Thôn Tích Hà bắc thôn trời lúc này đã quá trưa chuẩn bị ngã về chiều, nhưng ở những cánh đồng bát ngát lúc này lại có rất nhiều thôn dân vẫn không ngại nắng nóng, vẫn ở dưới đồng đang siêng năng cần mẫn đi thăm đồng của nhà mình sau một hồi kinh hoàng về vụ rừng Phong Lâm.
Và ở một cánh đồng hiện thấy cây cà chua đã qua bàn tay chăm sóc của gia đình thôn dân nhà họ Trương, thì lúc này cánh đồng cây cà chua đã hồi phục hoàn toàn vẻ tươi tốt. Cây đã không còn héo rũ, lá thì xanh tốt, nhiều cây thì đã có dấu hiệu ra hoa kết trái trở lại rồi.
Lúc này ở cánh đồng cây cà chua này có gia đình thôn dân Trương lão cùng với hai nhi tử, và thêm hai người cháu trai Đại cẩu, Nhị cẩu.
Và ở đây hiện cũng có ba người thuộc người của La Thần đó là. Hải thúc và hai người Xích Châu, Hồng Ca thuộc nhóm Thất Tinh Lang.
Lúc này liền thấy Hải thúc hướng Trương lão lên tiếng nói. "Trương lão.! Nhờ có cả nhà của lão mà hiện tình hình những cây cà chua này đã hồi phục rất tốt a."
"Không đáng khen.!" Trương lão liền khiêm tốn đáp xong nói tiếp. "Cũng chỉ là nhờ những cây cà chua này nó rất dễ sống nên nó mới nhanh như vậy đã được hồi phục lại thôi."
"Lão không cần phải quá khiêm tốn đâu." Hải thúc nhẹ đáp, xong nói tiếp. "À.! Mà giờ tình hình hoãn loạn cũng đã qua, nên hiện lão đệ đây vài ngày nữa muốn chuyển số cây cà chua đã ươm mầm ra đồng để trồng xuống."
"Không thành vấn đề.! Hải lão đệ cứ việc chuẩn bị, khi nào muốn trồng những cây non kia thì cứ việc thông báo đến nhà của lão một tiếng là được." Trương lão thành thật nhanh chóng đáp.
Tiếp bỗng ngay lúc này có một nam nhân hướng từ xa đang chạy đến nơi này hướng trương lão hô lớn.
"Gia gia.! Gia gia.! Có chuyện rồi a.."
Bỗng nghe có người hô lớn gọi về phía này thì liền tất cả lập tức quay người lại nhìn về hướng người nam nhân trẻ tuổi đang chạy vội vã đến nhìn nhìn. Bỗng lúc này đại nhi tử của Trương lão dường như đã nhận biết được người đang chạy đến, thế là liền hướng trương lão nói.
"Cha.! Đó là Đại tử."
"Sao nó lại chạy đến đây làm gì a, không phải nó hiện đang nên ở nhà hay sao." Trương lão liền cũng vẻ hơi kì lạ khi thấy được Đại tử chạy đến nơi này.
Hải thúc và Xích Châu, Hồng Ca bên cạnh nghe vậy liền biết đó là Đại tử người nhà của Trương lão nên liền không mấy muốn bận tâm chuyện người nhà của người ta, nên liền giả vờ quay đi xem xét cánh đồng cây cà chua một chút.
Xong rất nhanh Đại tử cũng chạy đến hướng Trương lão lên tiếng nói. "Gia gia.! Có chuyện a..."
Thấy Đại tử vẻ thở hổn hển Trương lão liền nói. "Từ từ đã.! Có gì từ từ nói."
Đại tử thì lại không mấy quan tâm vội vàng lấy hơi nói. "Con... con... Khi sớm có vào khu kinh thương của thôn Tích Hà chơi thì... thì lại biết một chuyện về phía tây thôn...."
Thế là Đại tử liền kể một chàng hết những việc mà cậu đã vô tình chứng kiến và phát hiện ra người đó là vị công tử kia. Cuối cùng cậu liền chốt câu cuối nói.
"Đó chính xác là công tử La Thần."
"Cái Gì...". Hải thúc và Xích Châu, Hồng Ca đang ở gần đó nghe vậy liền rất kinh ngạc. Tiếp Hải thúc liền hướng Đại Tử hỏi nhanh.
"Vậy giờ thiếu gia người đã như thế nào rồi.?"
"Công tử ngài ấy... ngài ấy...". Đại tử từ khi đến vẫn luôn vội vàng kể liền một mạch nên hiện đã có chút hụt hơi nói lấp. "Ngài... ấy.... đã... đã bị bắt... bắt về quan phủ rồi."
"Cái Gì...". Hải thúc và Xích Châu, Hồng Ca liền kinh hô khi nghe được tin La Thần đã bị bắt.
Hải thúc tiếp liền lại sau một hồi kinh hô thì lập tức hướng Đại tử nhanh lên tiếng nói.
"Đại tử ngươi mau dẫn đường chúng ta đến đó."
"Vâng.!" Đại tử lập tức đáp.
Trương lão bên cạnh thấy việc này nó rất quan trọng nên liền không ngăn cản, lập tức hối thúc Đại tử mau mau dẫn đường.
Thế là lập tức cả nhóm liền xuất phát vội vội vàng vàng chạy nhanh đến quan phủ muốn xem xem La Thần hiện đã có chuyện gì.
Ở dưới nhiều cánh đồng đang gần đó thấy vẻ vội vàng của nhóm người Trương lão thì liền một thôn dân thúc thúc lên tiếng nói.
"Trương gia.! Hình như có chuyện a..."
- ---------...----------
Thôn Tích Hà: trên đường áp giải đến Quan phủ
Thôn Tích Hà con đường lúc này bỗng trở nên rất đông đúc bởi do sự xuất hiện của nhóm quân hơn hai trăm người của phía quan binh, còn có theo sau cũng rất đông các thôn dân rảnh rỗi hiếu kì đi theo muốn xem chuyện.
Thế là liền tạo thành một quy mô lớn người đông đúc rất nhoi nhút, đoàn người đi đến đâu thì nó lại giống như cục nam châm lập tức lại thu hút thêm không ít người gia nhập vào đoàn cùng đi theo.
Dẫn đầu đoàn người thì có ba mươi người đang cưỡi ngựa rất uy phong gồm có hai mươi lăm lão cung phụng và năm tên trưởng quan binh. Bỗng lúc này phía năm tên trưởng quan binh đang dẫn đầu có một tên hướng tên trưởng quan binh thống lĩnh nhỏ nói.
"Trưởng quan huynh cứ suy nghĩ kỹ lại đi nha.! Vì nếu mà phó tướng vui thích thì chúng ta cũng sẽ có được nhiều chỗ tốt đó."
Nghe vậy tên trưởng quan thống lĩnh lại nói. "Nhưng những mỹ nhân kia chắc gì sẽ chịu đồng ý chứ."
"Ài...". Tên trưởng quan bép xép nghe vậy liền tỏ ra mình hiểu biết nói. "Tên kia chỉ là một ông chủ của một tửu lâu nhỏ mà thôi. Còn chúng ta thì lại giúp những mỹ nhân đó được gặp lại là phó tướng quân lận đó."
Một tên trưởng quan khác cũng hùa theo nói tiếp. "Đúng vậy a.! Trưởng quan huynh làm vậy các cô ấy sau này còn phải đội ơn huynh nữa đó."
Thấy tên trưởng quan thống lĩnh vẫn còn vẻ chần chừ một tên trưởng quan khác lại tiếp lên tiếng nói. "Trưởng quan huynh không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì a, chúng ta cứ việc làm vậy đi. Đệ đây dám khẳng định với huynh rằng các mỹ nhân này sau này sẽ vô cùng biết ơn huynh đấy."
Tên trưởng quan thống lĩnh liên tiếp nghe được các huynh đệ của mình dụ ngọt thì liền lập tức cũng đồng ý lên tiếng nói. "Được.! Vậy giờ đệ hãy cho người chạy trước đến quan phủ nói trước một tiếng đi."
"Trưởng quan huynh anh minh.!" Lập tức bốn tên trưởng quan còn lại liền hướng tên trưởng quan thống lĩnh cười đáp.
- ---------...----------
Thôn Tích Hà: Quan phủ
Thôn Tích Hà dù mang tiếng chỉ là một thôn trấn bình thường mà thôi, ấy vậy mà thôn này do nó ở ngoài thành Kinh Sư thuộc hoàng cung, nên là dù rằng chỉ là thôn nhưng nó cũng không nhỏ lắm đâu. Còn có tuy chỉ là thôn trấn nghe vẻ không đặc biệt nhưng nó cũng có một phủ quan đàng hoàng.
Phủ quan này chức quan cũng chỉ là bát phẩm nhỏ nhoi không nhiều quyền lực, vẫn phải chịu cảnh đứng dưới nịnh bợ những tên trưởng quan binh nhiều lắm. Nhưng ở đây thì lại rất béo bở vì do nơi này nó là điểm tập trung hàng hóa từ nhiều nước phía tây bằng đường thủy đỗ về đây.
Nên tuy chức quan không lớn nhưng sự béo bở của nó thì lại rất là to bự không thể khinh thường được đâu. Còn có tuy chức quan không lớn nhưng để hét lớn với những con dân Ngô quốc thì vẫn làm được à nha.
Tiếp rất nhanh nhóm người La Thần tất cả liền được áp giải lên công đường nơi hắn xắp bị xét xử. Bên ngoài thì thôn dân không ít đang tập trung hóng chuyện vào trong.
Do thế nên bên ngoài gần đó các quán ăn nhỏ, quán trà liền bỗng được gặp phải lộc trời buôn may bán đắt hơn hẳn những ngày bình thường.
Lúc này bên trong công đường hai bên có mỗi hàng năm tên lính cầm gậy lớn đứng thẳng uy nghiêm đợi quan nhân tiến lên thăng đường, còn có bên trái có năm tên trưởng quan binh đang yên vị ngồi ghế thong dong uống trà. Bên phải thì lại là thấy có hai mươi lăm lão cung phụng cũng có mặt hòng đề phòng nhóm người của La Thần phản khán.
Lúc này tin đồn đã ngút trời, dường như hầu hết cả thôn lúc này ai ai nhà nhà cũng biết qua sự việc này rồi. Nhưng chỉ là lạ một điều là tất cả mọi người đều không bàn tán về La Thần hắn, mà là tất cả đang đều bàn tán về hai mươi mỹ nhân và cộng thêm Tiểu Bạch trọn hai mươi mốt người đẹp như tiên tử hạ trần cơ.
- ---------...----------
Thôn Tích Hà: Bất đầu xét xử.
Lúc này công đường bỗng một lão quan thân hình không quá lớn để râu dài, mặc quan phục đội mão quan chỉnh tề bước ra. Bên cạnh còn có một vị tiên sinh có học thức chuyên ghi chép lại các vụ án liền lập tức lên tiếng hô.
"Thăng Đường.!"
"Lọc... cọc... lọc... cọc.... Thăng..... Đường......" Hai hàng lính cầm gậy lớn liền gõ mạnh gậy xuống sàn nhà hô hào thăng đường.
"Rầm...." Lão quan sau khi yên vị thì liền cũng gõ bàn lớn một cái xong nói. "Điêu dân to gan thấy bản quan mà còn không quỳ."
La Thần hắn trong lòng liền có chút khó chịu về cái phong tục hở chút bất quỳ này, nhưng cũng không còn có cách gì khác để từ chối cả, bởi sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đó nha.
Thế là La Thần liền thở phào một cái xong tạm gác qua cái tự tôn của bản thân lập tức hướng lão quan quỳ xuống hô lớn.
"Quan đại lão gia.! Oan ức quá... Oan ức quá a... Hic... hic... Oan ức a...."
Lão quan thấy vẻ vừa khóc mếu máo vừa kêu oan của La Thần thì liền có chút há hốc mồm nói.
"Bản quan còn chưa có xử, điêu dân ngươi kêu oan cái gì a..."
"À nhỉ.! À.. à vậy giờ quan lão gia xử đi." La Thần liền như có chút ngại ngùng vì mình đã bị hố đáp.
Ngừng một chút lão quan lại hướng mắt nhìn những người còn lại bên phía La Thần thì liền thấy tất cả hiện cũng đang há hốc mồm kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm La Thần mà không có quỳ theo quát lớn nói.
"Còn các ngươi sao lại không quỳ.?"
Lập tức Tiểu Bạch sau một lúc kinh ngạc thì liền lại rất nhanh nhẩu quỳ xuống cũng hướng lão quan hô lớn.
"Quan đại lão gia.! Hic... hic... Oan ức quá... Oan ức quá a... Hic... hic...."
Tiểu Hắc bên cạnh thấy vậy thì lại càng trở nên trợn tròn mắt ngạc nhiên khó tin nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân cũng thì là một bộ mặt chẳng đổi càng thêm há hốc.
Lão quan trên cao nghe Tiểu Bạch bỗng cũng nói thế thì liền cũng có chút cứng họng nói.
"Bản quan còn chưa có xử a...."
"À.. à vậy quan lão gia xử đi.!" Tiểu Bạch cũng vô tư không kém hướng lão quan đáp lời.
Lão quan nghe vậy liền cảm thấy trong mình hôm nay trời dường như xấp có bão lập tức hướng những người còn lại quát.
"Vậy còn các ngươi sao vẫn còn chưa quỳ.?"
Lúc này nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân liền cũng rất bất đất dĩ quỳ xuống, mặt thì ai nấy cũng liền có chút ửng hồng ngại ngùng lấp bấp hướng quan đại lão gia nói.
Tuy tỏ vẻ khóc thút thít nhưng những mỹ yêu này thì lại tuyệt không có một giọt nước mắt nào, mà toàn bộ chỉ chỉ là mặt ửng hồng ngại ngùng không thôi.
Lập tức lúc này lão quan cùng năm tên trưởng quan binh, hai mươi lăm lão cung phụng, hơn mười tên binh lính và nhiều nhiều các thôn dân ở bên ngoài lúc này miệng đã há hốc mồm muốn rớt luôn cái cầm trong lòng đều đồng cùng một suy nghĩ.
Còn chưa có xử nữa mà a....
Tiếp lại một người nữa chính là Tiểu Hắc cũng quỳ xuống hướng lão quan lên tiếng nói với vẻ mặt chẳng động lại một chút gì biểu cảm gì nói.
"Quan đại lão gia.! Oan ức.! Oan ức.!"
Nghe Tiểu Hắc nói mà chẳng có chút biểu cảm gì thì liền tất cả mọi người đang có mặt chứng kiến lại một lần nữa rớt cầm nghĩ.
Này... này... Ngươi muốn kêu oan thì cũng phải nên có thêm một ít cảm xúc hơn đi chứ a... Ngươi có hiểu hay không a...
"Rầm...". Quan lão gia lại đập bàn mạnh một cái chấn tĩnh lại tâm tình mọi người cũng như là của chính lão xong nói tiếp.
"La Thần ngươi tuy không cướp của giết người, nhưng ngươi cũng đã làm kinh động náo loạn dân chúng, còn có người của ngươi cũng đã phá hoại tài sản."
Ngừng một chút lão quan liền quát nói. "Ngươi có nhận tội không.?"
"Hả.!" La Thần liền vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói. "Quấy nhiễu dân chúng thì là tội sẽ phạt gì a. Còn có phá hại tài sản thì là tài sản của ai a..."
Lão quan liền nhẹ nhếch mĩm cười xong nói. "Quấy nhiễu dân chúng có thể phạt tiền hoặc bắt giam một tháng, còn phá hại tài sản thì chính là cái đình hoang mà người của ngươi đã phá nát."
"Nhưng... nhưng không phải nó chỉ là bỏ hoang vô chủ thôi sao.?" La Thần ngơ ngác hỏi.
"Rầm...". Lão quan lại liền đập bàn quát. "Cái gì mà vô chủ hả.! Nó thuộc trên đất Ngô Quốc vậy nên cũng là của triều đình, của hoàng thượng. Vậy nên sao có thể bảo là vô chủ được hả."
Lão già đáng ghét.! Lão nói sao thì cứ cho là vậy đi. Hừ... Rồi La Thần ta sẽ không quên chuyện hôm nay đâu.
La Thần liền trong lòng mắng diết mười tám đời tổ tông của lão quan xong liền lại hướng lão quan lên tiếng nói tiếp. "Vậy quan đại lão gia xin hãy nói rõ ra là sẽ phạt như thế nào đi."
"Tốt.!" Lão quan bỗng liền bảo tốt một tiếng xong nói. "Theo bản quan đã điều tra thì việc phá hại tài sản là do tất cả các nữ nhân kia đã làm ra đi."
Ngừng lại một chút lão quan liền tiếp nói. "Vậy nên bản quan sẽ tuyên án.! La Thần ngươi là chủ nhưng không biết quản hạ nhân khiến làm loạn dân chúng phạt một ngàn lượng bạc trắng. Còn về việc phá hại tài sản thì những nữ nhân kia sẽ bị bắt giam một tháng."
"Rầm...". Lão quan lại đập bàn nói. "La Thần ngươi còn gì kêu oan nữa không.?"
"Cái Gì.... Một ngàn lượng.! Sao lão nhân ngươi không đi ăn cướp luôn đi." La Thần nghe xử liền lập tức tức giận đứng lên chỉ thẳng mặt lão quan quát lớn.
" Í.... ". Các thôn dân đang ở bên ngoài nhìn thấy vậy thì liền một hơi hít khí lạnh thất kinh hả miệng không khép lại được.
Bên trong hai mươi lăm lão cung phụng thấy La Thần hắn bỗng tỏ vẻ bá đạo như thế thì liền ngay lập tức cau mày suy nghĩ sâu xa.
Còn có năm tên trưởng quan binh thì cũng rất kinh ngạc khiu mi nhìn chằm chằm vào La Thần hắn, nhưng lại có một suy nghĩ khác đó là như nhìn một kẻ điên không biết trời cao đất dày tự mình lao đầu vào chỗ chết vậy.
Tiểu Bạch thấy La Thần đã nổi giận mắng người thì liền cũng lập tức đứng lên hướng lão quan quát.
"Lão già ngươi dám chọc giận đại ca ca của ta sao. Nói Đi.! Lão già ngươi muốn chết như thế nào hả."
Tiếp Tiểu Hắc cùng với nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân cũng liền lập tức đứng lên thu lại tất cả vẻ ngại ngùng cứng ngắt lúc nãy, lập tức thay vào đó lại là toàn một màu sắc lãnh thấu xương như là tu la địa ngục muốn giết chóc vậy.
" Í....". Các thôn dân lại một lần nữa như hít phải khí lạnh lập tức vội vàng chạy ra cách một khoảng xa với phủ quan đứng xa xa nhìn qua xem động tĩnh, chứ tuyệt không dám bén mãng tới gần.
"Rầm.. Rầm...". Lão quan liền lập tức đập bàn hai phát lớn hướng La Thần quát lớn. "Muốn làm gì.? Tạo phản sao.?"
Tiếp lập tức hai mươi lăm lão cung phụng cùng với năm vị trưởng quan binh cũng liền đứng lên bước ra đứng chắn ngang phía trước mặt La Thần.
Liền không khí trở nên rất nặng nề căng thẳng, hai bên thì đều mắt sắc lãnh nhìn về phía đối phương giống như xấp có đại chiến đến nơi. Bỗng ngay lúc này có một người hiện đang nhanh phi ngựa đến vội vã chạy vào hô lớn nói.
"Dừng tay.! Dừng tay a...".
- ---------!!!----------
Thứ 6 Ngày 28 Tháng 8 Năm 2020
Thời gian viết: 11h 30" đến 16h 10"
Tự sự: Tính hôm nay đi làm sẽ không viết những đời có nào như là mơ a... Hiện tại hạ lại bị hành sốt a...
- Thế là lại rảnh rỗi sinh nông nổi viết tiếp a... Nhưng giờ mình đã cảm thấy khỏe hơn rồi, cho nên mai sẽ đi làm rồi.
- Mà có tin không được vui đó là khi mình điện thoại hỏi công việc thì bà cô đầu công lại bảo chỉ còn làm một ngày cuối mà thôi a... Hic... hic... Đúng là cuộc sống nó không có dễ dàng gì mà... hic... hic...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT