Á Triều Yêu Quốc: Nam Triều.

Thành Đô Nam Triều trời đã ngã bóng, mặt trời đỏ rực nó cũng đã bất đầu dần ẩn mình sau một ngày dài soi sáng.

Lúc này ở cổng thành lớn của Thành Đô có một nhóm năm người toàn là nữ nhân, đang cũng là những người cuối cùng bước vào cổng thành. Liền một tên lính gác lập tức bước ra lên tiếng.

"Con người không được bước vào trong Thành Đô.!"

"Con người...?" Liền lập tức xung quanh rất nhiều dân chúng nhìn qua rất kinh nghi khó hiểu sao con người lại dám xuất hiện ở nơi này.

Liền vị cô nương dẫn đầu bước ra đưa ra một lệnh bài nói. "Huynh cứ xem cái này trước thử xem.!"

Tên lính gác mắt nhanh đảo nhìn sang thì liền ngay lập tức rất kinh ngạc không thể tin nổi lên tiếng nói.

"Hả... là... là... Lệnh bài của Đại Hiền Triết.!"

Xong liền tên lính gác có chút lo lắng nói. "À... à... Không biết các vị đây là người của Đại Hiền Triết. Thật, thất lễ... thất lễ rồi..."

"Không sao.! Chúng ta cũng chỉ là muốn đến làm khách mà thôi."

Sau khi biết những người này là có lệnh bài trong tay, liền những tên lính gác mặt mày thay đổi ngay lập tức. Liền thấy rất nhiệt tình đáp lời cũng như là mời đón nhóm năm vị cô nương đi vào trong thành.

Liền tiếp dân chúng yêu thú mọi người lại lập tức bàn tán hỏi xem nhóm người kia là ai mà lại được Đại Hiền Triết đưa hẳn lệnh bài trong tay.

Còn về phía nhóm năm vị cô nương kia thì sau khi đã vào thành thì cũng rất nhanh vội bước hướng đài các của Thái Mỹ Kim mà đến. Bỗng đang đi thì một nữ nhân trong nhóm lên tiếng.

"Thanh Túc tỷ.! Đại Hiền Triết vang danh Đại Phong Lâm gì đó kia, thật là tỷ muội với tỷ thật sao.?"

"Các muội đừng hỏi nữa, không phải chỉ cần đến nơi thì mọi chuyện ắc sẽ rõ ràng hay sao."

- ---------...----------

Cung Điện: Nam Triều

Nam Triều cung điện xa hoa, lầu cao khó tưởng tượng, có thể nhìn ngắm khắp quang cảnh của Thành Đô. Lúc này ở cung điện này có một vị nữ hoàng đang tại vị, mà lúc này trên tay của vị nữ hoàng đang cầm đó lại là một phong thư được đưa đến từ nước Ngô Quốc.

Sau khi xem xét được một lúc, bỗng vị nữ hoàng lại liền sắc mặt có vẻ chẳng mấy bận tâm, tiếp hướng một vị nữ hộ vệ ở gần đó lên tiếng nói một chuyện khác.

"Nghe nói ngày mai Thái Hiền Triết sẽ tổ chức một sự kiện tuyển dụng gì đó ngươi có biết về việc này không.?"

"Thưa Nữ Hoàng.! Việc này nghe nói nó cũng chỉ là tuyển dụng một ít người tài mà thôi, chứ cũng chẳng phải là sự kiện gì lớn cả."

Nghe vậy Nữ Hoàng liền như đã hiểu, tiếp bỗng lại quay sang một nữ nhân bên cạnh mình nói tiếp. "Ngô Quốc nó là một nước nhỏ ở bìa rừng hướng đông nam, nó từ trước đến giờ không có liên quan gì với chúng ta cả."

"Nhưng chẳng hiểu sao bỗng lại tiến cống đến cho chúng ta rất nhiều đồ tốt đây.!"

"Thưa Nữ Hoàng.! Về cái này thì thần cũng đã xem xét qua rồi." Nữ nhân bên cạnh liền nhanh nói tiếp. "Nghe bọn họ bảo trong mật hàm rằng thành Kinh Sư của bọn họ vô cớ bị hai hồn thú Ngư Long quấy phá."

"Vậy nên bọn họ mong phía chúng ta có thể đem hai hồn thú đó về, còn nếu không thì sẽ ra tay với hai hồn thú đó."

"Ta cũng đã biết là vậy rồi, nhưng..." Nữ Hoàng vẻ khó hiểu nói tiếp. "Nhưng qua tra xét thì chúng ta không hề có hai hồn thú Ngư Long nào là đang ở phía đông nam cả."

"Vậy không biết Nữ Hoàng người sẽ giải quyết chuyện này như thế nào..." Nữ nhân bên cạnh liền vẻ muốn được nghe câu quyết định.

"Thôi... Dù sao Hồn thú không thuộc người của chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải để tâm đến làm gì đâu." Nữ Hoàng liền như đã quyết định nói tiếp.

"Trước cứ viết mật thư trả lời cho Ngô Quốc rằng chúng ta không có liên quan gì đến chuyện này đi."

"Còn có cũng cho người báo cái tin tức này cho bên Bắc Triều luôn đi, nếu hai hồn thú đó thuộc người của họ thì cứ bảo họ tự mà đi giải quyết đi."

"Vâng.!" Nữ nhân bên cạnh liền đã hiểu đáp.

Tiếp Nữ Hoàng lại nhìn sang nữ nhân hộ vệ lúc đầu nói. "Cô ngày mai coi sắp xếp người một chút đi, ta muốn ngày mai đi qua thăm Thái Hiền Triết."

"Vâng Nữ Hoàng.!" Nữ hộ vệ liền đáp.

- ---------...----------

Đài Các: Đại Hiền Triết

Thành Đô đã buông tối, Thái Mỹ Kim tóc vàng kim như nữ thần trời âu hiện đang trên tay cầm một hộp gỗ chứa món đồ của Hỏa Hồ Tiểu Ly.

Hỏa Hồ Tiểu Ly thấy vậy lúc này lại lên tiếng. "Cảm ơn muội đã cất giữ nó cho tỷ suốt một ngàn năm qua."

Thái Mỹ Kim không đáp mà chỉ nhẹ nhàng đặt hộp gỗ ở trên bàn rồi liền chỉ biết khẽ thở dài một cái.

Bỗng lúc này từ bên ngoài có một vị tiểu cô nương khoảng tầm mười sáu thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, mái tóc thì cũng một màu vàng kim đặt trưng giống Thái Mỹ Kim.

"Mẹ.! Người là đang ở đây sao." Cô bé liền lên tiếng.

Hỏa Hồ Tiểu Ly nghe vậy liền rất kinh ngạc không dám tin tưởng nói. "Muội... muội... đã có lang quân rồi..."

Thái Mỹ Kim không trả lời mà lại tiếp quay sang cô bé kia đáp. "Tiểu Kim.! Con tới tìm mẹ có việc gì không.?"

"Cũng không có gì lớn, chỉ là đã trễ rồi mà vẫn chưa thấy mẹ đến dùng bữa nên con mới hiếu kỳ chạy đi tìm mẹ thôi."

"Xì..." Thái Mỹ Kim liền phì cười vẻ rất yêu thương nói. "Mẹ chỉ là có một chút việc mà thôi, con trước cứ qua ăn cùng với Tiểu Tinh trước đi."

"Nhưng Tiểu Tinh tỷ ấy bảo cũng phải chờ mẹ qua ăn cùng nữa.!"

"Không cần đâu, hai đứa cứ ăn trước đi. Mẹ còn có chút việc chưa thể rảnh ngay được đâu."

"Ờ..." Tiểu Kim liền vẻ hơi phồng má nói. "Vậy con đi qua với Tiểu Tinh tỷ trước đây, còn mẹ xem cũng phải nhanh lên đấy."

"Được rồi.! Mẹ biết rồi, hai đứa không cần phải đợi mẹ đâu."

Nói xong Thái Mỹ Kim liền thấy Tiểu Kim liền cũng nhanh rời đi ngay. Tiếp Thái Mỹ Kim lại quay lại nhìn liền thấy Hỏa Hồ Tiểu Ly lúc này trên mặt vẫn còn vẻ rất thất kinh.

Bỗng Hỏa Hồ Tiểu Ly liền lại nói. "Kim muội.! Chuyện là thế nào vậy, sao... sao... muội lại có nữ nhi rồi.?"

Thái Mỹ Kim nghe hỏi nhưng vẻ không muốn trả lời rõ, nên lại nói. "Cũng đã ngàn năm rồi đi..."

"Những chuyện này ta cũng không muốn nhắc lại nữa."

Hỏa Hồ Tiểu Ly thấy vẻ không muốn nói của Thái Mỹ Kim thì liền có chút cau mày khó hiểu định lên tiếng nói gì đó, thì liền bị Thái Mỹ Kim giành lên tiếng nói trước.

"Thôi tỷ cũng đừng hỏi chuyện của ta làm gì nữa."

Liền Thái Mỹ Kim hướng hộp gỗ trên bàn nói tiếp. "Đồ của tỷ, ta đem đến rồi đây.! Giờ tỷ muốn giải quyết như thế nào thì tùy tỷ đi."

"Cũng không cần phải nói với ta làm gì đâu." Thái Mỹ Kim lúc này mặt dường như đã muốn chấm dứt mối quan hệ tỷ muội này luôn rồi.

Tiếp Thái Mỹ Kim liền lập tức quay người rời đi mà không chờ cho Hỏa Hồ Tiểu Ly có thể nói thêm gì.

Hỏa Hồ Tiểu Ly phía sau dõi theo bóng lưng của Thái Mỹ Kim thấy vậy liền như đã cảm nhận được gì đó, lập tức khẽ nói nhỏ.

"Kim muội.! Tại sao muội lại lãng tránh trả lời với tỷ như vậy chứ..."

Hỏa Hồ Tiểu Ly khó hiểu một hồi lâu thì bỗng nghe bên ngoài có một nhóm người khác đang bước đến nơi này, liền một người lên tiếng nói trước.

"Hỏa Chủ.! Ngài là ở đây sao.?"

Hỏa Hồ Tiểu Ly nghe được giọng nói quen thuộc thì liền bỗng có một cảm giác rất vui vẻ vội lên tiếng đáp.

"Thanh Túc.! Tỷ ở đây."

- ---------...----------

Đài Các một căn phòng lớn khác lúc này ở trong phòng có một bàn ăn rất lớn, tuy bàn ăn nó rất lớn, ấy nhưng mà hiện chỉ có hai tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn như tròn mười sáu mà thôi.

Một người thì là có mái tóc màu vàng kim giống mẹ đẹp vô cùng, đích thị chính là Tiểu Kim nữ nhi của Thái Mỹ Kim.

Còn người còn lại thì có một mái tóc dài màu bạch kim cũng không kém phần xinh đẹp đáng yêu. Chỉ khác một chút đó là người này trên đầu lại có thêm hai cái tai nhọn lông thú màu trắng, nhìn thì liền biết đích thị chính là yêu ma thú hóa hình mà ra.

Bỗng Tiểu Kim lúc này nói. "Tiểu Tinh tỷ.! Chúng ta ăn cơm trước đi, mẹ nói là hiện đang bận việc nên không thể qua được đâu."

"Nghĩa mẫu đã có việc, vậy tỷ muội chúng ta cùng ăn trước vậy.!" Tiểu Tinh liền đáp.

"Mà tỷ này.! Hôm nay muội nghe mọi người trong nhà bảo nhau rằng, hồi chiều nay có người đích thị là tỷ tỷ của mẹ đã đến đây đấy."

"Hử... Nghĩa mẫu có tỷ tỷ sao...."

"Muội cũng không rõ nữa, nhưng nghe nói người này không phải là A di Thanh Túc đâu."

"Không phải Thanh Túc a di á.! Vậy người này sao từ trước đến giờ lại chưa từng nghe nghĩa mẫu nhắc tới vậy."

"Ươm... Cái này muội cũng không biết." Tiểu Kim bỗng trong đầu lóe lên một ý tưởng nói tiếp.

"Tỷ.! Thanh Túc a di đã tới rồi, thế nào tối nay mẹ và a di cũng sẽ trò chuyện cùng nhau thôi. Vậy nên hay là tỷ với muội hãy đi qua nghe trộm thử xem."

"Nghe Trộm..." Tiểu Tinh bỗng mở to mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Tiểu Kim.

"Ấy... ấy... Tỷ nhỏ nhỏ tiếng thôi a..."

- ---------...----------

Trời đêm Thành Đô bên ngoài rất nhộn nhịp tiếng người, ấy nhưng mà Đài Các Thái Mỹ Kim lúc này cô ấy hiện đang ngồi rất lặng lẽ cùng với tam muội Thanh Túc của mình.

Bỗng lúc này Thanh Túc lên tiếng. "Nhị tỷ.! Hỏa chủ tỷ ấy cũng chỉ vì là nhất niệm tận trung mà thôi, vậy nên tỷ hãy giúp cho tỷ ấy lần này nữa đi có được không."

"Tận trung... Hừ..." Thái Mỹ Kim rất lãnh đạm nói. "Muội muốn giúp thì cứ việc giúp đi, còn tỷ thì sẽ chẳng quan tâm đến nữa đâu."

"Nhưng Hỏa chủ tỷ ấy hiện nhìn rất đáng thương..."

"Đáng thương... Hừ..." Thái Mỹ Kim lại hừ lạnh một tiếng nói. "Vậy còn Tiểu Tinh thì sao.!"

"Ta hỏi muội, chỉ vì một tên nam nhân vô tình mà mù quáng như vậy, đoạn nghĩa như vậy, thì tỷ ấy thật có đáng thương hay không, hay là phải là đáng trách đây."

Thanh Túc nghe vậy cũng chỉ biết khẽ thở dài, xong lại nói tiếp. "Nhưng tỷ ấy và chủ nhân đã có mối lương duyên hơn vạn năm, cái đó nó cũng thật không thể trách tỷ ấy được."

"Vạn năm... Hừ... Nếu tính luôn ngàn năm này nữa thì cũng chỉ là mười một ngàn năm mà thôi, nhưng người kia nói đúng ra thì có từng xem tỷ ấy là nữ nhân của hắn chưa."

"Hàizz..." Thanh Túc liền chỉ biết thở dài. "Nhưng... không phải nhị tỷ cũng từng yêu đó hay sao, nhưng rồi cái người nam nhân đó của tỷ cũng không phải là ngàn năm vẫn chưa xuất hiện lại đấy sao..."

"Huynh ấy không giống..." Thái Mỹ Kim liền hơi xúc động nói lớn. "Chủ nhân của Hỏa chủ chưa từng một lần có tình cảm với tỷ ấy. Nhưng..."

"Nhưng ta thì khác, nam nhân của ta đã từng xông vào biển lửa để vực ta dậy, đã từng những thứ nhỏ nhất quan tâm đến ta, đã từng hy sinh bản thân rất nhiều vì ta, đã từng.... X... x... o... o..."

Thái Mỹ Kim liền rất xúc động nói rất nhiều về nam nhân của mình, giống như là ngàn năm nổi nhớ liền được bùng nổ phát tác không ngừng.

Thanh Túc bên cạnh chỉ biết khẽ lắc đầu với hai người tỷ tỷ này của mình mà thôi, tiếp cô lại liền nói.

"Mà tỷ này.! Tỷ từng nói nam nhân của tỷ cũng có Hắc Xích Phượng giống chủ nhân... Vậy có thể nào hai người họ đều cũng cùng là một nơi đến không.?"

"Không giống..." Thái Mỹ Kim liền không muốn đánh đồng người kia với nam nhân của mình nên lại nói.

"Chủ nhân hắn tính cách không giống với huynh ấy đâu... bởi huynh ấy... huynh ấy tuy không mạnh mẽ, nhưng tấm lòng bao dung chúng sinh lại rất lớn, không tùy tiện giết người, không phân biệt nam nữ hữu biệt, trong mắt của huynh ấy cũng không có giai cấp cao thấp, và huynh ấy cũng từng thường nói với tỷ là..."

"Nữ nhân thì sao chứ, ở nơi của ta nữ nhân rất được tôn trọng, nữ nhân cũng có thể làm thống lĩnh, cũng bình đẳng trước mọi việc so với nam nhân, nữ nhân đường đi tuy có chút khác với nam nhân một chút, nhưng cuối cùng để đi đến được đỉnh cao thì cũng không phải cũng là như nhau cả hay sao. Nữ nhân.... x... x... o... o...."

Thanh Túc mỗi lần nghe được nhị tỷ nhắc lại những lời đó thì đều cũng không kìm được run động nói.

"Nhưng nơi đó nó thật sự là ở nơi nào chứ, còn có lục địa này muội ngàn năm qua đã điều tra, nhưng cũng không có thấy nơi nào nữ nhân có quyền hạng lớn như vậy cả."

"Nếu có thì cũng chỉ có ở Nam Triều Yêu Quốc do có tỷ ở đây tại mà thôi.!"

"Nói thật, muội có lúc thật nghĩ chính là nhờ có tỷ nên nơi này nam nữ mới được cải thiện đến như vậy đấy..."

Nghe tam muội của mình nói thế, Thái Mỹ Kim liền lại rất đau lòng nói. "Không phải đâu... chắc tại nơi của huynh ấy nó rất xa ở nơi này mà thôi."

"Vậy nên chúng ta mới nhất thời mới không thể tìm ra được mà thôi.!"

"Hàizz..." Thanh Túc bên cạnh lại chỉ biết thở dài....

- ---------...----------

Đài Các tựa lâu đài tây âu, trên một tầng cao chót vót có một lang cang hướng ra ngoài lộng gió Thành Đô. Nơi này mắt nhìn một vòng đều có thể thu hết một khoảng rộng lớn hình ảnh của cả Thành Đô.

Hiện lúc này ở đây có hai vị tiểu cô nương đang đứng ở nơi này, mà hai người này không phải ai khác mà đó chính là Tiểu Kim và Tiểu Tinh.

Bỗng lúc này nghe Tiểu Kim hiện đang khẽ gọi. "Tiểu Tinh tỷ.! A di hình như là đang nhờ mẹ đến giúp ở một nơi nào đó."

Tiểu Tinh đứng gần lang cang mắt nhìn xa xăm hướng phía chân trời tối đen, bỗng trong lòng hiện cũng không hiểu nói.

"Nhưng sao nghĩa mẫu lại nhắc đến tỷ làm gì chứ...?"

Về cái này Tiểu Kim hiện cũng rất khó hiểu, bỗng liền lại trong đầu suy nghĩ gì đó, lập tức lại tỏ vẻ rất lém lĩnh lên tiếng.

"Tỷ.! Hay là chúng ta cũng lén đi theo a di đi."

"Hả... Nhưng như vậy nghĩa mẫu sẽ rất lo lắng đó."

"Không sao.! Trước khi đi chúng ta cứ để lại một bức thư là được." Tiểu Kim liền vẻ rất lém lĩnh, ham vui đáp.

- ---------!!!---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play