Sau khi Anh Minh quay xong bộ phim này, xách ba lô liền ra khỏi thành phố.

Một ngày cũng không nán lại.

Tất cả kế hoạch công tác của anh đều để trống ra hơn một tháng, đổi số di động, ngoại trừ điện thoại người nhà tìm anh khi có việc, đoạn tuyệt hết thảy liên hệ.

Đây là thói quen làm việc của anh.

Không nhắn lại chính mình đi nơi nào, cũng không có kế hoạch rốt cuộc muốn đi tới đâu, tìm được một mục tiêu, một mình thưởng thức dọc đường, tự làm tự vui. (*Nguyên văn Tự ngu tự nhạc (自娱自乐): tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó.)

Một chuyến này đã đi gần bốn mươi ngày.

Lúc sau là bởi vì người đại diện báo cho anh bộ phim cần anh trở về bổ sung một vài phân cảnh, anh mới trở lại.

Vừa tới sân bay đổi về điện thoại, một số liền gọi vào.

Là Khấu Kinh.

Anh Minh một bên đi về phía trạm dừng xe buýt một bên nghe máy, âm thanh bên kia cứ như đang bị chó hoang rượt: “Tớ đệch! Minh tử cuối cùng cậu cũng nghe máy, đang ở chỗ nào vậy!”

“Tớ ra ngoài một chuyến, không phải đã nói trước với cậu?”

“Ai biết cậu vừa đi chính là nhiều ngày như vậy! Mẹ kiếp, cậu đang ở chỗ nào?”

“Tớ ở sân bay.”

Anh Minh cảm thấy hẳn là Khấu Kinh có việc, anh dừng bước lại đi đến nơi ít người: “Cậu có chuyện gì sao, gấp như vậy.”

“Tớ lập tức đi đón cậu, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Vương Nghĩa Tề cùng Thạch Nghị, hẹn tối nay đua xe, sân bãi đều đã tập trung đông đủ rồi!”

“Cái gì?”

Khấu Kinh vội vàng giải thích xong liền cúp điện thoại, Anh Minh cầm điện thoại cả buổi còn chưa tiêu hóa được.

Đệch, đây là ai bày ra?

Trong lúc hai người đuổi tới chỗ của Thạch Nghị cùng Vương Nghĩa Tề, Khấu Kinh giải thích sơ mọi chuyện cho Anh Minh.

Kỳ thật cậu cũng không biết cụ thể.

Cũng bởi vì người bạn kia của Thạch Nghị, có chút hiểu lầm gì với Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị có một lần gặp mặt Vương Nghĩa Tề hai người liền đối chọi, Thạch Nghị chế giễu Vương Nghĩa Tề một trận, lúc sau còn tìm người đến đập xe của cậu ta, Vương Nghĩa Tề giận điên lên liền nói không để yên cho Thạch Nghị, tiếp sau nháo đến cuối cùng, ai cũng không biết như thế nào liền hẹn thành đi đua xe.

Anh Minh nghe mà lông mày đều nhíu chặt: “Chỉ vì loại chuyện này đáng để làm ra động tĩnh lớn như vậy?”

“Đám người này, vốn dĩ chính là rãnh rổi.”

Khấu Kinh lái xe không quay đầu lại, trào phúng một câu tràn đầy không đồng tình.

Nếu như không phải Anh Minh đã về, cậu cũng không biết giải quyết thế nào.

“May mắn cậu về kịp, bằng không thì tớ thật sự không cách nào cản được tên điên Vương Nghĩa Tề kia.” Trong vòng này của bọn họ, duy nhất có thể đả động đến Vương Nghĩa Tề chỉ có Anh Minh, người khác nói đến thấu trời cũng không được.

Anh Minh ở phía sau đốt một điếu thuốc, hạ cửa xe xuống một chút, không tỏ vẻ gì với những lời này của Khấu Kinh.

Hiện tại đã hơn mười một giờ khuya, cái gọi là bãi đua xe trên cơ bản vẫn là điểm tụ tập thường xuyên. Hôm nay tham gia náo nhiệt có rất nhiều người, Khấu Kinh lượn xe một vòng lớn mới miễn cưỡng vòng vào, khắp nơi đều là người, tình cảnh có chút điên. Lúc sau xe thật sự không thể vào được nữa, Anh Minh cùng Khấu Kinh chỉ có thể xuống xe tìm người, anh gọi điện cho Vương Nghĩa Tề, đối phương vậy mà uống rượu, la hét ầm ĩ lại bảo Anh Minh đến cổ vũ.

“Cổ vũ con mẹ cậu!”

Anh Minh ở trong điện thoại mắng một câu, sau đó mới cầm điện thoại chen vào trong, chỗ tụ tập lợi hại nhất đoán chừng chính là Vương Nghĩa Tề cùng Thạch Nghị, Khấu Kinh đi phía sau anh, va va chạm chạm một đường.

Thật vất vả mới tóm được Vương Nghĩa Tề, người kia còn ngồi trong xe.

Không phản ứng trai trai gái gái vây quanh, Anh Minh dứt khoát đập cửa xe: “Cậu xuống cho tôi!”

Vương Nghĩa Tề nhìn thấy Anh Minh đập kính, cậu mở cửa xiêu xiêu vẹo vẹo xuống xe, há mồm hô lớn một câu: “Anh Minh!”

Cậu ta vừa hô như thế, Thạch Nghị phía sau cũng nghe thấy rồi.

Nhìn về phía bên này.

Anh Minh nhìn Vương Nghĩa Tề giả điên liền tức giận, anh đẩy đối phương một cái: “Cậu đây là đầu bị cửa kẹp đau cuối cùng muốn đi kẹp cửa lại đúng không? lằng nhằng cái gì vậy?”

Ăn no rỗi việc chạy tới phân cao thấp cùng Thạch Nghị!

Vương Nghĩa Tề bất mãn nhìn Anh Minh vừa đến chính là quở trách cậu, sắc mặt trầm xuống: “Tớ đệch! Cậu tới đây là để mắng tớ hả?”

“Mắng, mắng cậu tớ còn chạy tới?” Anh đạp cửa xe: “Cậu muốn điên đến nhà của tớ điên, đừng ở đây ra vẻ đáng thương, đi theo tớ.”

“Cậu đừng đùa!”

Vương Nghĩa Tề nhướng mày cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, rốt cuộc là ai ra vẻ đáng thương, lập tức liền biết!”

Nửa câu sau cậu cố ý nói rất lớn, rõ ràng ám chỉ chính là Thạch Nghị.

Thạch Nghị ở phía sau nhìn cậu ta ầm ĩ với Anh Minh như vậy, cũng không động, nhưng Anh Minh biết rõ Thạch Nghị lúc này chỉ là đè xuống lửa giận chưa phát ra mà thôi.

Anh nhíu mày nhìn Vương Nghĩa Tề: “Tớ biết cậu không say, đừng giả bộ với tớ!”

“Anh Minh, là Thạch Nghị tìm phiền toái với tớ trước, hôm nay tớ không trả lại cục tức này, con mẹ nó sẽ viết ngược họ!”

Vương Nghĩa Tề rống rất lớn tiếng, Anh Minh nhíu mày: “Họ kia của cậu viết xuôi viết ngược vốn đều giống nhau.”

Khấu Kinh bên cạnh thật sự nhịn không được rốt cuộc bật cười.

Cậu vỗ vỗ vai Vương Nghĩa Tề: “Được rồi Nghĩa Tề, cậu làm lớn chuyện như thế này không dễ thu dọn, bỏ qua đi.”

Kết quả Vương Nghĩa Tề hất tay cậu ra: “Bỏ qua cái rắm! Tớ nói, hôm nay nhất định phải có một người làm tôn tử.”

Nói thật, Anh Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nghĩa Tề giận thành thế này.

Tuy rằng bình thường cũng không phải là người khiêm tốn, nhưng thời điểm chơi đến mức này, thật không nhiều.

Anh nhíu mày, nhìn thoáng qua Thạch Nghị phía sau.

Rốt cuộc là người nào có thể làm ra phiền toái như thế…

Thậm chí anh nghĩ không ra người đàn ông nắm lấy áo anh ngày đó rốt cuộc có bộ dạng gì.

Nhưng mà, suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Anh Minh một cái, hiện tại anh phải giải quyết hoặc làm cách nào đè xuống loại tâm lý thích gây chuyện này của Vương Nghĩa Tề, thấy bộ dạng không thuận theo của cậu ta với Khấu Kinh, Anh Minh nhíu mày, cầm điện thoại Vương Nghĩa Tề bấm gọi một dãy số ở trước mặt cậu ta.

Người bên cạnh không hiểu lắm anh đây là muốn làm gì, bởi vì tò mò nên thanh âm thu nhỏ không ít.

Dãy số thật mau đã thông, Anh Minh nhìn Vương Nghĩa Tề, sau đó mới bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: “110 sao? Tôi muốn báo nguy, mặt bắc Hoa Môn có người tụ tập đua xe…”

Một câu của anh còn chưa dứt, không ít người liền đổi sắc mặt.

Ngay cả Khấu Kinh cũng có chút trợn mắt há mồm với anh, Vương Nghĩa Tề mặt lạnh nghe Anh Minh gọi xong điện thoại báo cảnh sát, thẳng đến khi anh ném di động về phía mình mới bùng nổ: “Anh Minh! Cậu điên rồi đúng không!”

Bên cạnh đã bắt đầu có người rút lui.

Chơi thì chơi, đến tai cảnh sát nhưng là không còn vui nữa rồi, xem náo nhiệt không đáng đưa cả mình vào.

Anh Minh nhìn Vương Nghĩa Tề: “Không có điên bằng cậu, hiện tại cậu có đi không?”

Cuộc gọi kia không phải gọi đùa, tiếng nhận điện thoại của đầu bên kia khẳng định Vương Nghĩa Tề nghe được.

Hai người so tài được hai phút, cuối cùng vẫn là Vương Nghĩa Tề bực bội đạp cửa xe, sau đó mở cửa lượn một vòng liền phóng xe đi.

Cậu là diễn viên, nháo đến cảnh sát liền xong đời.

“Mẹ kiếp, Anh Minh, coi như cậu lợi hại!”

Trước khi đi, Vương Nghĩa Tề hung hăng trợn mắt với Anh Minh một cái, sau đó mới ném cho Thạch Nghị một câu hăm dọa: “Chuyện của hai ta còn chưa xong đâu.”

Ngay sau đó tiếng gầm rú của ô tô càng lúc càng nhỏ.

Thạch Nghị vẫn nhìn theo hướng Vương Nghĩa Tề rời đi, người bên cạnh đều đã giải tán, mới cúi đầu xuống nhìn Anh Minh: “Tôi vẫn luôn hiếu kỳ bạn của anh như thế nào lại không đứng đắn* như vậy”

(*Nguyên văn Bất trứ điều(不着调): 1. Nói chuyện, làm việc không đâu vào đâu, không ăn nhập gì với nhau | 2. Không làm việc chính; mục tiêu sống không rõ ràng; trạng thái lười biếng | 3. Người không đứng đắn; không chính phái; thường làm chuyện xấu.)

Anh Minh cúi đầu đốt cho mình một điếu thuốc.

Tiếng xe cảnh sát đã có thể nghe thấy được, anh cũng không nóng nảy, ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị đang tựa bên cạnh xe: “Kỳ thật nếu hai người thật sự đua, anh không qua được Vương Nghĩa Tề, trước đây cậu ấy đã tham gia đấu chuyên nghiệp.”

“Vậy anh cản cậu ta làm gì?”

“Bởi vì cậu ấy tham gia trận đấu lần kia, không có bản lĩnh đứng ở đây chờ cảnh sát.”

Câu này của Anh Minh khiến Thạch Nghị bật cười, hắn nhìn Anh Minh, quần áo trên người vẫn là bộ rằn ri (*迷彩服) trước khi ra ngoài du lịch kia, dưới chân là giày quân nhân (*军靴), bình tĩnh đứng trước mặt hắn hút thuốc, một đống người hiện tại cũng chỉ còn sót lại không đến mười người, phần lớn là không có xe.

“Vậy sao anh không đi?”

“Tôi là dùng điện thoại của Vương Nghĩa Tề để gọi, hơn nữa, tôi không lái xe.” Anh Minh nói xong quay đầu nhìn Khấu Kinh: “Xe này là của Khấu Kinh.”

“Đệch!”

Khấu Kinh xem náo nhiệt hồi lâu cuối cùng mới phản ứng lại, quay người muốn lên xe, nhưng lại bị Anh Minh cản: “Lúc này cậu lái xe khẳng định bị chặn giữa đường, hiện tại người đã giải tán gần hết, sẽ không bị hỏi nhiều.”

Làm kẻ trộm mới chột dạ, cảnh sát chạy đến mới lái xe đi, đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

Khấu Kinh không có biện pháp chỉ có thể cùng nhau đứng đó, cảnh sát xuống xe tới hỏi hai câu, Anh Minh trả lời thành thật, vừa rồi nơi này xác thật nhiều người, nhưng đã tản.

Hỏi mấy người ở chỗ này làm gì, Anh Minh nở nụ cười: “Nói chuyện phiếm.”

Thạch Nghị ở bên cạnh gật đầu: “Đi ngay bây giờ.”

Làm xong ghi chép đơn giản, Anh Minh cùng Thạch Nghị cũng hút xong thuốc, rủ nhau đi uống một ly, trước khi lên xe Thạch Nghị bảo Anh Minh: “Lên xe của tôi đi.”

Khấu Kinh còn có việc, không đi theo bọn họ, hành lý của Anh Minh đều ở trên xe cậu, vốn là nói đưa về nhà cho Anh Minh, cuối cùng vẫn là dời đến trên xe Thạch Nghị. Kỳ thật cũng chỉ có một ba lô.

Thạch Nghị nhìn ra sau: “Anh vừa ra ngoài?”

“Mới về.”

Máy bay hạ cánh liền chạy tới đây, ngay cả nhà còn chưa về.

Anh Minh tựa vào ghế xoa xoa cần cổ có chút ê ẩm, kỳ thật anh vốn chuẩn bị về nhà ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lúc này nhìn lại dường như có chút xa xôi.

Thạch Nghị để ý đến nét mặt của anh, thuận miệng hỏi một câu đi nơi nào.

“Không có mục đích, chỉ là tùy tiện đi, nhìn thấy chỗ nào thuận mắt liền ở hai ngày.” Nơi thật sự tốt, bình thường không có tên trên sách hướng dẫn du lịch.

Người bên cạnh gật đầu: “Nhưng thật ra rất giống với phong cách của anh.”

Anh Minh vốn cho rằng Thạch Nghị là muốn uống rượu, kết quả tới nơi mới phát hiện là một Resort.

“Cậu uống rượu đều để ý như vậy?”

Đêm hôm khuya khoắt, phô trương quá lớn rồi.

Thạch Nghị xỏ tay vào túi quần cười cười, người tiếp đón của resort mở cửa xe cho bọn họ, dẫn một đường vào trong, Anh Minh mới nhận ra đây là một suối nước nóng ngoài trời.

“Thỉnh thoảng tôi sẽ qua đây một chuyến, thấy anh mệt mỏi, ngâm cái này rất thư giãn.”

Tùy tiện giải thích hai câu, Thạch Nghị ra hiệu tiếp đón có thể tự đi, dù sao hắn rất quen thuộc nơi này.

Bởi vì đã đến giờ này, cũng không phải cuối tuần, cho nên người trong khu resort cũng không nhiều lắm, suối nước nóng ngoài trời liền không có một người nào, hai người giống như bao trọn, bọc khăn tắm xuống nước, Anh Minh thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Không thể không nói, cái này thoải mái hơn  nhà tắm nhiều.

Thạch Nghị ở bên cạnh nhìn vẻ mặt thả lỏng của Anh Minh, đột ngột hỏi một câu: “Anh Minh, anh là đồng tính?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play