La Thần Tán Thân.

La Thần hắn lúc thì thời ranh giới của sự tán mạng hồn linh căn nguyên sinh thần, bỗng nhiên cảm nhận được một điều huyền diệu nào đó.

Thần thức mơ hồ tĩnh lặng bỗng nghe rõ có một giọng nói của một nữ nhân đang kêu gọi hắn hãy tỉnh táo lại.

"Pa pa... Người tỉnh lại đi a...."

"Pa pa.... Ai... là ai.... Ai là Pa pa...."

Hồn linh căn nguyên bị tổn thương hoàn toàn, La Thần lúc này chẳng khác nào một người đã chết.

Bản thể cũng đã không còn, thần thức thì dần mất đi, hồn linh thì mong lung phiêu tán. Ngọn đèn hiu hắc trước gió, mạng treo chỉ mành, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn biến mất.

Bên ngoài lúc này lại thấy có ba mỹ nhân đang không ngại ra sức vì hắn, Thiên Đế cao cao tại thượng cũng không thể giấu được vẻ lo lắng.

"Tại sao lại như vậy... Căn nguyên sao lại mất đi sinh thần đến như vậy chứ..."

Phượng Tiên mỹ nhân cũng là hai mắt đỏ hoe. "Lân Ca... Huynh đã xảy ra chuyện gì rồi... Sao huynh lại buông tay như vậy chứ hả...."

Thần Thụ mỹ nhân thì cũng cố gắng hết sức. "Người tại sao... Người tại sao lại muốn buông tay... Đừng mà... xin người... người hãy tỉnh lại đi được không..."

Tiểu Thống yếu nhược nằm gần đó sau khi chứng kiến được một hồi thì cũng đã hiểu sơ lượt được vấn đề.

"Kí chủ... Ta... ta.... Ta thật vô dụng..."

Thần thức mơ hồ La Thần bỗng cảm nhận ba nguồn lực lượng rất lớn không ngừng thôi động bản thân. Rất lâu, rất lâu sau, La Thần hắn cũng mơ màng cảm nhận được một chút gì đó.

Hỗn Độn Thời Không dị động quanh thân, không gian chuyển động tán loạn, hồi ức của La Thần hắn cũng bị làm cho loạn thành bát thao.

"Ư... ư... Ta... phải sống a...."

La Thần tàn hồn hai mắt đỏ rực tựa quỷ môn quan, bản năng muốn sống bỗng nổi dậy rất mạnh mẽ.

Ấy nhưng mọi chuyện nó dường như đã quá muộn màng rồi, bởi do như đèn không tiêm, La Thần lúc này căn nguyên hồn linh nó nào đâu còn nguyên dạng.

Một tàn hơi liệt hỏa Phượng Hoàng bỗng thôi động hồn linh căn nguyên La Thần, ngọn lửa nhiệt huyết bao quanh lấy căn nguyên hòng muốn bảo vệ lấy nó.

Thiên Đế chẳng kém một thủy mặc tươi mát như tưới mát tâm hồn cho chúng sinh, liền khiến cho căn nguyên phần nào diệu đi rất nhiều.

Hỗn Độn Thời Không xé mở, thời không vô định hiện ra ba ngàn thế giới, La Thần lúc này yếu ớt chẳng hiểu chuyện gì, mắt mơ mơ hồ hồ chẳng biết phải đi về đâu.

"Người hãy nhận lấy nhục thân này của nữ nhi.... Pa pa người... hức... hức... Hãy yên tâm đi, nữ nhi con nhất định sẽ tìm bằng mọi cách để đưa người về.. hức... hức..."

"Là ai... là ai sao lại lời nói thương tâm... Là ai... là ai lệ buồn nao lòng... Là ai...."

Thần Thụ mỹ nhân bỗng mắt ánh lệ nhòa khi nghe ra được thần thức của La Thần hắn cuối cùng cũng đã hồi âm lại với cô.

"Hức... hức... Người... người nghe được nữ nhi rồi sao..."

"Không rõ... cũng chẳng rõ... Ta là ai chốn này..."

"Hức... Người là một bậc Thần Nhân trên vạn người... người là bậc cứu thế nhân gian... người là đứng trên tất cả... sau cùng thì người vẫn là phụ thân của nữ nhi..."

"Thần nhân.? Ta sao.... ta là thần gì... nhân gì..."

"Phụ thân...." Thần Thụ mỹ nhân lòng đau nghẹn ngào. "Người đừng cố nhớ nữa... Căn nguyên của người hiện đang bị tổn thương rất nghiêm trọng, nó cần phải có thời gian để trị lành... hức... hức... Vậy nên người trước đừng cố nhớ lại làm gì.."

"Khóa lại cho Ta....." Thần Thụ mỹ nhân bỗng hô lớn một tiếng.

Liền La Thần đầu óc có chút nhẹ nhõm đi rất nhiều, liền chẳng còn cái cảm giác bị hành hạ đau khổ nữa.

Dần tỉnh táo một chút, La Thần khẽ nói. "Cô là ai.? Sao lại giúp ta.?"

Khẽ cười rưng lệ, Thần Thụ mỹ nhân thần thức liên thông đáp lời. "Người trước đừng nên có hỏi nhiều, cũng như đừng cố nhớ lại nữa. Người bây giờ hiện đang rất là yếu.. Người hãy cố gắng lành lại trước đã, xong rồi sau đó thì nữ nhi nhất định sẽ tìm cách giúp cho người..."

"Không được nhớ, cũng đừng cố nhớ, vậy... vậy chẳng phải là chẳng có mục tiêu để sống hay sao, cô nói ta hiện đang rất yếu, nói vậy chắc hẳn là cũng chẳng nhẹ rồi..."

La Thần điểm mắt linh lung Hỗn Độn Thời Không. "Không gian vô tận, thế giới ba ngàn, Ta nếu không có một mục tiêu, thì thử hỏi ta phải nên có gắng cho cái gì.?"

Thần Thụ mỹ nhân nghe ra cũng có lí, ấy nhưng cô cũng có chút bâng khuâng trước sau thiệt hơn lên tiếng.

"Một đời vui buồn vô thường, vậy nên ắt sẽ khó tránh chuyện đau lòng muốn quên đi mãi mãi."

Khẽ mỉm cười La Thần đáp. "Đau lòng thì có sao, vô thường thì có sao.! Ít ra thì nó cũng là từng một, từng một hồi ký của một chúng nhân ta... còn nếu không có thì nhục thân vô nghĩa này nó có còn là gì...?"

"Sao người lại cứng đầu như vậy.?"

"Ta cứng đầu.?" La Thần ngây ngô không hiểu. "Nó thì là có ý gì.? Có phải là ý bảo ta ngang bướng không.?"

"Hàizz..." Thở dài cảm thán. "Cũng đúng.! Người nếu như vậy thì chẳng khác nào là một tên ngốc cả."

"Ta ngốc sao.? Vậy xem ra ta nào có phải Thần nhân gì.?"

Tròn mắt ngạc nhiên Thần Thụ mỹ nhân. "Người đây cho dù có ngốc thì cũng biết chọc tức người quá a..."

"Nào có.! Nào có.! Quá lời... Cô nương quá lời.!"

"Ặc.... Người đây là vẫn phúc hắc như cũ a... không có thay đổi gì nhiều..."

"Vậy sao.! Hiểu lầm thôi. Bởi ta hiện vô cùng mong lung chẳng biết gì cả. Luôn cả có nên tin lời của cô hay không thì nó cũng là rất không thể quyết được."

La Thần vẻ bần thần đáng thương than thở. "Số ta về sau nên làm gì đây, ta luôn cả ta là ai mà cũng không biết. Thôi.! Dù sao có cố cũng vô dụng, thôi thì cứ buông tay vậy."

"Không được.!" Mỹ nhân Thần Thụ thái dương giật nãy cảm giác như muốn bốc hỏa thật sự. "Không được buông tay.! Người đây là sao lại tiêu cực như vậy chứ hả.?"

"Ai.. da.... Ta luôn cả cái tên chính mình mà cũng không biết, thì thử hỏi tán thân này nó còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ... Ai... da... Ai... dà..." Lắc đầu, Lắc đầu, La Thần vẻ chẳng màng sự tình.

"Ư....." Thần Thụ mỹ nhân tựa bị bắn xuyên tim, dường như cắn lưỡi đến nơi. "Ta... ta không có quen hắn ta a...."

"À.. nô...! Không quen sao.? Nếu vậy cô còn giúp ta làm cái gì a... thôi thì đời người vô thường, cô nương đây cũng nên biết phải buông bỏ đi a..."

"Á...." Thần Thụ mỹ nhân bỗng cảm thấy mình như bị chọc tức thật rồi. "Sao lại như vậy a... Người... người... căn nguyên tận cùng nó đản sinh thì đã phúc hắc như vậy rồi sao a..."

"Ấy... da... Cô nương vô cớ sao lại nổi trận lôi đình nha... Ta thật lòng là có một lòng muốn tốt cho cô thôi mà.!"

"Tốt... tốt... Cái khỉ ấy..." Thần Thụ mỹ nhân bỗng hắc xích khó kiềm lời nói luôn rồi.

"A... sao lại mắng ta a... Ta nào có lỗi lầm gì đâu a..." La Thần vẻ ngây thơ vô số tội.

"Hảo... Được... được lắm... phúc hắc người nhớ đấy.! Liền ta sẽ mở lại kí ức cho người. Nhưng... nó cũng chỉ là một phần mà thôi. Nếu muốn nhiều hơn thì người hãy biểu hiện tốt hơn đi, nếu không thì đừng hòng ta sẽ khai mở lại kí ức cho người nữa."

"Ây... da... Như vậy mới tốt chứ.! Ít ra thì ta cũng nên biết mình là ai thì mới có thể suy nghĩ nên sống như thế nào chứ đúng không."

"Hừ... Phúc hắc người.!" Thần Thụ mỹ nhân thật đã có chút sợ La Thần phụ thân thật rồi.

"Khai mở.!" Liền cô chỉ còn biết cố gắng thêm chút nữa mà thôi, dù biết phụ thân của cô hiện tại rất yếu, nhưng... nếu không khai thông thì người ấy quả thật quá phúc hắc chọc chết người a...

Liền kí ức nhân sinh tuổi thơ của một người thời hiện đại liền khai mở ra trước mắt La Thần, liền y cảm xúc rất dâng trào tiếp lấy.

"Tốt a... Thì ra là vậy... Ta hiện đại cũng sống nhàn nhã vui vẻ lắm mà, nào đâu có giống đau lòng như những gì cô nói đâu chứ... Ưm... Tốt... tốt... Ồ... cái đó hay quá nhỉ... Ưm... ưm..."

La Thần như đứa nhỏ thấy điều mới lạ, không ngừng gật gật đầu cảm thán những điều mới lạ. Nào là bạn bè đi chơi cái gì đó rất vui, nào là những vật hình dạng kì quái trông rất lạ mắt.

La Thần đang vui vẻ hưởng thụ cuộc sống nhân sinh một đời người thì bỗng nhiên lúc này tất cả đều dừng lại.

La Thần khó hiểu lên tiếng. "Sao vậy.? Đang hay mà."

"Đủ rồi.! Tới đó thôi. Nếu muốn biết thêm thì người hãy mau hồi phục bản thân lại trước đi."

"Ầy... da... Cho xem thêm chút nữa đi mà. Đang tới phần hấp dẫn mà cắt ngang là không được đâu a..."

"Không được.!" Mỹ nhân Thần Thụ dứt khoát từ chối.

"Thôi mà Cô nương gì đó ơi... Cho xem thêm chút nữa đi mà... Nha... nha.. chút nữa đi nha..."

"Không được.!"

"Á... Cô... cô... có cần phải tuyệt tình như vậy không a... Thật ta cũng đáng thương lắm đó... Kí ức không rõ ràng... Mục đích sống không có, ta thật rất là đáng thương lắm..."

"Hừ... Người đừng hòng mà gạt ta nữa.! Nhìn vẻ mặt của người là liền thấy rõ chữ dối trá trên mặt rồi."

"A... Nào có đâu a..."

Thần Thụ mỹ nhân khẽ thở dài lên tiếng. "Người phải chi luôn vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy.!"

La Thần nghe ra được trong đó là sự quan tâm rất lớn dành cho mình, vậy nên liền trong lòng cũng có một chút ấm áp dễ chịu.

"Cô nương.! Ta sẽ không ép buộc cô nữa đâu. Nhưng... ít nhất cô cũng hãy trả lời ta một điểm này có được hay không.?"

"Người cứ nói.!"

"Chuyện là sao rõ ràng hiện đại cách nói chuyện của ta lại rất khác đến như vậy.?"

"Không phải ở đó người khác đâu.! Mà là do đản sinh người đầu tiên căn nguyên là từ thời hồng hoang trước, xong mới tới cái thế giới đó sau."

"Vậy nên người cho dù có mất hết kí ức thì căn nguyên hồn linh nó cũng là tiềm ẩn bản năng vốn có của nó mà thôi.! Về cái thế giới sau kia do người chỉ đến và ở lại rất ngắn ngủi, thậm chí còn chưa được cả một đời người bình thường."

"Vậy nên căn nguyên hồn linh nó sẽ nhận định đó mới chính là điều mới lạ thôi.! Còn có tuy ta không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì với người, nhưng có lẽ nơi đó nó đã mang đến đau thương cho người rất lớn."

"Vậy sao.?" La Thần sâu lắng suy nghĩ nói. "Chính bởi vậy nên cô mới phong bế kí ức của ta lại sao, bởi sợ ta sẽ buông tay phải không.?"

"Người đừng tốn thời gian hỏi những thứ không đâu nữa.! Bởi thời gian của người nó đã không còn nữa rồi."

"Cái gì.! Là sao...."

"Căn nguyên hồn linh của người nó hiện đã không còn chịu nổi nữa rồi, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì e sẽ không còn giữ được nữa."

"Ặc... Yếu đến như vậy sao.? Vậy sao ta lại chẳng cảm nhận được gì vậy.?"

"Bởi do người hiện đang được ba tầng bảo vệ bản thân nên mới không nhận thấy được mà thôi." Mỹ nhân Thần Thụ khẽ đau lòng tiếp nói. "Một có Phượng Hoàng Liệt Hỏa Diễm gia cố cho căn nguyên, hai có Hồng Hoang Phục Sinh Toái Khởi do Thiên Đế Ma ma tạo nên, ba là... chính là nhục thân của nữ nhi."

"Phượng Hoàng.? Thiên Đế.? Bọn họ là ai.? A.... khoan.... khoan đã... Nhục thân của nữ nhi là sao.?"

"Cô thật là nữ nhi của ta.?" La Thần lúc này mới thật sự hoang mang thật rồi.

Mỹ nhân Thần Thụ thở dài trong bích trướng khiến cho La Thần cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

"Bản thể của người hiện đã không còn nữa, nếu như bình thường thì có thể tiếp tồn tại ở thức hồn linh. Ấy nhưng người lại hiện hồn linh căn nguyên bị thương tổn nặng nề tán mạng."

"Vậy nên Hồng Hoang Phục Sinh Toái Khởi mới không ngừng ra sức phục sinh lại căn nguyên, còn có Phượng Hoàng Liệt Hỏa Diễm cũng không ngừng gia cố sự vụn vỡ của căn nguyên."

"Tiếp hòng tránh thêm bất trắc... nên nữ nhi đã phá nát nhục thân để có thể trở thành một chân hồn linh để hỗ trợ cho người..."

La Thần nghe đến đây thì hai mắt như chết lặng. "Phá... phá nát nhục thân... một chân hồn linh.... Ý là mạng sống đã không còn...."

"Sao có thể.... nếu là con gái của ta... nếu là sự thật... thì người cha như ta quả thật quá hổ thẹn rồi...."

"Hức... hức... Không sao... phụ thân... Người hãy sống là được.. nữ nhi chỉ cần có mỗi vậy mà thôi..."

La Thần nghe rõ từng lời nghẹn ngào ưu thương kia mà lòng khó chịu vô cùng, bỗng toàn thân nổi giận nghĩ rằng do chính mình vô dụng nên mới khiến nữ nhi phải tán mạng.

"A....." Một trận thét dài bất kham.

Thần thức La Thần bỗng mất khống chế không ngừng động lực rất dữ dội, âu cũng bởi lẽ là do La Thần bây giờ trong lòng hiện rất là đau.

"Phụ thân.... Pa pa.... Đừng a.... Đừng....." Mỹ nhân Thần Thụ liền rất hoãn hốt khi cảm nhận được phụ thân của cô hiện đã lạc mất lí trí, liền càng khiến cô lo lắng hơn nữa đó chính là thần thức liên thông đã bị cắt đứt.

"Phụ thân.... Không......"

Mất kiểm soát mỹ nhân Thần Thụ đã buộc miệng thốt lên thành lời ở phía bên ngoài thần thức.

"Thần Thụ.! Có chuyện gì.?" Mỹ nhân Thiên Đế bỗng thất kinh hỏi ngay.

"Phụ thân.... hức... hức... Phụ thân người... người... không được rồi... hức... hức..."

"Cái gì...." Phượng Tiên cùng Thiên Đế lập tức chấn kinh không thôi.

"Không thể nào... Ta không cho phép.... không được...." Thiên Đế động linh lực mạnh mẽ hơn nữa hòng muốn cho La Thần có thể tỉnh lại.

"Lân Ca... Xin... xin huynh.... xin huynh đó... Lân Ca...." Phượng Tiên hồn linh cũng có dấu hiệu mờ nhạt vì đã cố hết sức.

Tiểu Thống ổn định thân thể, lúc này cũng là một hồi không thể tin nổi vào mắt mình khi thấy....

Lúc bấy giờ huyễn ảnh hồn linh của La Thần nó đang... đang dần phiêu tán. La Thần hồn linh chỉ nằm im ở đấy tựa như ngủ say... Ấy nhưng huyễn ảnh lại cứ như cát bụi không ngừng tan biến vào hư không.

"Không.... kí chủ... người... Đại ca ca... người... kí chủ người... xin đừng... A....."

Rất nhanh, rất nhanh sau, trong sự chết lặng của mọi người. Lúc này huyễn cảnh hồn linh căn nguyên La Thần sau cùng thì nó cũng đã hoàn toàn biến mất vô tung.

"A...... Phụ thân....." Mỹ nhân Thần Thụ nước mắt ứa trào nghẹn ngào khóc lớn tựa như một tiểu hài tử muốn gặp được cha.

"Tại sao.... Tại sao..." Thiên Đế hai mắt vô thần lòng rất đau đớn. "Lão thiên vô tình... hai lần... hai lần... thoáng qua... ngàn năm trước đã vậy... bây giờ cũng thế... Tại sao Hả......"

"Lân Ca... Ngàn năm không gặp... hức..." Phượng Tiên uất nghẹn khó thở đau lòng. "Ngàn năm không gặp... đến khi gặp lại thì chỉ ngắn ngủi vậy sao... tại sao lão thiên vô tình đến như vậy...."

Tiểu Thống ngã nằm ra vô lực động thân, hai mắt cũng là rất đau. "Ta... hứ... Ha... ha.. ha... Ta... ta... đúng là điên thật rồi... ha... ha.. ha... Là lỗi của ta.! Tất cả đều là lỗi của ta... Là lỗi của ta...."

La Thần căn nguyên phiêu tán, Kỳ Lân hủy diệt tán mạng như cũ đều để lại dấu ấn cho riêng mình, và lần này nó cũng là không ngoại lệ.

Một viên Ngọc Kỳ Lân lung linh thuần khiết nhẹ rơi đáp vào lòng bàn tay của mỹ nhân Thụ Thần. Ngọc Kỳ Lân lần này có điểm khác thường với viên mà Song Ngư nắm giữ.

Điểm khác nhất có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường đó chính là viên Ngọc Kỳ Lân này nó khá là nhỏ. Ngọc Kỳ Lân đang ở chỗ Song Ngư nó to bằng nắm tay người lung linh rất đẹp.

Nhưng Ngọc Kỳ Lân lúc này thì nó chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay người mà thôi, nếu nhìn không kĩ sợ rằng sẽ tưởng nhầm là viên dược hoàn cũng nên.

Mỹ nhân Thần Thụ nắm chặt Ngọc nhỏ Kỳ Lân trong tay mà nước mắt rất nghẹn ngào, bỗng cô liền quay lưng biến mất trở lại không gian Ngọc Kỳ Lân đến nơi Thần Thụ phiêu tán huyễn hóa ra một tòa tháp thập nhị tầng kia.

Đau lòng cô không muốn ai nhìn thấy mình khóc, liền lập tức bước vào tòa tháp phong bế nhốt mình lại bên trong không cho ai có thể tiến vào.

"Hức... hức... hức..." Nghẹn ngào khóc như mưa không ngừng gọi phụ thân.

"hức... hức... Phụ Thân.... hức... hức..."

-----------!!!-----------

Chú thích : Ngọc Kỳ Lân mỗi một viên đều có thể riêng biệt một không gian riêng.

- Thiên Đế, Phượng Tiên, Thần Thụ, Tiểu Thống đều là đang ở trong không gian Ngọc Kỳ Lân trong tay Song Ngư hiện tại.

- Hỗn Độn Thời Không : Là một nơi không thuộc bên trong không gian Ngọc Kỳ Lân, nhưng có thể đến nơi này bằng hồn linh xuất thân hoặc một chân hồn linh.

Thông báo : Phần hai sẽ được viết nối tiếp luôn một thể, chứ không tách ra thành hai bộ riêng.

Bộ thứ nhất : Hệ Thống Kim Tiền Phúc Phúc

Thuộc đại truyện : Đại Thoại Kỳ Hoàng Thiên Tôn

Tác giả : Tuyết Đình Cây

Xuất thân : Việt Nam

"À... là chính tui đóa.... bi.. chu... bi.... chu...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play