Hiện La Thần cùng với tiểu Bạch đã chạy trốn rất xa sâu vào trong rừng Phong Lâm. Lúc này rừng cây ở đây cũng đã rất rậm rạp hơn nhiều so với lúc trước.
Lúc này La Thần đang nhờ sự trợ giúp của tiểu Bạch mà kề vai bước tới một gốc cây to gần đó để nghỉ ngơi một chút thì bỗng từ phía sau gốc cây có một bóng người bước ra lên tiếng nói.
"Chủ nhân.! hức... hic..."
Đó không phải ai xa lạ mà chính là Hỏa Hồ Tiểu Ly y phục lắm lem đôi mắt lăng dài hai dòng lệ nấc cục hướng La Thần hắn lên tiếng.
La Thần thấy thế liền lại rất bất ngờ kinh ngạc quay đầu nhìn qua tiểu Bạch lên tiếng hỏi. "Tiểu Bạch.! Đại ca ca ta hình như không phải là đã bị hoa mắt rồi đó chứ.?"
Tiểu Bạch hiện cũng rất ngạc nhiên không kém La Thần là mấy liền lên tiếng đáp. "Ươm....! Cái này hình như tiểu Bạch cũng đã nhìn thấy được nha."
Bỗng không thấy La Thần để ý tới mình, Hỏa Hồ Tiểu Ly liền lại lòng đau như cắt nước mắt không ngừng rơi nói.
"Chủ nhân.! Tiểu Ly... Tiểu Ly rất... rất nhớ người."
La Thần bây giờ đã bình tĩnh hơn liếc mắt Tiểu Ly một chút rồi liền lên tiếng trả lời nói. "À.! Vậy Tiểu Ly giờ tìm ta là thật lòng muốn giúp đỡ ta hay sao đây."
Thấy lời nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của La Thần hắn nói vậy thì Hỏa Hồ Tiểu Ly liền vội lên tiếng nói. "Xin lỗi... xin lỗi chủ nhân.! Tiểu Ly... Tiểu Ly...."
"Không sao.! Tạm thời Tiểu Ly ngươi đừng có giải thích, có việc gì thì cứ để sau nói đi." La Thần liền lên tiếng ngăn Tiểu Ly giải thích rồi trong lòng thì lại nghĩ.
Ây dà... Xem ra cái con Ma thú bán hình hồ ly này nó hình như là có bệnh lâu năm mà giấu rất nặng à nha.
"Vâng.!" Hỏa Hồ Tiểu Ly rất vâng lời liền đáp lời ngừng giải thích, xong Tiểu Ly liền vội lau đi hai dòng nước mắt nói tiếp. "Vậy không biết Tiểu Ly bây giờ có thể đi cùng với chủ nhân người... người được không."
Nghe Tiểu Ly nói thế La Thần liền đảo mắt một cái lên tiếng nói. "Vậy không biết Tiểu Ly ngươi giờ có thể giúp ta rời đi khỏi rừng Phong Lâm này không a."
"Không.... Không thành vấn đề.!" Tiểu Ly liền coi việc này chẳng có gì khó đáp lại, xong rồi nói tiếp. "Nếu cần thì giờ lập tức Tiểu Ly sẽ dẫn chủ nhân người rời đi ngay."
"Thật.!" Nghe Tiểu Ly nói thế La Thần liền lập tức rất vui mừng lên tiếng nói tiếp. "Vậy giờ có thể đi ngay luôn được không.?"
Hỏa Hồ Tiểu Ly liền không suy nghĩ nhiều đáp. "Được.! Xin chủ nhân giờ cứ việc đi theo Tiểu Ly là được."
"Tốt... Tốt... Tiểu Ly ngươi liền dẫn đường đi." La Thần trong lòng hiện đã chắc chắn mười phần con Ma thú trước mặt nó là có bệnh gì rồi, nên liền không sợ bị một người đầu óc không bình thường lừa gạt hắn, thế nên La Thần liền rất vui vẻ đồng ý nhờ Tiểu Ly dẫn đường.
Tại sao La Thần hắn lại có thể quyết định như thế ư.? Đơn giản là vì hắn đã nhìn và cảm nhận được những giọt nước mắt đau lòng của Hỏa Hồ Tiểu Ly nó rất thật lòng và chân thành.
Còn việc tại sao La Thần lại biết đó là thật lòng ư.? Đơn giản là vì La Thần tâm hồn luôn là một màu đen đó nha. Hơn nữa La Thần ở thế giới này càng được rèn dũa sự thông thạo hơn bởi nhờ tiểu hệ thống gian thương của chúng ta nữa đó.
Vì lẽ thế nên ở thế giới này thật không muốn nói chứ La Thần của chúng ta nhận là diễn viên đệ nhị thì sẽ cũng không ai xứng đáng với đệ nhất đâu à nha.
Cho nên việc La Thần tuy thật không biết Hỏa Hồ Tiểu Ly là ai nhưng hắn cũng liền chắc chắn rằng Tiểu Ly là có bệnh, cho nên La Thần liền muốn lợi dụng Tiểu Ly một chút để có thể tìm được một con đường vòng để trốn thoát khỏi cái rừng Phong Lâm chết tiệt này.
Cứ như thế La Thần liền lập tức liền đi theo sự dẫn đường của Hỏa Hồ Tiểu Ly rời đi nơi này.
Tiểu Bạch đi theo bên cạnh được một lúc thì liền không kìm được sự tò mò khó hiểu nhỏ lên tiếng hỏi La Thần. "Đại ca ca....! Ngài sao lại đi tin lời của tam hồ vậy a."
Nghe Tiểu Bạch ngây thơ không hiểu hỏi thế thì La Thần liền có chút phì cười nhỏ đáp. "Tiểu Bạch ngươi thật bộ không thấy cái con hồ ly này nó có bệnh hay sao a."
"Hả.! Có bệnh á." Nghe vậy Tiểu Bạch liền rất ngạc nhiên nói tiếp. "Cái này... Cái này... Sao từ trước tới giờ Tiểu Bạch Bạch lại không biết nga."
Khó hiểu sao La Thần chỉ mới tiếp xúc với Hỏa Hồ không bao lâu mà La Thần đã nhận ra Hỏa Hồ có bệnh, Tiểu Bạch liền hỏi. "Sao ngài đại ca ca lại có thể biết được là tam hồ có bệnh vậy.?"
"À.! Cái này thì là... À... thì là...." La Thần nghe Tiểu Bạch hỏi thế thì liền không biết phải nói như thế nào cho Tiểu Bạch có thể hiểu được.
"Cái này hiện đại ca ca cũng không biết phải giải thích như thế nào cho Tiểu Bạch ngươi có thể hiểu được rõ ràng a." Nghĩ một chút La Thần liền cũng bó tay không biết phải nói như nào, thế là La Thần liền chuyển hướng chuyện khác nói với Tiểu Bạch.
"À mà Tiểu Bạch này.! Chúng ta cứ việc đi xa như vậy thì Tiểu Hắc nó có thể tìm được chúng ta không nha."
Thấy La Thần không tiện giải thích việc sao có thể biết Hỏa Hồ có bệnh nhưng lại chuyển hướng hỏi Tiểu Hắc. Tiểu Bạch liền hiểu chuyện không hỏi thêm nữa mà liền trả lời La Thần.
"Đối với việc này thì đại ca ca ngài cứ yên tâm đi!. Vì với người khác thì không thể nào đi, nhưng việc Tiểu Hắc hắn có thể biết rõ được phương hướng của Tiểu Bạch ở đâu thì chỉ là một việc rất dễ dàng như là việc lật tay nha."
"Hả.! Còn có việc đặc biệt như vậy nữa sao, vậy Tiểu Bạch có thể nói rõ ràng hơn một chút là vì sao lại như thế được không.?" Vì ngạc nhiên hơi tò mò nên La Thần liền mở miệng hỏi.
"Cái sự đặc biệt này thì là...." Đang vô tư trả lời La Thần thì bỗng Tiểu Bạch liền ngắt lời nhớ đến điều gì đó, xong liền có chút ngại ngùng hướng La Thần nói tiếp. "Không được.! Cái này Tiểu Bạch sẽ không nói ra đâu."
Nghe vậy La Thần liền có chút bất ngờ choáng váng nói. "Hả.! Sao lại có chuyện gì khó nói nữa rồi a."
- ---------.....----------
- Đông Thành Kinh Sư: Hoàng Cung
Hoàng cung ngự hoa viên hoàng đế hiện đang nhàn hạ ngồi chễm chệ ở vị trí chính sảnh của một ngôi đình mát lớn. Xung quanh đình mát hoa cỏ xanh tốt, hương thơm thoang thoảng kết hợp với từng cơn gió nhẹ thổi liền khiến không khí ở đây rất thoải mái.
Xung quanh đình mát còn có một đội cấm quân cẩm y vệ đang giàn hàng nghiêm cẩn cảnh giới. Trong đình mát thì ngoài hoàng đế và thái giám thân tín bên cạnh thì còn có rất đông hữu tả hai bên các quan lớn quan trọng của triều đình.
Bỗng lúc này từ bên ngoài có một tên lính trên lưng mang cờ hiệu của người truyền tin hỏa tốc đang vội vã chạy vào hô lớn.
"Báo...."
Rất nhanh tên truyền tin được sự ân chuẩn của hoàng đế cho truyền vào trong đình mát giải thích là có chuyện gì. Tên truyền tin khi vào tới thì liền lập tức quỳ xuống khấu đầu với hoàng đế, xong tiếp liền lên tiếng nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng.! Rừng Phong Lâm lúc này sau khi điều tra và khảo sát thì phát hiện ở đó hiện xuất hiện một con hồn thú Ngư Long."
Nghe tên truyền tin báo thế thì liền có một số các đại thần có mặt lập tức kinh ngạc khó tin đồng loạt mỗi người một câu nói.
"Cái gì... Ta là không nghe lầm đó chứ... Ngư Long... Nó là con hồn thú gì mà lại dám lấy tên là Ngư Long a... Không đúng.... Không đúng... Cho dù là yêu, ma, hồn thú gì thì cũng chắc là tự phong mình là Long thôi a."
Nghe một lão quan cuối cùng nói thế thì bỗng liền rất nhiều người có mặt cũng đã hiểu gật đầu nói. "Đúng vậy.... Đúng vậy... Đúng vậy...."
Hoàng đế ngồi chính sảnh thấy chỉ là một cái trùng hợp tên Long thôi mà đã khiến đám quân thần liền hơi loạn thì lập tức cảm thấy có chút buồn cười cố nén lại.
Tiếp hoàng đế liền nhìn thêm một chút thì chỉ thấy những quân thần hơi loạn kia chỉ là một số ít không quan trọng mà thôi. Còn về những lão đại quan cốt cán thì hiện rất bình tĩnh không loạn, không hiếm lạ gì với việc con hồn thú có chữ Long cả.
Thấy vậy hoàng đế liền rất hài lòng, rồi tiếp hướng tên truyền tin mở miệng tiếng nói. "Ngư Long sao.! Ngươi hãy nói rõ ràng hơn một chút xem cái con hồn thú này nó là chủng loại gì mà lại dám xưng là Long như thế vậy.?"
Tên lính truyền tin nghe hỏi vậy liền lập tức đã hiểu tất cả mọi người đã quá xem thường và hiểu sai lời nói của hắn rồi. Thế là tên lính truyền tin lại liền hướng hoàng đế chắc nịch lớn tiếng khẳng định nói.
"Bẩm hoàng thượng.! Đó không phải là tự xưng đâu ạ. Mà đó chính xác là một con Ngư Long chân chân thật thật hàng thật mười phần."
"Cái gì...?" Hoàng đế vẫn luôn bình tĩnh bỗng cũng liền choáng váng lập tức liền hướng hỏi lại. "Ngươi... Ngươi vừa nói cái gì.?"
Các quần thần hiện đang có mặt nghe tên truyền tin nói thế thì giờ liền cũng đã bất đầu ngờ ngợ việc này nó hình như không phải dạng bình thường nữa nữa rồi.
Tên lính truyền tin nghe hoàng đế khó tin hướng hắn hỏi lại thì hắn liền lập tức nhanh đáp.
"Vâng.! Bẩm đó chân thật là một con Hắc Ngư Long rất to lớn ạ."
Ngừng một chút tên lính truyền tin lại nói. "Con Ngư Long này đã tu luyện tới cảnh giới Hồn thú cảnh rồi. Còn có một mình nó chỉ vung tay một cái thì đã liền hạ được Nam Sư Nguyên Sư Công, còn có nó một mình chống lại tất cả nhóm cao thủ của Tứ Bất Tượng và viện trưởng Ngô Kình Đa nữa."
"Cái gì.... Đây là... thật... thật sao." Hoàng đế hiện cũng đã bất đầu không còn duy trì được sự bình tĩnh nữa rồi.
Các đại thần cùng quần thần có mặt lúc này cũng đã xác định định được sự thật thì liền bất đầu xôn xao xì xào bàn tán liên hồi không ngớt.
Đúng lúc này Thái Sư Thống Quốc Hành Chinh Phạt Sự: Kinh lão liền hướng hoàng thượng lên tiếng nói.
"Hoàng thượng.! Sự việc trọng đại, thần mong hoàng thượng hãy lập tức truyền khẩu dụ cho mời Bá Vương Chi Quốc."
Nghe thế hoàng đế liền đứng bật dậy nhanh nói. "Trẫm có việc phải đi trước. Quần thần giải tán.!"
Tên thái giám thân cận vẫn luôn theo hầu hoàng thượng nghe vậy liền lập tức bước ra lớn tiếng nói.
"Cung tiễn hoàng thượng."
Nghe tên thái giám nói thế thì liền ngay lập tức các đại lão quan gia và các quần thần liền lập tức quỳ xuống hô vang.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế..."
- ---------.....----------
- Thành Kinh Sư.
Kinh sư bấy giờ dân chúng hiện tuy rất đông đúc chen chút nhau chật nít trên đường nhưng vẫn không có dấu hiệu bạo loạn. Vì hiện tuy đông người hỗn tạp nhưng phía triều đình cũng đã phái ra không ít binh lính để trị an vững hơn.
Bấy giờ vẫn như ngày hôm qua, trên đường vẫn rất đông người không có việc gì làm mà cứ ngồi lại với nhau nói chuyện rất rôm rả.
Lúc này ở phía một gốc nhỏ bên đường, có một thân cây liễu to lớn đang che bóng mát. Bên dưới bóng mát một cặp phu thuê cùng nữ nhi năm tuổi của mình đang quan tâm chăm sóc cho một tiểu nữ hài tầm tám hay chín tuổi gì đó.
Bỗng lúc này phụ nhân đang cùng trượng phu của mình chăm sóc cho tiểu nữ hài, hướng nam nhân của mình lên tiếng nói.
"Minh Thành.! Huynh xem đi hỏi mượn thêm cha muội hai lượng bạc nữa đi. Chứ tiểu nữ hài này xem bộ đã xấp không chịu nổi nữa rồi."
Nghe nữ nhân của mình nói vậy thì Dương Minh Thành liền lập tức nhanh đáp nói. "Được.! Vậy muội và bảo nhi hãy chờ ta một chút, ta sẽ rất nhanh quay lại."
Nói rồi Dương Minh Thành liền lập tức đứng lên rời đi ngay. Còn nương tử của Minh Thành thì hiện cũng không rảnh tay, đang rất lo lắng dùng vãi khổ nhanh lau đi những giọt mồ hôi đang liên tục tuông ra của tiểu nữ hài.
- ---------.....----------
- Kinh Sư: Bên Ngoài Bắc Thành.
Phía xa một đoạn ở bên ngoài bắc thành của Kinh Sư lúc này thì hiện nhóm người thuộc của La Thần đang lục tục chia nhau những món lương khô bất đầu ăn trưa.
Muội tử Song Ngư thì hiện người vẫn còn rất yếu nhược đang được Hoa Thẩm và Hồng Thẩm luôn túc trực bên cạnh chăm sóc.
Lúc này Hoa thẩm đang ngồi cùng với muội tử bên dưới bóng mát của một gốc cây to. Hoa thẩm trong tay đang cầm bát cháo nóng hướng muội tử đang ngã dựa lưng vào thân cây nói.
"Muội tử cháu sắc mặt càng rất nhợt nhạt đi a... Không thì con hãy nghe thẩm, trước cứ quay về nghĩ ngơi trước đi có được không a."
Muội tử Song Ngư nghe thấy Hoa thẩm quan tâm mình thì liền có chút ấm lòng nhẹ nhấc lên làng môi đã đang bị khô nức của mình lập tức có chút gượng cười nói.
"Không sao.! Con không sao đâu, vậy nên Hoa thẩm không cần phải quá lo lắng cho cháu đâu."
"Haizz...." Nghe muội tử nói vậy thì Hoa thẩm liền chỉ biết lắc đầu thở dài phiền muộn không thôi.
Hồng thẩm bên cạnh thấy vậy cũng liền rất đồng cảm với Hoa thẩm, lập tức cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Haizz...."
Bỗng ngay lúc này có một đoàn quân thuộc lính của triều đình đang cưỡi ngựa chạy hơi chậm đến bên này hô lớn nói.
"Triều đình có lệnh.! Sẽ phong tỏa hết khu vực thành bắc Kinh Sư. Cho nên lập tức tất cả mọi người hãy rời khỏi nơi này ngay, nếu trái lệnh sẽ lập tức bị bắt giam."
Bỗng nhiên lại một lần nữa bị đuổi khỏi khu vực bắc thành này, Bá thúc liền nghe hơi khó hiểu lập tức tiến lên hỏi lại.
"Vị huynh đệ quan gia này. Không biết các vị có gì lầm lẫn hay không, chứ việc phong tỏa thì theo lão thảo dân được biết là chỉ phong tỏa khu vực rừng Phong Lâm thôi mà."
Tên lính thông truyền nghe bá thúc hỏi vậy thì liền cũng rất thông cảm lên tiếng giải thích nói. "Thúc bá không nghe lầm đâu, thật lệnh này chỉ vừa mới được thông tri xuống thôi, cho nên thúc bá và người nhà giờ xin hãy mau rời khỏi đây thôi."
Nghe vậy bá thúc liền tỏ ra đã hiểu nói. "À.! Thì ra lại là lệnh mới à. Nếu vậy thì lão không làm phiền các vị quan gia nữa, hiện lão sẽ lập tức cùng người nhà rời đi ngay."
"Thúc bá xem hãy nhanh nhanh lên đi đấy, chứ triều đình hiện đang dẫn thêm quân tới đây nữa đấy, nên nếu không nhanh để gặp được quân đội thì sẽ rất không tốt đâu." Trước khi rời đi tên lính thông tri cũng rất tốt bụng nói thêm vài điều cho lão thúc bá biết.
"Đa tạ.! Đa tạ.!" Nghe vậy bá thúc liền lập tức cảm tạ vì lời khuyên của tên lính thông tri tốt bụng.
Xong rất nhanh bá thúc lúc này đã quay lại báo xong tình hình cho Hoa thẩm để thẩm ấy có thể quyết định.
Hoa thẩm nghe xong thì cũng đã hiểu nên liền hướng bá thúc nói. "Bá thúc lão hiện lập tức bảo nhóm Thất Tinh Lang và nhóm Thập Ngũ Giai Nhân nhanh thu xếp đi, xong chúng ta sẽ lập tức quay về tửu lâu Song Ngư."
Nói với bá thúc xong thì Hoa thẩm liền tiếp đi đến bên cạnh muội tử Song Ngư nói.
"Muội tử.! Triều đình có lệnh, chúng ta phải rời đi khỏi đây thôi."
Muội tử Song Ngư bỗng lúc này liền thở hắc ra một hơi dài quay lưng lại với Hoa thẩm, mặt liền ngước nhìn lên bầu trời xanh xa xăm trong lòng thì không biết đang nghĩ gì, lên tiếng đáp.
"Vâng.!"
- ---------!!!----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT