Nguyễn Hạ đoán đây là nguời quen cũ của Tống Đình Thâm. Cũng không lạ, anh lớn lên ở đây, thành phố này cũng không lớn, gặp người quen là chuyện thương xuyên, hơn nữa lại là tuần lễ vàng, nếu như không đi du lịch thì sẽ đi mua sắm, dạo chơi. Thời gian này rất nhiều cửa hàng giảm giá.

Tống Đình Thâm đuơng nhiên cũng hơi kinh ngạc nói: “Lỗ Vĩnh An? Đã lâu không gặp.”

Lộ Vĩnh An đi tới cười lớn vỗ vai Tống Đình Thâm, nhìn anh túi lớn túi nhỏ cảm thấy buồn cười hỏi: “Cậu trở về sao không nói một câu? Đúng rồi, người này có phải vợ cậu không?”

Anh ta nhìn về phía Nguyễn Hạ, trong đầu có chút ngạc nhiên. Cũng không phải chưa nghe chuyện Tống Đình Thâm đã kết hôn nhưng không nghĩ vợ anh dáng dấp lại xinh đẹp đến vậy, so với người nổi tiếng cũng không thua kém phần nào. Tống Đình Thâm thật đúng là có phúc, hiện tại là ông chủ công ty lớn, còn trẻ mà đã có vợ xinh đẹp và con trai đáng yêu. Trong mắt người ngoài, đây là cuộc sống đáng mơ ước.

“Ừ, đây là vợ tôi Nguyễn Hạ, còn đây là Vượng Tử con trai tôi.” Tống Đình Thâm nhìn về phía Nguyễn Hạ nói: “Hạ Hạ, đây là bạn học cùng cấp ba của tôi Lộ Vĩnh An, Vượng Tử chào chú đi.”

Nguyễn Hạ phát hiện ra khi ở trước mặt người ngoài, anh đều trực tiếp gọi cô là “Hạ Hạ”, không có người ngoài anh liền gọi cô là “Nguyễn Hạ”.

“Xin chào.” Nguyễn Hạ khách khí chào hỏi.

Vượng Tử không sợ người lạ chút nào, mỉm cười nói: “Cháu chào chú Lộ ạ!”

“Được rồi, được rồi.” Lộ Vĩnh An sờ đầu Vượng Tử, nhìn về phía Tống Đình Thâm nói: “Về lúc nào thế? Sao không thông báo một câu?”

Bọn họ đều là bạn học, tuổi tác không khác nhau, đều khoảng ba lăm, ba sáu tuổi. Tốt nghiệp trung học cũng đã khoảng hơn hai mươi năm, kết hốn sớm nên con cái đều nhanh chóng lên trung học, mọi người đã sớm có cuộc sống gia đình riêng, bạn bè thân thiết còn ít khi gặp nhau sau kết hôn chứ dừng nói đến học cùng. Cho nên Tống Đình Thâm từ cấp ba cho đến hiện tại cũng chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt vài người, trong cuộc sống bình thường trên cơ bản rất ít liên hệ.

Tống Đình Thâm cười trả lời: “Hôm qua về. Chủ yếu là tu sửa mộ cho ba mẹ tôi, sau đó đem vợ con về thăm họ hàng một chút xong sáng sớm phải đi ngay.”

“Thật vội vã. Cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc cậu còn nhớ thầy Vương không? Năm nay ông đã đại thọ sáu mươi rồi, hiện tại ngoài trừ việc hiếu hỉ ra, đại thọ sáu mươi không được phép uống rượu. Tôi với mấy người trong lớp định tổ chức sinh nhật cho ông. Cậu cũng biết, ông không có con cái gì hết…” Lộ Vĩnh An dừng một chút nói tiếp: “Họp lớp cậu có thể không đến nhưng đại thọ sáu mươi của thầy Vương cậu nhất định phải tới, cậu cũng là học sinh xuất sắc của ông. Nghe nói cho tới bây giờ khi đi dạy ông vẫn thường xuyên nhắc tới cậu trước mặt học sinh. Lần này cậu mà tới chắc chắn ông sẽ rất cao hứng.”

Tống Đình Thâm chần chờ một lúc, thầy Vương đối với anh rất tốt. Những năm gần đây, ngày lễ tết nào anh cũng không quên gửi quà cho ông. Lần này trở về anh không nói cho ông biết là vì không muốn làm phiền đến ông. Bây giờ anh biết rõ sinh nhật của ông mà không qua thì thật không phải.

“Khi nào vậy?”

“Chiều tối mai. Đáng nhẽ là hôm trước hoặc hôm nay nhưng có mấy người đều ở xa trở về, không có thời gian tập hợp lại. Sau thứ ba cũng có vài người đi mất. Cho nên quyết định làm vào thứ ba.”

Tống Đình Thâm gật nhẹ đầu nói: “Vậy ngày mai tôi qua.”

Lộ Vĩnh An lại sờ đầu cái đầu nhỏ của Vượng Tử nói: “Cậu đi cùng vợ và con trai đến cũng được. Một mình cậu đến cũng không sao, chúng tôi không muốn gây thêm phiền phức cho cậu.”

Chờ Lộ Vĩnh An đi, một gia đình ba người tuỳ ý tìm một nhà hàng để ăn cơm tối. Vừa ngồi xuống, Tống Đình Thâm liền nhìn Nguyễn Hạ giải thích: “Vừa rồi người anh ta nói là thầy Vương, ân nhân của tôi. Khi học cấp ba tôi ở trong trường, tiền sinh hoạt phí cũng không có nhiều, thầy Vương thường xuyên mang cơm cho tôi để bổ sung dinh dưỡng. Sau khi lên đại học, học phí không đủ, cũng là do thầy Vương giới thiệu việc làm, họ cũng nể mặt thầy, trả lương cho tôi không ít. Khi tôi học đại học, ông ấy còn cố đi đến Đế Đô để gặp tôi. Mùa đông ở đây rất lạnh nên năm nào ông cũng mua áo lông gửi cho tôi. Sức khoẻ của thầy Vương không tốt, mấy lần tôi mời ông đến Đế Đô chơi, ông nói không đến được. Khi kết hôn ông định tới nhưng năm đó mẹ ông ngã bệnh nên ông không đến được.” Hiếm khi thấy sự dịu dàng trong mắt anh, anh nói: “Những năm gần đây mặc dù tôi thường xuyên gửi quà về cho ông nhưng so với những gì ông đã làm cho tôi thì còn chưa đủ. Nguyễn Hạ, thầy Vương rất muốn gặp cô, cũng muốn gặp Vượng Tử. Nếu như cô không ngại, cùng tôi đi chúc mừng sinh nhật ông, cô thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play