Các thôn dân tập trung ngày càng đông, Hải thúc thì có chút chao mày. Nhưng không một ai lên tiếng can ngăn Dương gia và Trương gia lại.
Vì mọi người nghĩ đây là chuyện riêng trong gia đình nhà người ta, người ngoài như bọn họ thật không biết mở lời cang ngăn như thế nào.
Sau một lúc lâu giằng co thì cũng đã đến hồi gây cấn. Lúc này Dương nhị bỗng nói. "Không cần nhiều lời nữa, nếu tam đệ đã không đáp ứng thì cũng đừng mơ ta sẽ cho bên nhà con hồ ly tinh kia làm được. Hôm nay lão nhị ta sẽ giáo huấn đệ một chút."
Ngưng một chút Dương nhị liếc xéo Thu Hoa xong nhìn Dương tam nói. "Hôm nay ta sẽ phá nát chỗ này, ta xem xem ai có thể ngăn ta."
Nghe thế không đợi bất cứ người nào lên tiếng, Hải thúc liền đứng ra nói. "Chuyện nhà các ngươi ta có thể không quản, nhưng chuyện phá hoại đám đất của thiếu gia ta, thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Lúc này một tên cầm đầu trong nhóm người lực lưỡng bước ra nhìn Hải thúc nói. "Lão gia nhân ngươi nói vậy là không đúng rồi. Ta thấy chuyện đất này cũng là chuyện riêng của nhà bọn họ. Lão gia nhân ngươi cũng đừng có xen vào mà làm gì."
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn qua nghĩ nhân vật lớn cuối cùng cũng đã xuất chiến rồi. Mọi người thấy thế liền biết điều im lặng cho những ông lớn nói chuyện.
Hải thúc hơi chao mày nhìn tên cầm đầu nói. "Nhà ngươi là ai, sao lại bước ra hổ trợ cho Dương gia.?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này tốt nhất cứ để cho hai nhà họ tự giải quyết, lão gia nhân ông đừng nên chen vào. Nếu không ta cũng không khoanh tay đứng nhìn." Tên cầm đầu ánh mắt khiu khích nhìn Hải thúc nói.
Nghe vậy Hải thúc nói. "Chuyện hai nhà Dương, Trương, ta không xen vào làm gì, nhưng họ Dương cũng đừng mơ nghĩ muốn phá đất trồng của thiếu gia ta."
Tên cầm đầu săn tay áo lên nói. "Chuyện có bị phá hay không lão nên giải quyết với Trương gia, còn bây giờ lão hãy tránh ra một bên đi."
"Nếu ta không tránh ra thì sao.?" Hải thúc có chút quyết liệt nói.
"Vậy thì ta và đám huynh đệ sẽ khiến lão phải tránh ra vậy." Nói xong hắn giơ tay hô lớn. "Các huynh đệ....! Lên...."
Nhóm Thất Tinh Lang thấy vậy liền không chịu thua kém lập tức xong lên đánh nhau túi bụi.
Các thôn dân và hai nhà Trương, Dương thì chỉ dám né sang một bên nhìn qua chứ không dám động tay động chân. Vì họ đều chỉ là thôn dân bình thường không dám chêu chọc vào những người có thế lực lớn.
Thất Tinh Lang vì lần trước đã từng đánh đấm qua nên lần này bọn họ đã có chút kinh nghiệm, nên không sợ nhóm người kia. Bên kia tuy có chín người nhưng nhóm Thất Tinh Lang cũng không hề chịu thua kém, liền đánh ngang tài ngang sức.
Tên cầm đầu thấy nhóm Thất Tinh Lang cũng rất hung hãn không chịu thua kém, hắn liền suy nghĩ muốn thắng thì phải bắt được kẻ cầm đầu trước.
Nghĩ xong liền làm, hắn nhún chân một phát liền nhảy lên cao, đạp mạnh vào bả vai của Hồng Ca tiếp đà liền bay về phía Hải thúc. Hắn nhìn chằm chằm vào Hải thúc rồi giơ chân về phía trước ý định một cước đạp mạnh vào Hải thúc.
Hải thúc lúc này tuy thấy được động tác của tên cầm đầu nhưng thúc ấy chỉ là người bình thường, cùng với tuổi tác cũng đã có chút lớn. Nên tuy nhìn thấy nhưng cũng không thể tránh né được.
"Phóc.. phụt..." Một cước thật mạnh đạp ngay giữa ngực, khiến Hải thúc liền phun máu ngã văng ra sau.
"Hải thúc thúc..." Đinh Lực, Cương Liệt trong nhóm Thất Tinh Lang thấy thế liền hô lớn rồi đạp một cái thật mạnh vào tên gần bên, khiến tên đó bị bất ngờ văng ra xa. Đinh Lực, Cương Liệt liền rất ăn ý nhanh xong lên tiến về phía Hải thúc.
Tên cầm đầu khi nghe Đinh Lực, Cương Liệt hô lớn thì liền quay đầu nhìn lại. Thấy hai tên bỗng kích động phát ra sức lực lớn đánh tang đám huynh đệ của hắn xong liền xông lại phía hắn.
Tên cầm đầu rất bình tĩnh nhảy lên đạp mạnh vào Cương Liệt một cái khiến hắn bật ngã ra sau. Tên cầm đầu liền xoay người trên không giơ tay chụp lấy cánh tay của Đinh Lực vặn một cái.
"Rắc..." Cánh tay của Đinh lực liền gãy.
"Á.. á...." Đau đớn Đinh Lực liền rống lớn. Tên cầm đầu lại tung thêm một cước trời giáng xuống đầu của Đinh Lực, khiến Đinh Lực liền học máu ngã xuống, đập mạnh xuống đất.
"Bịch..." Như một bao cát mềm đập xuống đất, Đinh Lực liền bất tỉnh.
Ngay lúc này bỗng có một tiếng rống lớn. "Lên Cho Ta....."
Ngay sau đó liền thấy có một bóng đen bay qua, một khôi lỗi Trúc Cơ Cảnh liền vụt bay tới đá mạnh vào tên cầm đầu.
Tên cầm đầu tuy có chút bất ngờ nhưng cũng rất nhanh giơ tay ra đỡ lấy.
"Bịch.... xào.... xào...." Tên cầm đầu đã đỡ được nhưng hắn cũng không chịu nổi mà bị văng ra, hai chân hắn kéo dài trên đất phát ra âm thanh xào xạc.
Các huynh đệ của tên cầm đầu và nhóm Thất Tinh Lang thấy thế liền ngừng tay nhìn qua xem có chuyện gì. Những thôn dân thấy hai bên bỗng nhiên dừng tay, họ cũng rất tò mò nhìn qua xem xem rốt cuộc là sao.
"Trúc Cơ Cảnh.!" Tên cầm đầu cảm nhận được đau đớn ở cánh tay, liền thốt lên như thế. Ngẩn đầu hắn nhìn phía xa thấy có một vị công tử khôi ngô ăn mặc phú quý đang đứng trên xe ngựa nhìn chằm chằm về phía hắn.
Tên cầm đầu không biết vị công tử này là ai nên liền hỏi. "Xin hỏi các hạ là ai, sao lại xen vào chuyện này.?"
Vị công tử hơi nhíu cặp chân mày lạnh lùng nhìn tên cầm đầu nói.
"Ta chính là La Thần.!"
Tên cầm đầu khi nghe hai chữ La Thần hắn có chút thấy quen quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai. Nói tiếp. "Các hạ chắc có đều không biết, bọn ta là người của Kim gia ở thôn Tích Hà. Mong các hạ chớ nên làm khó bọn ta."
La Thần liền cười lớn một cái rồi nói. "Chớ nên làm khó ngươi... Đủ quai phong nha... Đã dám đụng vào người của ông đây thì các ngươi cũng chuẩn bị sẵn quan tài đi."
Lúc này những thôn dân xung quanh đã có không ít người đã nhận ra La Thần, liền xì xào bàn tán với người bên cạnh.
Trương gia tuy không biết người đằng sau thuê đất là ai, nhưng giờ nghe La Thần nói thế liền biết thì ra là vì công tử này.
Dương gia thì từ đầu đến giờ vẫn luôn tin rằng người thuê là La Thần, nên khi thấy La Thần xuất hiện cũng không quá bất ngờ.
Dương nhị thì có chút rút sang một bên tránh tầm nhìn của La Thần, vì hắn biết Dung nhi bây giờ đang đi theo La Thần. Nên hắn có chút kiên kị sợ Dung nhi nhờ La Thần trả thù hắn.
Tên cầm đầu thì sau khi nghe La Thần phát ngôn có chút ngông cuồng liền khó chịu nói. "Các hạ ngươi cũng đừng nên quá cuồng...."
"Rầm..." Hắn còn chưa nói xong thì đã bị tên khôi lỗi đá một đá mạnh vào ngực. Khiến hắn liền té ngửa đập mạnh xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"Muốn đánh thì đánh. Cứ lải nha lải nhải, mệt tai." La Thần hắn liền nói như vậy khi nhìn thấy tên cầm đầu đã bất tỉnh.
Nhóm Thất Tinh Lang thấy thế thì liền mắt chữ O mồm chữ Ô nghĩ. Thiếu gia người cũng không cần phải quá ngưu bức như vậy nha.
Những tên huynh đệ còn lại của tên cầm đầu thấy vậy liền táng loạn bỏ chạy. Cũng không cần quan tâm đến tên cầm đầu sống chết thế nào.
Các thôn dân thì không dám ho he một tiếng, chỉ dám yên tĩnh không một tiếng động nhìn sang hung thần La Thần.
Một đứa bé trai gần đó có dấu hiệu xấp khóc, khi thấy dáng vẻ một tên mặc hắc y bá đạo coi trời bằng vung của La Thần, mẫu thân của bé trai thấy vậy liền lấy tay bịt miệng nó lại rồi ôm chặt vào trong lòng.
Lúc này mọi việc cũng coi như tạm được giải quyết, bá thúc lúc này vội nhảy xuống xe ngựa chạy sang xem Hải thúc thế nào. Hệ thống thì đúng lúc này cũng thông báo.
Ring... "Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Giải Nguy Hải Thúc."
Ring... "Nhận: 1.250 lượng."
Ring... "Nhận: 1.450 exp Điểm kinh nghiệm."
La Thần hắn thì nhìn qua nhóm Thất Tinh Lang một chút rồi nói. "Đưa những người bị thương lên xe ngựa lập tức đi gặp đại phu."
Nói xong hắn liền bước qua nhìn Hải thúc một chút rồi nói. "Thúc thấy trong người thế nào rồi, có nói chuyện được không.?"
Hải thúc liền nói. "Không sao, lão còn chưa chết được. Thiếu gia xin cứ yên tâm."
"Vậy giờ thúc cứ theo nhóm Thất Tinh Lang gặp đại phu đi, việc ở đây cứ giao lại cho ta được rồi." Nói xong La Thần hắn cùng bá thúc đỡ Hải thúc dậy.
Khi nhìn nhóm Thất Tinh Lang đã cùng Hải thúc rời đi xong, La Thần hắn liền nhìn qua Trương lão nói.
"Là lão bá sao. Không biết lão bá có thể giải thích một chút ở đây là có chuyện gì được hay không.?"
Trương lão lập tức tiến lên nói qua sự việc cho La Thần nghe. Khi nghe xong hắn cũng đã hiểu qua được chút tình hình, nhìn qua Dương tam nói.
"Dương tam.! Coi bộ giữa ngươi và người nhà của ngươi có chút hiểu lầm không hề nhỏ thì phải."
Dương tam liền nhanh trả lời. "Tiểu dân, xin công tử lượng thứ. Việc ngày hôm nay tiểu dân sẽ giải quyết rõ ràng với người nhà. Trả lại công đạo cho Trương gia, cũng sẽ không dám làm phiền tới công tử."
Nghe thế La Thần hắn cũng muốn xem xem Dương tam sẽ giải quyết như thế nào, nên liền yên lặng một bên nhìn xem.
Dương tam sau khi nói xong liền quay đầu qua phụ mẫu quỳ xuống nói. "Dương tam bất hiếu, xin cha mẹ nhận một lạy của hài nhi."
Nói xong liền dập đầu rồi nói tiếp. "Một lạy nữa vì ơn xin thành."
Lại dập đầu thêm một cái nữa rồi nói tiếp. "Một lạy nữa vì ơn dưỡng dục."
Lại thêm một cái dập đầu, xong Dương tam bỗng nhìn phụ mẫu nói. "Hài nhi Dương Minh Thành xin phụ mẫu từ nay hãy từ đứa hài nhi này."
"Dù sau này hài nhi có sống hay chết, hài nhi cũng mãi không còn là người của Dương gia nữa."
Mọi người xung quanh nghe Dương tam nói thế thì liền chấn động mãnh liệt, không ngờ lại có người lại dám từ mặt tổ tông. Đây là chuyện họ chưa từng nhìn thấy bao giờ, nên ai nấy cũng đều khó tin nhìn qua Dương tam.
Lão bà Dương gia thì ngay lập tức khóc rống lên nói. "Trời đất thiên địa ơi... Làm ơn xuống đây mà xem... Có ai lại bất hiếu đến như vậy không a...."
"Chín tháng mười ngày đau đớn... Nuôi dạy lớn khôn.. Vậy mà bây giờ nó lại từ mặt phụ mẫu... Có còn thiên lý không a... Các thôn dân thôn Tích Hà.. Mọi người ngó đến mà xem, có ai lại bất hiếu đến vậy không a...."
Dương đại hơi bất ngờ với Dương tam nhưng cũng rất nhanh liền nói. "Tam đệ, đệ không thể quên cội nguồn mà cố chấp như vậy nha."
Dương nhị cũng lên tiếng khuyên nhủ. "Tam đệ à, đệ nghĩ đệ từ đâu mà có, sao lại có thể nói ra những lời như thế được."
Thê tử của Dương đại cũng chen lời nói. "Tiểu thúc, đệ đừng có nhất thời bị hồ ly tinh dụ hoặc mà mất đi lý trí nha. Đệ mau mau nhận lỗi với phụ mẫu đi a."
Dương lão sau khi chấn động giờ cũng lên tiếng. "Lão tam con chỉ có một nữ nhi, không có người thờ tự sao con lại có thể nghĩ quẩn như vậy."
Một thôn dân gần đó cũng lên tiếng nói. "Dương tam huynh đệ à. Ta biết đệ sống cũng không dễ dàng gì, nhưng người sống thì phải có gốc thì mới được nha."
Một phụ nhân trong thôn cũng lên tiếng khuyên nhủ. "Dương tam huynh đệ, tẩu tử thấy đệ hãy nên suy nghĩ lại đi."
Đại tử lúc này bỗng lên tiếng nói. "Có gì không được chứ. Không phải từ lâu cháu vẫn gọi cô trượng là thúc thúc đó sao. Còn nếu không ai thờ tự cô cô và cô trượng thì cháu sẽ là người thờ tự cho cô cô và cô trượng."
Nghe đứa cháu con của Trương nhị nói thế thì trong lòng của Trương lão có chút hài lòng vuốt nhẹ chòm râu của mình.
Những người thôn dân nghe đứa cháu của Trương lão nói thế mà Trương lão cũng không lên tiếng ngăn cảng, mọi người liền cũng không biết có nên khuyên nhủ chuyện gia đình nhà người ta nữa không. Nên liền không ai nói gì nữa chỉ nhìn qua Dương gia xem Dương gia sẽ làm như thế nào.
Lão bà Dương gia nghe Đại tử nói thế liền nhìn nó nói. "Chỗ trưởng bối đang nói chuyện, đâu tới lượt thằng nhải như ngươi lên tiếng hả.."
Đại tử giống như rất chán ghét lão bà, liền muốn lên tiếng cãi lại thì bị mẫu thân bên cạnh ngăn lại. Nên chỉ đành im lặng không nói.
Dương tam dường như không bận tâm tới bất kì lời khuyên nào, lúc này nhìn Dương lão nói.
"Phụ thân, ngày mai con sẽ tìm gặp trưởng thôn xin được tách ra tự lập môn hộ, từ nay sẽ không còn là người Dương gia nữa. Từ nay xin phụ thân người hãy nhớ bảo trọng thân thể, hài nhi bất hiếu."
Dương lão thấy vẻ quyết tâm của Dương tam như vậy liền biết sự việc đã khó vãn hồi, hai mắt bỗng có chút đỏ vội nhắm lại, tóc trắng có chút tung bay theo làn gió, nhìn lão bây giờ bỗng giống như liền già đi mười tuổi. Nhìn có chút tang thương.
Giống như đã ngộ ra được điều gì đó, Dương lão bỗng thở dài một cái rồi nhìn Dương tam nói.
"Được.! Hài nhi con sau này phải cố gắng sống thật tốt đấy.!"
Nói xong Dương lão nhìn sang người nhà của mình, có chút lắc đầu nói. "Đi về thôi, đừng có ở đây mà làm rộn nữa."
Lão bà Dương gia vẫn còn rất khó chịu định lên tiếng, liền bị Dương lão chừng mắt một cái. Bà liền rụt đầu lại có chút tủi thân sụt sịt khóc, thê tử Dương đại thấy thế liền bên cạnh an ủi bà.
Dương đại, Dương nhị dù vẫn còn muốn nói thêm nữa nhưng cũng không dám cãi lại lời của phụ thân. Nên liền nghe lời lập tức đi về.
Thế là người một nhà Dương gia cứ thế liền rời đi, các thôn dân đang xem nãy giờ thì liền xì xào bàn tán. Có lẽ chuyện hôm nay của nhà Dương gia đã rất kinh động với sự nhận biết của bọn họ. Có lẽ câu chuyện này sẽ còn lưu truyền rất lâu về sau ở cái thôn Tích Hà này.
- ---------!!!----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT