Anh biết rõ, trong khoảng thời gian này Nguyễn Hạ đã làm rất tốt. Cô ấy cũng đang cố hết sức trốn tránh Tần Ngộ. Thậm chí cũng đã từ chức rồi. Việc này nói rõ, mấy tháng nay, Nguyễn Hạ không có liên quan gì đến Tần Ngộ. Nhưng trước đây thì sao? Tống Đình Thâm cũng đã điều tra rồi. Trước khi anh và Nguyễn Hạ kết hôn, sự nghiệp của Tần Ngộ đều ở nước ngoài, vợ của hắn còn chưa qua đời. Dựa vào tài liệu thì có thể chứng tỏ hai người vốn sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào cả. Nếu như phải nói giữa họ có bất kỳ mối quan hệ nào, vậy thì cũng chỉ có thể là vào mấy năm nay thôi.
Tuy rằng trước khi kết hôn, anh và Nguyễn Hạ thật sự đã từng giao hẹn không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhưng mà, khi Tần Ngộ nói ra những lời đó thì anh lại tức giận đến không thể kìm nén được. Cho dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, cho dù hai hôm nay biểu hiện của anh rất bình thường, không có gì khác biệt.
Tống Đình Thâm biết rõ. Chính là vì từng có một cái giao hẹn như vậy cho nên anh tự thấy mình không có lập trường gì để nổi giận với Nguyễn Hạ.
Dẫu cho là giữa cô và Tần Ngộ đã từng xảy ra chuyện gì thì cũng đều là chuyện đã qua rồi. Bây giờ cô ấy không có như vậy. Sau khi anh và cô nói rõ tấm lòng của nhau thì cô ấy không có nữa.
Lê Viễn Hàng vỗ vỗ bả vai Tống Đình Thâm, “Điều nên nói tôi cũng đã nói rồi. Giữa vợ chồng với nhau cũng không phải là người ngoài, cậu còn muốn che giấu, còn do dự lưỡng lự cái gì nữa chứ. Hai người còn phải sống với nhau cả đời đấy. Sau này khẳng định cũng sẽ không tránh được xung đột. Dù sao thì cũng đừng giữ lại vướng mắc, nếu không, lâu dần quan hệ giữa hai người sẽ chỉ càng thêm xa cách thôi.”
“Tôi đã biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Lê Viễn Hàng cũng không biết Tống Đình Thâm có thật thật sự nghe vào hay không. Hắn chỉ cười cười, “Lão Tống, thật ra cậu như vậy làm tôi rất là vui đấy.”
Tống Đình Thâm liếc nhìn hắn một cái, “Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác đấy à?”
“Không không không.” Lê Viễn Hàng vội vàng lắc đầu, “Chính là cảm thấy cuối cùng cậu cũng giống con người rồi thôi.”
Tống Đình Thâm: “……”
Nói như vậy chẳng lẽ lúc trước anh không phải là con người sao?
“Tôi chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ cả, cho dù công ty có xuất hiện mối nguy lớn thì cậu cũng một bộ dạng bình tĩnh như vậy. Bốn người trong ký túc xá của chúng ta, ngoại trừ cậu thì ba người còn lại ai mà chưa từng bị chuyện tình cảm quấy nhiễu chứ. Cậu còn nhớ lần mà lão tứ phải vào viện vì uống say đến ngộ độc cồn không? Khóc hết cả nước mắt, nước mũi… Cậu thì chưa từng như vậy bao giờ cả. Xem ra không phải là không báo ứng thật mà là chưa đến thời điểm thôi. Mấy anh đây cũng xem như là đã từng hồ đồ trong đó mà ra. Cậu đấy, con đã đi nhà trẻ rồi. Bây giờ cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi mới bắt đầu vì chuyện tình cảm mà buồn rầu. Có cảm thấy có chút xu hướng hồi xuân nào không? Chẳng trách cậu muốn tìm một người trẻ như Nguyễn Hạ. Có phải là cảm thấy bản thân đã trẻ ra rất nhiều rồi không?”
Tống Đình Thâm nhéo nhéo sống mũi. “Không phải là không báo ứng chỉ là chưa đến thời điểm. Cậu nói đúng lắm.”
Trên thế giới này có thể là vẫn có người có thể chạy trốn khỏi cửa ải tình cảm này. Nhưng có thể nhìn ra được là anh không có mặt trong hàng ngũ của nhóm người này.
Bây giờ, anh cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu. Lúc trước không có tình cảm gì với Nguyễn Hạ, anh chưa từng bởi vì kết hôn hay là tình yêu mà buồn phiền. Bây giờ ư. Ôi.
Chờ đến khi Nguyễn Hạ thấy được nơi mà Lê Viễn Hàng nói thì Tống Đình Thâm đã uống đến mức cả người đều là mùi rượu rồi. Anh nằm sấp trên bàn. Nói chuyện với anh thì anh cũng không trả lời.
Nguyễn Hạ vẻ mặt áy náy nói: “Thật là làm phiền anh rồi.”
Lê Viễn Hàng xua xua tay, “Thật ra tôi có thể đưa cậu ấy trở về, nhưng mà tôi cũng uống chút rượu, gọi người lái thuê đến thì cũng thật phiền. Không có quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?”
“Không không không.”
Dưới sự trợ giúp của Lê Viễn Hàng, Nguyễn Hạ và hắn cùng nhau đỡ cái người giống như đang bất tỉnh là Tống Đình Thâm lên xe.
“Cần tôi đưa anh về không?” Nguyễn Hạ hỏi Lê Viễn Hàng
Lê Viễn Hàng lắc đầu, “Không cần đâu, tôi gọi xe rồi. Cô vẫn là nhanh đưa lão Tống về nhà đi. Ngày mai, cậu ấy còn phải đi làm nữa.”
“Ừ, được.” Lúc Nguyễn Hạ đang chuẩn bị lên xe, Lê Viễn Hàng gọi cô lại.
“Nguyễn Hạ, trong lòng lão Tống chắc là có chuyện gì đó, cậu ấy không có nói với tôi,” Lê Viễn Hàng nhìn cô, “Tôi cũng không biết là có chuyện gì có thể làm cho cậu ấy thành ra thế này. Cô chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi cậu ấy xem sao. Đừng có luôn giấu mọi chuyện trong lòng nữa. Lâu ngày đối với cơ thể cũng không tốt, đúng chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT