Nghĩ đến đây, bà Nguyễn cũng không lo lắng nữa, bụ cười cũng thân thiết hơn vài phần: “Đình Thâm, thời gian này con gầy đi rồi, nhân dịp nghỉ lễ năm mới con nên nghỉ ngơi bồi bổ tử tế.”
Trong lòng bà Nguyễn rõ ràng hơn ai hết, bà và chồng còn cả con gái có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy hoàn toàn là nhờ vào con rể. Cho nên về sau cho dù con rể không còn tiền nữa, bà cũng sẽ thật lòng coi con rể như người một nhà.
Tống Đình Thâm còn giúp Vượng Tử chuẩn bị quần lót và tất để thay sau khi tắm, anh nói với mẹ Nguyễn: “Mẹ, mấy hôm nay đành làm phiền mẹ, ngày mai bọn con lại đến đón Vượng Tử, tối nay để nó lại ở đây đi ạ.”
Lúc này Nguyễn Hạ mới phản ứng lại được, cô nghiêng đầu liếc Tống Đình Thâm một cái, để Vượng Tử ngủ lại ở đây, anh không hề nói với cô chuyện này.
Vượng Tử cũng không có ý kiến gì, hiện tại trong lòng cậu chỉ nghĩ để cho mẹ nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa, cậu cũng rất thích ở nhà ông bà ngoại, cậu còn ước được ở thêm vài ngày nữa cơ.
Sau khi chờ ba Nguyễn mẹ Nguyễn đưa Vượng Tử lên lầu, lúc này Nguyễn Hạ mới hỏi: “Hôm nay anh có thời gian à?”
Tống Đình Thâm cố ý đùa cô, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc thâm trầm trả lời: “Sau này anh đều có thời gian.”
Nguyễn Hạ đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ lâu rồi, có điều khi nghe Tống Đình Thâm nói vậy, lòng cô vẫn không khỏi trầm xuống, không phải cô lo lắng mất đi cuộc sống sung túc trước mắt, cô tin rằng dựa vào cô và Tống Đình Thâm cũng đủ để sống tốt qua ngày, chẳng qua, điều cô lo lắng chính là Tống Đình Thâm sẽ bị đả kích, cô sợ rằng anh sẽ vì thế mà không gượng dậy nổi, cũng may cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Vượng Tử còn lâu mới đi du học, kết hôn thì lại càng xa xôi hơn nữa, nếu như Tống Đình Thâm không cam lòng, cô có thể đưa cho anh phần lớn số tiền để cho anh, ủng hộ anh gầy dựng lại một lần nữa, cho dù không có lãi thì cũng không quan trọng, dù sao đây vốn chính là tiền mà anh kiếm ra.
Nói cho cùng, cô cũng sợ sẽ mất đi Tống Đình Tâm của hiện tại, hiện tại người đàn ông ung dung, bình tĩnh, tự tin này.
Cô hi vọng người đàn ông này sẽ mãi mãi như bây giờ.
Ngược lại Nguyễn Hạ an ủi anh: “Được rồi, không nghĩ đến chuyện đó nữa, hôm nay anh muốn làm gì? Xem phim hay đi dạo phố?”
Hiện tại Tống Đình Thâm nghe thấy ba chữ “đi dạo phố” liền theo bản năng vào trạng thái cảnh giác.
Anh nghĩ nghĩ, trả lời: “Không phải gần đây em thích đi chợ mua đồ ăn sao? Anh đi cùng với em, hôm nay anh sẽ làm cơm cho em ăn.”
Nguyễn Hạ kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết nấu cơm à?”
Tống Đình Thâm nắm tay cô, mở cửa bên phó lái ra để cô ngồi vào trong, anh tựa vào cửa xe, bất đắc dĩ cười nói: “Biết chứ, có điều anh không đảm bảo hương vị đâu, cần em làm thầy hướng dẫn chỉ đạo ở bên cạnh.”
Khi anh tốt nghiệp đại học, sống trong một phòng đơn nhỏ hẹp, ngoại trừ thời gian đi làm việc sẽ mua một phần cơm ăn nhanh để đối phó, còn lại đều mua một cái nồi cơm điện nhỏ để trong phòng mình để nấu mì hoặc một vài món ăn đơn giản, như vậy rẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Lúc này Nguyễn Hạ mới nhớ ra, Tống Đình Thâm cũng là người từng sống rất vất vả.
Trên đường đi hai người nói nói cười cười, không bao lâu đã đến chợ, Tống Đình Thầm còn có kĩ năng hơn cô, anh biết tiếng địa phương, cũng mặc cả giỏi hơn cô, cô chỉ cần đi theo sau anh là được rồi, hai người cũng không cần mua nhiều đồ ăn, đi dạo chợ một vòng, sau khi mua đủ các nguyên liệu nấu ăn muốn mua liền chuẩn bị về nhà.
Hai vợ chồng xách túi ni-lông đi trên đường, ánh nắng ngày đông chiếu lên hai người, ấm áp dạt dào khiến người ta cảm thấy mùa đông không khó chịu một chút nào.
Tống Đình Thâm nói được làm được, anh nói anh tự mình xuống bếp thì sẽ tự mình xuống bếp, đừng nói thì hơn, cách anh cắt rau nhìn qua còn chuyên nghiệp hơn cô trước đây rất nhiều.
Nguyễn Hạ ở bên cạnh cũng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể nói chuyện với anh.
Hôm nay coi như cô có một ngày thoải mái.
“Lát nữa sau khi ăn cơm xong, em nghỉ ngơi đi, để anh quét dọn cho.” Tống Đình Thâm đột nhiên lên tiếng.
“Vì sao? Anh thấy hiện tại dì làm công theo giờ cũng rất ít đến đây, trong nhà ngoài nhà đều là em quét dọn, hôm nay anh không cần đi làm, em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, xem TV cũng được, ngủ trưa cũng được.” Tống Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Khoảng thời gian này để em vất vả rồi, chỉ là dì đã xin nghỉ, cũng không thể để cho em làm tất cả mọi việc, không phải có một câu như thế này sao? Nam nữ phối hợp, làm việc không thấy mệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT