"Đi thôi, chúng ta đi bắt ba nhỏ con về."

Hạ Minh Ngọc bị lời của Đàm Khanh làm cho bực mình đến mức không khí quanh người cũng bị ép thấp xuống.

Anh ôm đứa bé mềm nhũn trong lòng, bước lên một bước, hỏi: "Cũng đã trễ thế này rồi, cậu còn muốn đi ra ngoài?"

Đàm Khanh nghi ngờ nghiêng đầu qua: "Hở, tui ra ngoài bày hàng vỉa hè kiếm tiền, cũng không phải ra ngoài bò tường vụng trộm, anh tức giận như vậy làm gì?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nhanh chóng chối: "Cậu không nên nghĩ bậy bạ, tôi không tức giận."

Đàm Khanh ngoan ngoãn "ờ" một tiếng, giống như nhớ tới cái gì, lại chạy vào phòng bếp.

Sau khi trở về, cười híp mắt vỗ tay Hạ Minh Ngọc, ân cần nói: "Ờm ờm, anh Hạ... hớp sữa bột cuối cùng của nhóc con bị tui uống hết sáng nay rồi, lát nữa anh mua cho nó cái khác nhé?"

Hạ Minh Ngọc liều mạng nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được: "Sao ngay cả sữa bột của con mà cậu cũng cướp vậy?"

Đàm Khanh đưa ra đầu lưỡi liếm một vòng trên môi, cố gắng biện giải cho mình: "Dù sao cũng là tui bỏ tiền mua, uống một hớp nhỏ thì sao chứ..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Ngón tay béo mập nhỏ nhắn yếu ớt thò ra khỏi cái chăn xanh xanh đỏ đỏ, không có mục đích lúc ẩn lúc hiện.

Lắc nửa ngảy, rốt cuộc tìm được ngón tay út của Hạ Minh Ngọc, vui vẻ ngoắc nhoắc.

Hạ Minh Ngọc cúi đầu nhìn, đúng lúc chống với ánh mắt lanh lợi của đứa trẻ.

Nhìn nhau chốc lát.

Đàm Kỷ Kỷ quả quyết thổi bong bóng nước mũi, há miệng kêu không sõi: "Ba, ba."

Hạ Minh Ngọc bị gọi thì sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn đứa trẻ này nhiều thêm mấy lần.

Hai mắt thật to, cái miệng xinh xắn, vừa linh động vừa đáng yêu.

Tâm tình Hạ Minh Ngọc trong nháy mắt khá hơn nhiều, anh xoay người hỏi người bên cạnh: "Nó nhỏ như vậy đã biết nói chuyện rồi?"

Đàm Khanh lục soát trên dưới một trận, ném một cái đèn đi đêm vào trong túi xách: "Chỉ có âm tiết đó thôi, bà Lý nói đó không phải là nói chuyện, là nhóc con tự tập lên tiếng."

Sau khi nói xong, Đàm Khanh lắc đầu một cái, vô cùng chê bai nói: "Haiz, Hạ Minh Ngọc, khi còn bé có phải là anh rất đần hay không?"

Hạ Minh Ngọc hai mươi tám năm tuổi đời chưa bao giờ bị chụp cái nồi lớn như vậy, nhíu mày nói: "Từ nhỏ tôi tốt nghiệp ở MBA nước Mỹ, thành tích chưa từng ra khỏi top 3."

Vẻ mặt Đàm Khanh tràn đầy nghi ngờ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: "Được rồi..."

Chắc đây chính là loài người đi.

Bất đồng chủng tộc, vẫn không thể yêu cầu quá nhiều.

Đàm Khanh nhanh chóng tự mình an ủi mình, vẫy tay tạm biệt Hạ Minh Ngọc: "Nếu anh Hạ đã ưu tú như vậy, nhất định có thể chăm sóc đứa trẻ tốt, tui đi bày chợ đêm đây."

Hạ Minh Ngọc không nghĩ tới nói chuyện xong mà Đàm Khanh vẫn muốn đi ra bày hàng vỉa hè. Anh chắc giọng nói: "Đứa trẻ nhỏ như vậy, cậu ném nó ở nhà một mình thích hợp sao?"

Đàm Khanh ngơ ngác nói: "Không phải anh đưa Đàm Kỷ Kỷ về rồi sao?"

Hạ Minh Ngọc yên lặng nhẫn nhịn cái tên của nhóc con, nghiêm mặt nói: "Đàm Khanh, tôi đột nhiên mang một đứa bé về thì phải giải thích với người nhà thế nào? Hơn nữa nếu đúng là con tôi, nhất định phải chuyển hộ khẩu, còn phải làm tiệc đầy tháng, cũng cần có thời gian."

Đàm Khanh mờ mịt ngẩng mặt lên, một khuôn mặt đẹp ở dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm vô tội đơn thuần.

Sau đó hắn mở miệng hỏi: "Cái gì là chuyển hộ khẩu?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Lòng Hạ Minh Ngọc trầm xuống một lần nữa, anh phát hiện mình đã có thể lý trí mở miệng hỏi: "Sau khi đứa bé được sinh ra, cậu có đưa nó đến chỗ quản lí hộ khẩu không?"

Đàm Khanh vô cùng ngay thẳng lắc đầu một cái.

Hạ Minh Ngọc dừng lại hồi lâu, tỉnh táo lần nữa đón nhận sự thật Đàm Kỷ Kỷ đến nay vẫn chưa có hộ khẩu.

Anh ôm đứa trẻ mềm mại trong lòng, nói với Đàm Khanh: "Đàm... đứa bé này cũng không quen thuộc với tôi lắm, cậu cứ bỏ lại nó mà đi như vậy, đây là hành động không có trách nhiệm."

Chắc là vẻ mặt Hạ Minh Ngọc quá mức nghiêm túc, Đàm Khanh vô cùng hiếm có tỉnh táo lại.

Sau đó hắn ngẩng mặt lên, không quá cam tâm tình nguyện thỏa hiệp: "Vậy tui nhét Đàm Kỷ Kỷ vào trong túi xách mang đi, ngày khác đưa sang cho anh sau."

Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp phản đối, chỉ thấy Đàm Khanh bước tới, đưa tay xách nhóc con ra khỏi tay anh.

Ngay sau đó ——

Vô cùng thuần thục xách da gáy Đàm Kỷ Kỷ.

Đứa nhóc nhỏ yếu bất lực lại không thể phản kháng quơ quơ cánh tay trắng nõn như rùa đen đạp nước, tìm một lúc lâu chắc là phát hiện không thể tránh thoát được, liền vô cùng tủi thân bẹp miệng.

Giống như là muốn khóc.

Đàm Khanh nghiêng đầu nhìn nhóc con một cái, thuần thục đe dọa: "Nếu dám khóc, sẽ vứt con vào sau núi cho gấu chó ăn!"

Nhóc con nhát gan bị dọa sợ trợn tròn mắt, tủi thân nhìn chằm chằm Đàm Khanh một lát, cúi đầu khóc nấc.

Hạ Minh Ngọc trơ mắt đứng ở một bên nhìn màn này.

Không thể nhịn được nữa, lúc Đàm Khanh chuẩn bị tiếp tục hù dọa Đàm Kỷ Kỷ thì đưa tay ôm nó về: "Đứa trẻ nhỏ như vậy, cậu còn bắt nạt nó làm gì?"

Đàm Khanh có lý chẳng sợ, thật lòng thành ý: "Không có mà, không tin anh hỏi Đàm Kỷ Kỷ một chút xem tui bắt nạt nó lúc nào?"

Hạ Minh Ngọc cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng.

Đàm Kỷ Kỷ giống như con rùa đen nhỏ lật mặt, cong cong cái miệng nhỏ nhắn còn chưa có răng, vui vẻ cười với anh.

Đàm Khanh tiến tới, nhanh tay lẹ mắt nhổ một cọng tóc từ đỉnh đầu nó.

Sau đó giơ ra trước mặt Hạ Minh Ngọc, nháy nháy mắt nói: "Cho, tín vật đính ước, cho anh giám định con trai ruột."

Hạ Minh Ngọc thở dài: "Cậu không thể chờ đến lúc đứa trẻ ngủ rồi mới nhổ sao? Tí nữa lại làm nó khóc."

Đàm Khanh hiển nhiên vô cùng bất mãn với quỷ thích khóc Đàm Kỷ Kỷ, nhón mũi chân thò đầu vào xem, vừa nhìn vừa hỏi: "Sao lại dễ khóc như vậy chứ, thật sự là con trai sao?"

Người này từ trước đến giờ hay táy máy tay chân, định đưa tay ra vạch cái khăn quấn quanh mông nhóc con.

Còn chưa chạm vào đã bị Hạ Minh Ngọc nắm cổ tay.

Bàn tay Hạ Minh Ngọc dày rộng có lực, nhiệt độ cơ thể Đàm Khanh lại có vẻ hơi lạnh.

Động chạm quá thân mật khiến Đàm Khanh sửng sốt một chút, quay lại tò mò ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc dời tầm mắt, cũng buông tay Đàm Khanh ra: "Là người đã sinh con rồi, sao lại ầm ĩ như vậy."

Đàm Khanh hoàn toàn không ý thức được những lời này có một chút mập mờ.

Hắn lấy cái điện thoại Shanzhai(*) hàng secondhand ra nhìn đồng hồ: "Không được rồi, tui phải đi đây, đi muộn là không còn chỗ tốt đâu!"

(*) Hàng nhái

Hạ Minh Ngọc rốt cuộc xác nhận anh và đứa trẻ hai người cộng lại cũng không quan trọng bằng sự nghiệp kiếm tiền của Đàm Khanh.

Anh nhìn đứa bé trong lòng đang gặm tay, vẫn liếc trộm Đàm Khanh không thôi, chỉ có thể nói: "Được rồi, tôi đưa cậu đi."

Đàm Kỷ Kỷ được Hạ Minh Ngọc ôm vào trong ngực, lại đưa tay nghịch đám lông áo Đàm Khanh, cả người đều viết hai chữ vui vẻ.

Ông anh vệ sĩ đứng cạnh cửa, thấy Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh cùng đi ra ngoài, vội vàng giúp hai người mở cửa xe ra.

Hạ Minh Ngọc đặt Đàm Kỷ Kỷ ngồi xong, lại nhìn Đàm Khanh ngồi yên, cuối cùng mới đi lên.

Xe chậm rãi chạy.

Hạ Minh Ngọc xoa xoa mi tâm, nói với vệ sĩ kiêm tài xế phía trước: "Ngày mai đi mua một cái ghế trẻ em để phía sau, chọn loại chất lượng tốt nhất."

"Vâng ông chủ."

Ông anh vệ sĩ từ trong kính chiếu hậu thấy được đứa trẻ trăng trắng mềm mềm đang nhìn xung quanh, rất có ánh mắt khích lệ nói, "Ông chủ, đứa nhỏ này thật đáng yêu, nhìn qua cũng rất thông minh!"

Hạ Minh Ngọc nhướng đôi lông mày anh tuấn lên, nhưng giọng nói cũng không nhanh không chậm, bình thản nói: "Ừ."

Vệ sĩ thành công nịnh bợ: "Ngài và cậu Đàm phải về nhà sao?"

Đàm Khanh lắc đầu một cái: "Anh rẽ trái ở phía trước, có một cái chợ nhỏ, dừng ở đó là được."

Vệ sĩ thấy ông chủ không có ý phản bác, liền nghe lời rẽ.

Con đường ngoại ô thành phố đã lâu không được tu sửa, cho dù là xe xịn lái trên đó cũng lắc lư không dứt.

Đàm Kỷ Kỷ còn nhỏ tuổi bị choáng váng, lúc sắp đụng vào cửa kính thì được Hạ Minh Ngọc chặn ngang ôm về.

Hạ Minh Ngọc cho nó ngồi lên chân mình, lại nghiêng đầu nhìn Đàm Khanh.

Đàm Khanh hơi rũ đầu, mái tóc lâu không cắt tỉa rủ xuống cái trán sáng bóng.

Cho dù xe lắc lư, nhưng vẫn duy trì tư thế ngủ sừng sững không ngã.

Hạ Minh Ngọc đột nhiên nghĩ tới trước kia đã nhìn qua tài liệu về Đàm Khanh.

Cho dù thật sự đã sinh con, cũng mới chỉ hai mươi tuổi.

Cho dù là ở vòng giải trí, cũng là tuổi tác tốt nhất.

Xe chậm rãi lăn bánh.

Cơ thể gầy yếu của Đàm Khanh rốt cuộc không chịu nổi lực hấp dẫn, sắp va vào cửa xe.

Hạ Minh Ngọc nhanh tay lẹ mắt dùng một cái tay khác lôi Đàm Khanh trở lại.

Sau đó một tay ôm nhỏ, một tay xách lớn.

Lớn ngủ cũng không ngẩng đầu lên, không thấy hề để ý đến cái gì hết.

Nhỏ ngược lại là vừa ngoan vừa đáng yêu, luôn nhìn anh cười ngu ngơ.

Mặc dù đã đến mùa đông, nhưng chợ đêm vẫn là đèn đuốc sáng choang. Tài xế dừng xe, xoay người hạ thấp giọng nói: "Ông chủ, trước mặt có lối đi vào, chỉ có thể đỗ ở chỗ này."

Hạ Minh Ngọc gật đầu một cái.

Đang chuẩn bị gọi Đàm Khanh, điện thoại của vệ sĩ lại vang lên trước.

Đàm Khanh bị dọa đến cả co rúc người một cái, ngơ ngác quay sang, trong mắt còn có chút mờ mịt chưa tỉnh ngủ.

Không biết làm sao trong lòng Hạ Minh Ngọc lại mềm nhũn ra.

Anh đưa tay ra vén tóc Đàm Khanh: "Nếu mệt như vậy, không bằng tôi để tài xế đưa về nhà ngủ."

"Không được không được!"

Đàm Khanh từ từ thanh tỉnh, xoa mắt nói, "Tui muốn kiếm tiền, có tiền mới có thể có mùa xuân mới."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Vệ sĩ run lẩy bẩy xen vào trước sắc mặt đen sì của Hạ Minh Ngọc: "Ông chủ, có cậu Nhiễm An Lạc điện thoại, nói là thư ký Lâm cho cậu ta số."

Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc quả thực không tính là đẹp mắt. Anh vừa đưa tay nhận điện thoại, Đàm Khanh ngồi ở bên cạnh liền mở cửa xe, đi xuống như một làn khói.

Hạ Minh Ngọc càng thêm khó chịu.

Nhiễm An Lạc bên kia điện thoại đương nhiên sẽ không biết tình huống nơi này. Hắn ta do dự một lát, thận trọng nói: "Hạ đổng, chào buổi tối..."

Đàm Kỷ Kỷ vốn đang ngoan ngoãn ngồi, có vẻ thấy Đàm Khanh chạy, bất an đưa tay đi bắt, giống như tiểu hồ ly chui từ trong lòng ra ngoài.

Hạ Minh Ngọc vốn là ngày thứ nhất tiếp xúc với đứa trẻ, dưới sự rối ren kêu một câu: "Kỷ kỷ! Đừng có chạy lung tung."

Nhiễm An Lạc ngớ ngẩn, không xác định nói: "Hạ đổng?"

Hạ Minh Ngọc mặc dù không kiên nhẫn, nhưng vẫn lễ phép nói qua loa: "Xin lỗi, có chuyện gì?"

Lời Nhiễm An Lạc vốn muốn nói ra khỏi miệng lại ngừng lại.

Hắn ta siết chặt ngón tay, hỏi nhỏ: "Quấy rầy ngài, Hạ đổng đang chăm sóc trẻ con sao? Có phải không tiện nói chuyện không?"

Hạ Minh Ngọc đúng là không muốn nói tiếp, liền thuận miệng nói: "Bây giờ đúng là rất bận, có chuyện gì cậu có thể bàn bạc với Lâm Vũ trước, hắn sẽ chuyển cho tôi."

Nhiễm An Lạc mím môi, thanh âm lại mềm mại mấy phần: "Được, cảm ơn Hạ đổng."

Hạ Minh Ngọc liền ném điện thoại trở về tay vệ sĩ.

Đàm Kỷ Kỷ còn đang cố gắng đi bám vào cửa xe, lắc phải một cái lắc trái một cái, cực kì có nghị lực.

Hạ Minh Ngọc ôm nó về, đưa tay gảy cái mũi của nhóc con, "Muốn ba nhỏ của con?"

Đàm Kỷ Kỷ không biết có hiểu không, như con rùa đen ngẩng đầu phun bong bóng.

Hạ Minh Ngọc suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Sau này đổi hộ khẩu cho con thì phải đổi cả tên, nếu cứ để là Kỷ Kỷ, ngày sau các bạn sẽ cười con mất."

Đàm Kỷ Kỷ bẹp miệng, lặp lại một âm tiết: "Ba, ba."

"Ừ."

Hạ Minh Ngọc đáp một tiếng, "Đi thôi, chúng ta đi bắt ba nhỏ con về."

Người đàn ông cao lớn đẹp trai bọc kín lại áo bông cho một đứa nhóc mập mạp, ôm vào trong lòng. Sau đó đi ra khỏi xe, không quen thuộc lắm bước vào trong chợ đêm rộn rã.

Mà trong một căn chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Ánh đèn lờ mờ.

Nhiễm An Lạc ngồi ở mép giường, siết chặt điện thoại suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc bấm một số điện thoại.

"Alo, chị Hạ. Em muốn nhờ chị hỏi thăm giúp em một chút, Hạ Minh Ngọc có... con sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Minh Ngọc: Tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay làm một người cha tốt.

Đàm Khanh: Vậy tui có thể đi tìm những tiểu ca ca khác không?

Hạ Minh Ngọc: Ha.

Tác giả khuẩn: Ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play