"Một người đàn ông cố gắng chọc tức một người đàn ông khác bằng cách bôi nhọ, xúc phạm một người phụ nữ. Tổng Giám đốc Tần, tôi thực sự không có cách nào tôn trọng anh được. Ngoài ra, cô ấy là vợ tôi, là người nhà của tôi”, Tống Đình Thâm chuyển động cổ tay một chút, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh trực tiếp đánh ra một đấm làm Tần Ngộ lảo đảo mấy bước, suýt thì té ngã. Tống Đình Thâm cười lạnh một cái, “Ai cho phép anh ở trước mặt tôi xúc phạm danh dự của vợ tôi? Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho anh.”
" Nếu Tổng Giám đốc Tần muốn làm tình địch của tôi thì vẫn là chờ đến lúc anh trở thành một người đàn ông đi, rồi hãy quay trở lại. Đoàn Trì người ta chí ít cũng là một người đàn ông đấy. Còn anh còn chưa có được xem là đàn ông đâu.”
Tống Đình Thâm cũng không liếc mắt nhìn Tần Ngộ một cái đã trực tiếp rời đi.
Khi Nguyễn Hạ đang chuẩn bị rời phòng bao đi tìm Tống Đình Thâm thì anh đã quay trở lại. Nhìn vẻ mặt của anh cũng không có gì là không đúng, vẫn là dáng vẻ đó, chỉ nói: “Bây giờ không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên về thôi.”
"Ừ, được thôi." Nguyễn Hạ nhìn phía sau anh, phát hiện Tần Ngộ không có trở về cùng anh. Cô liền có một loại linh cảm chẳng lành. Nhưng cô cũng không hỏi gì cả, cầm lấy túi xách, sau khi nói tạm biệt với đồng nghiệp thì rời khỏi KTV với Tống Đình Thâm.
Bây giờ đã là giữa tháng 11, cũng xem như là cuối thu rồi. Ban ngày còn ổn nhưng đến đêm thì phải mặc thêm áo khoác vào mới được.
Tống Đình Thâm lấy âu phục của mình choàng lên người cô, kéo kín áo lại cho cô, “Đừng để bị lạnh.”
Trong mũi Nguyễn Hạ đều là mùi của anh, anh không thích dùng nước hoa nhưng trên người lại luôn có một mùi rất dễ ngửi, làm cho người ta mê muội.
Anh nắm lấy tay cô, đi đến bãi đậu xe. Lúc này không có ai trong bãi đậu xe, Nguyễn Hạ mới hỏi anh: “Vừa rồi anh đi đâu vậy, sao không nói tiếng nào đã đi rồi. Em hát xong cũng không nhìn thấy anh.”
Tống Đình Thâm mở cửa xe cho cô và rất bình tĩnh nói: "Anh đi toilet."
"Vậy sao anh lại không nhận điện thoại của em?"
“Lúc ấy đang không rảnh.”
"Được rồi." Nguyễn Hạ tự bổ não một chút, có thể trong lúc đàn ông đi toilet thật sự là không rảnh nghe điện thoại đi.
Chờ sau khi Tống Đình Thâm ngồi vào ghế lái, cô mới thăm dò hỏi: “Đồng nghiệp của em nói, Tổng Giám đốc Tần và anh cùng nhau đi ra ngoài, hắn sao mà còn chưa trở lại nữa?”
"Việc đó anh cũng không biết.” Tống Đình Thâm nhìn cô, “Hơn nữa anh và hắn cũng không có đi với nhau, có lẽ hắn đã đi trước rồi. Sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lúc này Nguyễn Hạ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô cũng cảm thấy Tần Ngộ hẳn là sẽ không đi tìm Tống Đình Thâm đâu. Đoán chừng là cô lễ tân nhìn sai rồi, vừa thấy một người chân trước vừa đi, một người chân sau lại ra theo thì nghĩ rằng hai người này cùng nhau ra ngoài.
“Không sao cả.” Nguyễn Hạ duỗi cái eo lười, “A, thứ hai không cần đi làm, làm một con sâu gạo thật thoải mái mà! Nếu như phòng tài vụ của công ty có thể phát lương đúng hạn cho em thì càng tốt.”
Nhìn ý của lãnh đạo công ty thì giống như sẽ đúng hạn phát lương cho cô. Số tiền này mà không cần thì thật là phí, dù sao cô cũng đã đi làm một tháng rồi đấy.
Cô liếc nhìn Tống Đình Thâm, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào bụng của cô, lập tức ý thức che bụng lại, “Anh nhìn cái gì vậy?”
Tống Đình Thâm thu hồi tầm mắt, rất bình tĩnh mà trả lời cô: “Em có bụng bia nhỏ rồi, ngày mai theo anh đi tập thể dục.”
Nguyễn Hạ vội vàng hít vào hóp bụng lại. Trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu hối hận rồi. Không thể bởi vì công ty mua bữa tối mà cô có thể làm càn. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Anh là đang ghét bỏ em sao? Anh đang chê em béo à.”
Tống Đình Thâm vừa khởi động xe vừa nói: “Không có, bụng bia nhỏ cũng rất đáng yêu.”
Nguyễn Hạ mới sẽ không tin chuyện ma quỷ này của anh. Trời cũng đã lạnh rồi, mọi người sẽ không tự ý thức được ăn uống nhiều hơn, cơ thể cũng sẽ nói nới đại não là đã đến lúc dự trữ mỡ rồi…
Ôi, cô chống cằm, tỏ vẻ làm một người đẹp đẳng cấp thật là quá mệt mà. Mỗi ngày đều phải kiểm soát cân nặng, cho dù là chỉ tăng 0.1 kg thì ngày tiếp theo đã phải khống chế ăn uống rồi.
Bình thường vào hai ngày nghỉ, Tống Đình Thâm đều sẽ ở bên cô và Vượng Tử. Nhưng mà đến chủ nhật, lúc đầu cô định mua vé xem phim, cùng nhau đưa Vượng Tử đi xem phim. Tống Đình Thâm lại nói anh có hẹn với bạn, còn không ăn tối ở nhà.
Nguyễn Hạ đã quen với cuộc sống không làm việc ngoài giờ của anh. Bỗng nhiên, anh nói muốn ra ngoài ăn cơm với bạn thì cô lại bắt đầu không quen với việc trên bàn ăn thiếu đi một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT