chuyện phiếm đi.”

“Nói chuyện phiếm?”

Loại đề nghị giải trí nghiêm túc này lại khiến Anh Minh nhướng mày: “Cậu muốn nói gì.”

“Tùy tiện, cái gì cũng được.”

Thạch Nghị tùy ý duỗi người, nhưng nói xong câu này lại bồi thêm một câu: “Nếu không, liền tâm sự người trong nhà đi.”

Anh Minh nở nụ cười: “Dù sao nhà của tôi cũng không có gì để nói.”

Nhưng phàm là người trong giới, nhiều ít đều có chút hiểu biết đối với nhà anh, nói ra cũng không có gì thú vị.

Anh Minh rít hai hơi, tựa ở tường nhìn Thạch Nghị, cũng không lập tức nói tiếp, sau khi trầm mặc một hồi, mới chậm rì rì mở miệng: “Nhà của tôi chính là một nhà ba người phổ thông, mức sống bình thường.”

Lúc anh nói, theo bản năng híp mắt lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn là tối om om, cùng với tiếng hạt mưa nện vào cửa sổ thủy tinh, động tĩnh hiện lên rất lớn, trong phòng còn có tiếng tivi, toàn bộ khung cảnh đều có chút rời rạc.

“Cha mẹ tôi đều là người bình thường, trong nhà chỉ có một đứa con là tôi, tương đối nuông chiều tôi. Lúc trước khi nghe tôi nói ra ngoài làm diễn viên, trong nhà lại không hiểu lắm, luôn cảm thấy tiểu hài tử là phải đi học, đóng phim đóng kịch, đều là những chuyện rất không đáng tin, hôm nay thế này ngày mai thế nọ, ai cũng không nói được là tình huống gì.”

Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật trưởng bối vẫn là có tầm nhìn xa.

“Nhà của tôi chính là kiểu nhà cấp bốn rất cũ, trong nhà nhiều nữ, mẹ tôi ở chung với một đống chị em, vốn chỉ có hai người đàn ông là cậu cùng ông ngoại tôi, âm khí có vẻ đặc biệt thịnh.”

Anh Minh nói đến đây cười cười: “Khi tôi còn bé cha vẫn luôn lo lắng tôi sinh hoạt cùng một đống phụ nữ, có thể dưỡng ra âm dương quái khí* hay không.”

(*阴阳怪气 tính cách quái gở.)

“Nhìn cũng không đến nỗi nào.”

Thạch Nghị bồi thêm một câu, ánh mắt theo bản năng rơi xuống bụng dưới của Anh Minh.

Anh Minh biết rõ ý của hắn nhưng mà không nhận, Thạch Nghị nhìn không có ý tốt Anh Minh liền để cho đối phương nhìn, chờ người kia cảm thấy nhàm chán thu hồi ánh mắt, anh mới nhướng mày: “Sau đó ra ngoài làm diễn viên, mấy năm đầu công tác đặc biệt nhiều, bận đến đầu óc choáng váng căn bản không có thời gian về nhà, công ty tìm cho tôi một phòng ở, ăn uống đều có người phục vụ, ngẫm lại đã có hơn bốn năm không về nhà.”

Cũng chỉ là thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại.

Đối với trẻ con bình thường mà nói, thời gian anh tiếp xúc với người trong nhà thật sự không coi là nhiều.

Huống chi trước khi anh làm diễn viên, anh cũng không phải là loại người an phận ở nhà.

Đại khái là do vẻ mặt Anh Minh có chút yếu ớt, Thạch Nghị nhíu mày: “Nhớ nhà không?”

“Lúc đó không nhớ.”

Anh Minh thở dài một hơi: “Đợi đến khi tôi thật sự bắt đầu suy ngẫm, cũng hiểu ra không thể trở về.”

“Tại sao?”

“Cảm thấy xấu hổ để trở về.”

Lần đầu thừa nhận loại tâm tư này ở trước mặt người khác, Anh Minh hơi nhíu mày: “Lúc trước tôi đều nghĩ mọi thứ quá dễ dàng, tự cho là cái gì cũng biết, nói với người nhà cũng có chút nói khoác mà không biết ngượng, cho dù trở về người nhà cũng không có phản ứng đặc biệt gì, trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó chịu.”

Không thể nói đến độ tình trạng không mặt mũi nào gặp cha mẹ, nhưng trong lòng Anh Minh vẫn luôn có một khúc mắc như thế.

Cái gọi là áo gấm về nhà, lúc trước thời điểm nên trở về anh lại lựa chọn không trở về, hiện tại, dường như cái gì cũng quá trễ rồi.

Chủ đề không biết sao lại đột nhiên chuyển thành áp lực, Thạch Nghị vỗ vỗ vai Anh Minh tỏ vẻ lý giải, hai người đều không nói gì.

Chuyện về mặt mũi đàn ông này, trừ mình ra, người khác rất khó để hiểu.

Anh Minh ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị, sau đó mới thoải mái cười cười: “Hơn nữa trở về người nhà liền thúc giục chuyện kết hôn, cũng đau đầu.”

Những lời này của anh cuối cùng đưa tới sự đồng cảm của Thạch Nghị, người kia nhướng mày: “Quả nhiên mỗi nhà đều không khác mấy.”

“Mẹ tôi quen càu nhàu thì còn đỡ, không thể chịu nổi chính là cha tôi ăn cơm xong nghiêm trang kéo tôi ra ngoài, cha trịnh trọng và nghiêm túc* nói với tôi, con trai à, ba lớn đến tuổi này của con, con cũng được ba tuổi rồi…”

(*语重心长 ngữ trọng tâm trường.)

Anh Minh vốn là diễn viên, nói chuyện theo bản năng sẽ mang theo chút dấu vết của bắt chướng, anh mô phỏng như thế, cùng với thần thái của bản thân cứ ngỡ như hai người.

Thạch Nghị chỉ cười lắc đầu: “Vị kia của tôi chính là trực tiếp đặt đũa xuống, độ tuổi này của con, có phải nên suy tính vấn đề cá nhân rồi không? Rốt cuộc có kế hoạch gì không! Tôi không hỏi không có nghĩa là cậu có thể muốn làm gì thì làm đâu.”

Khi hắn còn đi học mỗi một tin nhắn nhận được từ cha mình câu đầu tiên đều là đồng chí Thạch Nghị, giống như đang viết báo cáo công tác.

Không khó tưởng tượng ra bộ dạng của cha Thạch Nghị, Anh Minh cũng cười theo: “Cho nên mới nói giống nhau là không cùng hình thức, cùng tình thế.”

Nhưng nhắc tới đề tài này, Thạch Nghị tự nhiên nghĩ tới một chuyện: “Tôi nghe người ta nói, anh ở trong giới này lâu như vậy rồi, rất ít có chuyện xấu a.”

“Thời điểm tôi nổi tiếng nhất còn là vị thành niên a, này mà cũng có chẳng phải quá mức vô nhân đạo rồi?”

Tuy nói trong giới này vốn cũng có chút vặn vẹo, nhưng chừng mực đạo đức đối với hoàn cảnh của bọn họ mà nói, vẫn là có chút lớn.

Thạch Nghị thận trọng nhìn anh: “Vậy lúc thành niên thì có hả?”

“Sau khi thành niên, tôi lại không phải là nơi truyền thông để ý, dĩ nhiên cũng không có người sẽ lấy tôi để viết bài, cho dù là tuyên truyền cho phim, trách nhiệm cũng sẽ không rơi vào trên đầu tôi a. Phần lớn diễn vai nam chính đều là cho phim cấp ba, phim không được chiếu rạp, tôi cũng không cần phải tuyên truyền.”

“Vậy chuyện giữa anh và Lưu Lỵ lúc trước thì tính là gì?”

Cuối cùng hỏi đến chỗ này rồi, thậm chí Anh Minh có một loại cảm giác buông lỏng, anh vẫn muốn nói rõ ràng chuyện này với Thạch Nghị nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp, nói chuyện riêng lại có vẻ quái quái, nhưng mà không nói ra, ai cũng cảm thấy không thoải mái.

“Chuyện Lưu Lỵ và tôi lúc trước chỉ đơn thuần là truyền thông muốn tạo tin đồn về xu hướng giới tính của tôi, trùng hợp gặp phải, tuyên truyền cho phim đều phải tìm thứ để gây hot, chuyện này mà giữa Lưu Lỵ và Đổng Hiểu vừa nhìn liền đặc biệt giả, đồn lên cũng chả có gì thú vị, cho nên mới phải kéo tôi xuống nước, vốn chính là phối hợp công ty mà thôi.”

Nhiều khi, đạo diễn cùng nhà sản xuất, thậm chí là phía đầu tư đều giao xuống một số gợi ý tương tự.

Lúc ấy Lưu Lỵ kéo đến anh, cũng chỉ là do tình huống lúc đó.

Nói trắng ra đều là kết quả sau khi cân nhắc lợi và hại, không có gì mới mẻ.

Thạch Nghị nghe xong chân mày càng nhíu lợi hại: “Cho nên lúc đầu tôi vốn không có hảo cảm đối với cái vòng này của anh, cảm thấy rất loạn.”

Tin tức bay đầy trời, cũng không được mấy cái tốt.

Anh Minh rít thuốc, ánh mắt bay tới bên cạnh: “Người bên ngoài nhìn vào trong vòng này, cảm thấy sa đọa xa hoa lãng phí, có thể khiến người ta một bước lên trời cũng có thể khiến người ta một đêm thành danh, khắp nơi đều là quy tắc ngầm, hoạt động bí mật.”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Kỳ thật, không phải mỗi nghề đều có loại chuyện cạnh tranh này hay sao? chỉ có điều thủ đoạn bất đồng, chẳng lẽ thương nhân mấy cậu đàm phán không dùng tới chiến tranh tâm lý phối hợp tác chiến hay sao? Đều giống nhau cả thôi, chỉ có điều vòng này hiện rõ nhất, độ chú ý cũng cao, cho nên bị rất nhiều người miêu tả giống như vũng bùn nhiều hiểm ác, nhưng loại chuyện này đều là nhìn người, nếu cậu thật không muốn làm, không ai ép cậu cả.”

Anh Minh vẫn luôn là một người tin tưởng vào sự lựa chọn.

Đường đều là mình chọn, bạn có thể đi đến trình độ nào, cùng với thứ bạn bằng lòng vứt bỏ, tuyệt đối là tỷ lệ thuận.

Thạch Nghị im lặng, qua hồi lâu mới gật gật đầu, có chút mùi vị đùa cợt.

“Cũng đúng, lý lẽ rất đúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play