Nhất định phải hỏi thẳng toẹt vấn đề này sao?

Vượng Tử dứt khoát nằm uỵch xuống giường, rồi lăn lộn một vòng, chổng mông lên hừ hai tiếng: "Hai người đều không muốn ngủ với con, hai người cảm thấy con là bòng đèn nhỏ, muốn bỏ rơi con."

Không thể không nói, Vượng Tử đã biết được sự thật.

Nguyễn Hạ sờ mông mập mạp của cậu, chiếm được tiện nghi: "Con đâu phải là bóng đèn nhỏ, con rõ ràng là một cái đèn sưởi to đùng đó."

Vượng Tử vặn vẹo uốn éo cái mông: "Cho nên con phải ngủ một mình sao?"

"Bây giờ mà nói thì không nhất định phải vậy, nhưng sau này thì bắt buộc."

Vượng Tử biểu cảm giống như cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nguyễn Hạ nhân cơ hội giáo dục cậu: "Bây giờ con còn nhỏ, ngủ cùng với mẹ thì người khác cũng không nói gì cả, nhưng đến khi con lớn lên chút nữa, người khác sẽ cười con. Mặc dù, mẹ là mẹ của con nhưng giới tính hai mẹ con mình khác nhau, có đúng không?"

"Đúng ạ."

Cho dù là Tống Đình Thâm hay Nguyễn Hạ hay là cô giáo ở nhà trẻ, đều tận dụng triệt để mọi thứ để tuyên truyền nhận thức về sự khác biệt giới tính.

Cho nên, Vượng Tử cũng biết, mình là con trai, mẹ là con gái, không thể lúc nào cũng ngủ với nhau.

Tống Đình Thâm nói được thì làm được, liên tiếp hai ngày, anh đều đưa đón Nguyễn Hạ đi làm, mặc dù trưởng phòng không nói rõ với Nguyễn Hạ, nhưng cũng ám chỉ rằng nếu như cô kiên trì muốn nghỉ làm, như vậy công ty có thể phá lệ, nhưng hy vọng cô có thể cố gắng làm hết tuần này, đến tối thứ sáu, theo thông lệ của công ty sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cho cô, xem như bữa tiệc chia tay.

Cuối cùng cũng đến thứ sáu, ngày hôm nay Nguyễn Hạ rất vui vẻ, bởi vì cuối tuần cô không phải tới công ty, kể từ khi biết ông chủ công ty là Tần Ngộ, mỗi ngày đi làm cô đều cảm thấy có một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, nói tóm lại là rất phức tạp, không hề thoải mái chút nào.

Tống Đình Thâm vẫn giống như mọi hôm, đều đưa cô đến trước tòa nhà, Nguyễn Hạ trước khi xuống xe đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi: "Vì cuối tuần em không tới, hôm nay chính thức làm thủ tục xin nghỉ việc, công ty có sắp xếp tổ chức bữa tiệc tối, em không thể từ chối, anh muốn đi cùng không?"

Thật ra cô cũng không biết mình có gặp Tần Ngộ ở đấy không, nhưng nếu chặm mặt nhau cũng không liên quan gì đến mình, dù sao công ty nhiều người như vậy, hơn nữa tính cách của Tần Ngộ đã rất rõ ràng, hắn cũng không phải là tên điên, huống chi cô đều suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nghĩ thầm Tần Ngộ chắc cũng không xác định được cô có trùng sinh hay không, nếu như hắn xác định được, khẳng định sẽ trực tiếp gặp cô để ngả bài, cho nên trước mắt mà nói, Tần Ngộ người này vẫn chưa phải là phần tử nguy hiểm.

Đương nhiên, nếu có Tống Đình Thâm ở đó là tốt nhất, trong lòng cô anh giống như Định Hải Thần Châm, có anh ở đó, cô mới có thể an tâm được.

Tống Đình Thâm nhìn cô rồi trả lời: "Tiệc ăn, anh đến thì không tiện cho lắm, dù sao cũng là tiệc công ty em tổ chức, nhưng mà đi hát KTV, anh có thể đến, dù sao anh cũng luôn muốn ở cùng với em." Nói đến đây, anh dừng lại: "Em phải hứa với anh, lúc anh không có ở đó, không được uống rượu,

rượu trái cây cũng không được. Người khác hỏi thì em cứ bảo mình bị dị ứng với cồn."Nguyễn Hạ ừ một tiếng: "Được rồi, em sẽ không uống rượu."

Tống Đình Thâm giơ tay ra xoa đầu cô giống như xoa đầu Vượng Tử: "Rất ngoan."

Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, đẩy tay đang đặt trên đầu cô xuống: "Nếu anh không thể đến thì sau khi ăn xong em sẽ rời đi, dù sao cũng muốn xin nghỉ từ sớm, cũng không phải kiêng dè mặt mũi người ta."

"Ừ."

Cô tháo dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, Tống Đình Thâm lấy một vật từ ghế sau đưa cho cô: "Em cầm cái này đi."

Nguyễn Hạ nhận lấy, cũng chưa kịp nhìn kĩ thì Tống Đình Thâm đã nói: "Sau này khi ra ngoài thì mang theo cái này."

"Bình sịt hơi cay?" Suy nghĩ của Tống Đình Thâm khiến cô rất bất ngờ: "Đưa cho em cái này để làm gì?"

Tống Đình Thâm trêu cô: "Không phải em nói mình vô cùng xinh đẹp hay sao? Nếu như gặp phải những người có ý đồ xấu, đây chính là một biện pháp bảo vệ bản thân rất tốt. Anh thì không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em."

Tại sao lại đưa cho cô cái này, Tống Đình Thâm cũng không biết mình suy nghĩ gì nữa.

Chỉ là mấy ngày trước lúc tan tầm, ngẫu nhiên sẽ nghe được nữ nhân viên nào đó đang nói chuyện ddienje thoại nhắc đến bình xịt hơi cay, cho dù anh cũng không chú ý đến mấy tin tức xã hội cho lắm, nhưng cũng biết bây giờ cuộc sống đối với phụ nữ cũng không tốt lắm, kiểu gì cũng sẽ gặp phải dạng người hoặc chuyện như vậy, nếu như tạm thời không có cách nào để thay đổi xã hội này, thì tất nhiên người phụ nữ phải học được cách bảo vệ bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play