Nguyễn Hạ nghe xong muốn cười, nhưng mũi cô lại cay cay.
Người đàn ông này thật quá tốt, nhất là dưới tình huống có so sánh.
Cô rầu rĩ lên tiếng: “Không phải đàn ông các anh để ý đến chuyện này nhất sao? Bị vợ cắm sừng các thứ… Nếu như tôi với Tần Ngộ thật sự có gì đó, anh nhất định sẽ để ý cả đời, so với như thế, chẳng bằng anh…”
Thật ra lời cô vừa nói là lời đến miệng rồi tiện mồm nói ra luôn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây cũng là lời tận đáy lòng cô, trước đây cô với Tống Đình Thâm không can thiệp đến chuyện của nhau, cho dù có xảy ra chuyện như vậy cũng không đủ để ảnh hưởng đến hôn nhân, nhưng một khi giữa hai người đã có tình cảm, còn có thể thờ ơ được hay sao? Tất nhiên là không thể rồi.
Tống Đình Thâm ngắt lời cô: “Trước khi kết hôn, tôi đã nói với cô rồi, không can thiệp vào chuyện của nhau, tức là cả cuộc sống cá nhân của mỗi người. Tôi là đàn ông, cũng là một người kinh doanh, phải biết tầm quan trọng của lời hứa, đúng, nếu như cô với Tần Ngộ thật sự có quan hệ gì đó, tôi sẽ rất tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng tôi sẽ không nghĩ đến chuyện li hôn, có lẽ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi đều không tránh khỏi rất để ý, nhưng tôi cũng không nghĩ đến chuyện tách khỏi cô, Nguyễn Hạ, tôi không biết với cô mà nói, hôn nhân có ý nghĩa gì? Gia đình và tình cảm có ý nghĩa gì? Nhưng đối với ta, nó vô cùng quan trọng.”
“Không phải là tôi cực kì rộng lượng, cũng không phải tôi yếu đuối, mà là tôi càng hiểu được, cái gì nặng cái gì nhẹ, tôi sẽ cân nhắc.” Giọng nói của Tống Đình Thâm mất tinh thần một cách khó hiểu: “Sau khi cân nhắc một hồi, tôi phát hiện ra cô quan trọng hơn.”
Nguyễn Hạ ngây người, vì lời nói này.
Trong nhận thức của tôi, cho dù người đàn ông hiền lành thế nào cũng không thể chịu được người phụ nữ của mình ngoại tình, bởi vì với đàn ông mà nói, chuyện đó là đả kích lớn nhất, cho dù anh không yêu người phụ nữ này, Tần Ngộ cũng có thể đã nghĩ như vậy, cho nên mới ra chiêu này, để Tống Đình Thâm để ý, khiến giữa bọn họ xuất hiện mẫu thuẫn không thể điều hòa được, cuối cùng đi đến kết cục li hôn.
Nhưng dù là cô, hay là Tần Ngộ, thật ra đều đã sai rồi.
Tống Đình Thâm rất để ý đến gia đình, từ nhỏ anh đã mất ba mẹ, anh khát vọng có gia đình hơn bất kì ai, hiện tại gia đình đó đã tồn tại, cho dù có xảy ra chuyện gì, điều anh muốn nhất chính là giữ gìn gia đình này.
Không phải anh không chính trực, không phải anh không tức giận, mà là anh biết, cái gì quan trọng nhất với anh.
Nguyễn Hạ ôm cánh tay anh, cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt, cô nhẹ nhàng nói: “Tống Đình Thâm, tôi không.”
Cô không có quan hệ gì với Tần Ngộ.
Tống Đình Thâm trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Tôi tin cô.”
“Không.” Nguyễn Hạ lắc đầu: “Anh cứ điều tra rõ ràng đi, cho dù anh nói anh tin tôi, nhưng tôi vẫn muốn anh nhìn thấy được chân thực rõ ràng, tôi chưa từng là chút chuyện có lỗi với hôn nhân nào.”
Cho dù là nguyên chủ, hay là cô, trong cuộc hôn nhân này, đều không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường, cho dù Tần Ngộ hắt nước bẩn như thế nào, đây cũng là chuyện cô lo lắng nhất, cô muốn để Tống Đình Thâm nhìn rõ ràng, hiểu rõ được, dĩ nhiên trong tình cảm, sự tin tưởng chiếm một địa vị cô cùng quan trọng, nhưng bất cứ trên chuyện gì, vĩnh viễn niềm tin cũng không có sức nặng thật sự.
Tống Đình Thâm cho cô sự tin tưởng, cô liền cho anh sự thật.
“Được.”
Hai người đều không nói gì, Nguyễn Hạ không khỏi suy nghĩ, Tống Đình Thâm thật sự rất tốt, như chuyện lần này, có thể nói đây là mỗi nguy cực kì lớn, nhưng anh vẫn không tức giận trước mặt cô, có thể đây chính là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành?
Cũng không biết ngồi như thế bao lâu, Tống Đình Thâm đột nhiên trầm giọng nói: “Tôi muốn xem nốt ruồi trên lưng trái của cô, còn muốn xem vết sẹo sau tai cô nữa.”
Nguyễn Hạ trố mắt một lát, cô a lên một tiếng, không hiểu anh nói như vậy là có ý gì?
Anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói kiên nhẫn hỏi: “Có thể xem được không?”
Nguyễn Hạ hồi phục tinh thần, ngay lập tức hiểu được ý của Tống Đình Thâm.
Buổi tối hôm đó của nguyên chủ và anh đã là chuyện của hơn bốn năm trước rồi, có thể anh đã sớm quên đi chúng. Hiện tại có người đàn ông nói với anh, bên trái eo vợ anh có một nốt ruồi, đằng sau lỗ tai có một vết sẹo, sao anh có thể thật sự không để ý chứ.
Có lẽ anh thật sự đã tin lời nói của cô, biết giữa cô và Tần Ngộ phân nửa là không có khả năng có quan hệ, bằng không cô cũng sẽ không bản đảm chắc chắn như vậy, nhưng nếu sau khi mở ra tất cả mọi thứ mà nói, anh muốn xem xem nốt ruồi trên eo cô, cùng vết sẹo sau tai, dựa theo điều đó cho thấy, hắn cũng biết những thứ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT