Nhưng tại sao cô lại giận? Hay do anh đã làm điều gì sai hay nói sai một điều gì đấy?

Tống Đình Thâm mở word, sử dụng trí nhớ siêu phàm của mình để nhớ lại cuộc hội thoại ngày hôm qua với cô. Những ngón tay thon dài trắng trẻo gõ gõ mặt bàn, anh ghi tất cả những gì anh có thể nhớ về cuộc hội thoại vào giấy, cuối cùng còn in ra một bản để chuẩn bị cho việc phân tích, nghiên cứu.

Anh chưa bao giờ làm một việc ngu ngốc và vô nghĩa như vậy.

Tuy nhiên anh đã xác định việc này trong lòng, thế nhưng anh vẫn suy nghĩ như một thằng con trai chừng hai mươi tuổi để phân tích vấn đề này.

Cuối cùng anh xác định có lẽ Nguyễn Hạ vì câu “Lẽ nào anh không phải người thân của em sao?” mà tức giận. Bởi trước câu nói này bọn họ vẫn vui vẻ cười nói với nhau, sau câu nói đó cô thay đổi thái độ ngay lập tức.

Quả nhiên phụ nữ lật mặt nhanh như tốc độ lật sách, đúng là Tống Đình Thâm đã được mở mang tầm mắt. Nhưng anh tin rằng Nguyễn Hạ không phải kẻ hẹp hòi, chắc chắn câu nói của anh bị cô hiểu nhầm nên cô mới như vậy.

Nhưng nói đi nói lại, câu nói này của anh không đúng chỗ nào chứ?

Tống Đình Thâm từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh vì Nguyễn Hạ mà lại trở nên trằn trọc, đứng ngồi không yên như vậy.

Không đúng, đây chẳng phải là suy nghĩ của một thằng con trai chừng hai mươi hay sao? Năm nay anh ba mươi lắm tuổi nên anh biết tưởng tượng cũng vô ích. Ở đây anh muốn nhiều hơn nữa, một quyết định sai lầm vừa tốn thời gian vừa tốn tâm sức. Không bằng anh chủ động nhắn tin, trực tiếp hỏi cô. Có điều hỏi trên wechat anh cũng không được trả lời lại…

Nghĩ đến chuyện này, Tống Đình Thâm tắt máy tính, lập tức đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, Vượng Tử nằm trên giường, cầm quyển truyện tranh xem.

“Ba, ba hết việc rồi sao?” Vượng Tử hôm nay có chút buồn nói: “Con rất nhớ mẹ, lúc nào mẹ mới trở về?”

Khi mẹ ở đây, cậu không cảm thấy gì nhưng mẹ không ở đây, cậu thậm chí còn không tập trung được vào quyển truyện.

Tống Đình Thâm ngồi ở cạnh giường, sờ khuôn mặt bụ bẫm của cậu hỏi: “Rất nhớ mẹ sao?”

“Vâng.” Vượng Tử gật mạnh đầu nói: “Con muốn ngủ với mẹ, mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện cổ tích.”

Tống Đình Thâm liếc cậu nói: “Trước đây con ngủ cùng ba, ba cũng thường xuyên kể cho con nghe chuyện lịch sử mà.”

Phải thừa nhận, trong mối quan hệ giữa ba mẹ và con cái, ba vẫn không thể nào sánh được bằng mẹ trong lòng con cái.

Con thường bám mẹ… Đó dường như là chuyện bẩm sinh rồi.

Vượng Tử lắc đầu nói: “Hai chuyện này không có giống nhau.”

Tống Đình Thâm cũng lười để tranh cãi đến cùng, dù sao mục đích hôm nay của anh không phải là ghen, anh nói: “Ba đã làm mẹ tức giận mất rồi, thế nhưng ba không biết mình đã làm sai ở đâu.”

Vượng Tử thả quyển truyện tranh xuống: “Chẳng trách hôm nay mẹ không gọi điện về. Ba, ba là người sai.”

“Nhưng hiện tại mẹ không trả lời ba.” Tống Đình Thâm suy nghĩ một chút nói tiếp: “Vì thế, ba phải noi gương mẹ, dẫn con đi hải đảo tìm mẹ, con cảm thấy thế nào?”

“Có thật không?” Vượng Tử lập tức đứng dậy, bò về phía bên cạnh Tống Đình Thâm, ôm tay của anh, giọng tràn đầy hưng phấn: “Ba, có thật như vậy không? Chúng ta cùng đi tìm mẹ!”

Tống Đình Thâm nghĩ vậy. Tuy rằng công ty anh rất bận, hơn nữa ngày mai là thứ sáu anh có hai cái hội nghị nhưng chuyện này có vẻ quan trọng hơn. Vấn đề mấu chốt là anh phải đi, dù sao nếu anh không thể làm rõ tại sao Nguyễn Hạ lại tức giận với mình, vậy thì anh cũng không thể tập trung hoàn toàn tinh thần vào công việc, như vậy hiệu suất làm việc sẽ không hiệu quả. Vì vậy nhìn từ mọi góc độ, anh nên đi tìm Nguyễn Hạ sau đó sẽ trở về là tập trung hoàn toàn vào công việc.

“Đúng thể.” Tống Đình Thâm gật đầu nói: “Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, có điều con phải đồng ý với ba một chuyện có được không?”

Vượng Tử có cái gì mà không đáp ứng, cậu gật đầu lia lịa, chỉ sợ động tác của mình chậm nửa nhịp thì ba sẽ thay đổi quyết định.

“Ba có lòng tự trọng của ba, vì vậy ba sẽ nói với mẹ là con ở nhà lăn lộn đòi ba cho đi tìm mẹ. Con có đồng ý không?”

Anh muốn đi tìm Nguyễn Hạ nhưng anh lại không muốn để cho Nguyễn Hạ biết là mình muốn tìm cô. Có thể giải thích cho việc này vì lòng tự trọng của đàn ông rất cao.

Vượng Tử nhìn Tống Đình Thâm một chút, dù cậu còn bé nhưng cũng biết ba đang muốn đổ oan cho mình.

Tống Đình Thâm nói tiếp: “Nếu không đồng ý vậy thì đợi mấy ngày nữa mẹ trở về vậy.”

Vượng Tử lập tức nói: “Con đồng ỳ.”

Chỉ cần ba có thể cho cậu đi tìm mẹ thì phải chịu oan cậu cũng có thể chịu được.

“Được, bảo bối thật ngoan.” Tống Đình Thâm và Vượng Tử cùng ngoắc tay, tiến hành thảo thuận như những người đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play