Tống Đình Thâm không nói cô có thể hỏi những câu hỏi đó vào ngày mai, hiện tại Vượng Tử không nhớ gì nhưng sau một buổi tối, anh chỉ sợ đến chuyện đánh răng cậu cũng không nhớ nổi nữa.

Nguyễn Hạ thấy thằng bé mũm mĩm kia cũng buồn ngủ thật nên biết dù có cố hỏi cũng không có kết quả. Cô chỉ có thể đoán già đoán non trước âm mưu của Tần Ngộ, lấy thông tin từ một đứa trẻ, quả thật là nham hiểm.

Vượng Tử vừa mới nằm lên giường, chốc lát sau đã lăn ra ngủ.

Tống Đình Thâm lúc này mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nguyễn Hạ không biết nên nói thế nào với Tống Đình Thâm, tất cả đều chỉ là do cô suy đoán, cô nói: “Không có gì, chỉ là sợ thằng bé nói linh tinh trước mặt ông chủ, dù sao nhân viên cũng nên giữ hình tượng trước mặt ông chủ chứ.”

“Yên tâm đi.” Tống Đình Thâm nói an ủi cô: “Không có ông chủ nào để ý đến từng nhân viên một.”

Nói câu này, là để cho cô thấy vui hơn sao?

Nguyễn Hạ cười nói: “Lẽ nào anh không bao giờ quan tâm tới các nhân viên ở công ty sao?”

Tống Đình Thâm hỏi ngược lại: “Em muốn quan tâm trên phương diện nào?”

“Ngoài công việc.”

Tống Đình Thâm lắc đầu: “Việc đó chưa từng có.”

“Cũng đúng.” Nguyễn Hạ nghĩ cũng đúng nói: “Anh luôn bận rộn với công việc như vậy, khéo ngay cả việc em cắt tóc anh cũng không biết chứ đừng nói đến các nhân viên trong công ty.”

Điều cô nghĩ rất đúng, trước đây kể cả là đại mỹ nhân anh cũng không chú ý đến chứ đừng nói là công nhân trong công ty.

“Em cắt tóc?”

Trọng điểm của thẳng nam luôn luôn khó hiểu như thế.

“Không cắt.”

Lúc này Tống Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại anh cảm thấy phụ nữ là thứ khó đối phó nhất trên đời, anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ nằm dưới đất.”

Nguyễn Hạ khoát tay một cái nói: “Sáng sớm ngày mai chắc chắn Vượng Tử sẽ hỏi rất nhiều, vẫn ngủ như cũ đi, Vượng Tử nằm ở giữa.”

“… Được.” Tống Đình Thâm ở ngoài thì bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy rất vui.

Tuy rằng đều là giường mét tám nhưng không vẫn không thể thoải mái bằng giường ở nhà, trong đầu Nguyễn Hạ còn đang suy nghĩ về chuyện Tần Ngộ nên rất khó ngủ, Tống Đình Thâm thấy cô trở mình nhiều lần thì nhỏ giọng hỏi: “Em không ngủ được sao?”

“Có lẽ là do giường.” Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút

hỏi:“Anh bỏ chuyện làm ăn, tới đây chơi không sao à?”Cô biết Tống Đình Thâm là người cuồng công việc, mặc dù hai ngày cuối tuần không phải đi làm nhưng anh đều ở trong phòng làm việc. Mỗi lần Nguyễn Hạ nhìn anh làm việc tăng ca ở nhà đều nghĩ, cả đời này cô không muốn trở thành ông chủ, ông chủ phải gánh rất nhiều trách nhiệm, so với nhân viên bình thường thì còn khổ hơn nhiều, ít ra sau khi tan làm nhân viên sẽ được tự do không phải lo nghĩ gì, còn ông chủ vẫn phải lo về chuyện làm ăn.

“Cả năm anh đã không nghỉ rồi, thi thoảng cũng phải thư giãn một chút.”

Nguyễn Hạ cảm khái nói: “Cũng thật khâm phục anh, ngược lại nếu là em, em sẽ không làm ông chủ, quả mệt mỏi.”

Tống Đình Thâm trầm mặc chốc lát: “Làm bà chủ thì sao?”

Sau khi hai người mở lòng nói chuyện, anh có trêu chọc với vẻ vô tình hay cố ý thì Nguyễn Hạ cũng không ghét, cô nghe câu này xong chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tê dại không nói được thành lời.

“Bà chủ đương nhiên là được rồi. Không phải bận tâm quá nhiều, hơn nữa cũng tương đương với việc chỉ dưới một người.”

Tống Đình Thâm sửa lại câu nói của cô: “Không có ai ở trên em, kể cả ông chủ.”

Ý nói của câu nói này có phải là cô là bà chủ của Tống thị, anh làm ông chủ nhưng vẫn không to bằng cô không?

Ha ha ha.

Mặc kệ anh có nói thật hay không, lời nói này đều làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, từ chuyện của công ty đến chuyện xã hội, trái lại còn có thể nói rất nhiều. Nguyễn Hạ thực sự không chống cự lại được sự mệt mỏi về thân thể, giọng nói ngày càng nhỏ đi, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

“Ngủ rồi à?” Tống Đình Thâm thấp giọng hỏi, không nhận được câu trả lời, anh nghĩ chắc là Nguyễn Hạ đã ngủ rồi.

Anh nhìn trần nhà, biệt thự khá gần với bờ biển, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, cô đã ngủ nhưng sao anh lại thấy khó ngủ thế.

Kỳ thực Nguyễn Hạ hai ngày nay có chút kỳ lạ, anh không hỏi bởi anh biết tính cách của cô, khi cô không muốn nói, dù anh có hỏi vài câu cũng chỉ làm cô trở nên khó xử hơn thôi, mà anh cũng không muốn thấy vẻ mặt lừa gạt và tìm đủ lý do của cô.

Cẩn thận nghĩ lại, hôm anh đến đây, dù anh là người nhà của cô, nhưng những lãnh đạo của công ty cô đã nói rất rõ ràng, cô còn ở trong thời gian thử việc, không được dẫn người nhà theo, theo lý mà nói đáng ra anh nên ở khách sạn bên cạnh như vậy mới phải, Nguyễn Hạ cũng không phải là người thích chiếm lợi của người khác, nhất là trong chuyện như vậy, nhưng cô lại muốn anh trực tiếp đến đây, giọng điệu không cho từ chối nên anh cũng chỉ có thể dẫn Vượng Tử lại đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play