“Hự…ự…ự!” Lý Vũ cuộn chặt hai nắm đấm, cánh tay không ngừng run rẩy.
Mặt hắn trắng bệch không còn hột máu, đôi môi tím tái, trông chẳng khác nào một kẻ đã chết được vài ngày.
Trên trán và thái dương, mồ hôi không ngừng túa ra, giọt ngắn giọt dài thi nhau chảy dọc hai bên má, nhiểu xuống dưới cằm.
Tỏn!
“Tại sao?” Lý Vũ run rẩy bờ môi, thở ra từng hơi gấp gáp mà yếu ớt vô cùng, như đang trải qua cơn hấp hối. Trong cơ thể hắn lúc này, cảm giác như mọi sức lực đã hoàn toàn biến mất.
“Tại sao lại như vậy?” Lý Vũ nheo con mắt phải màu đỏ hoe, thì thào hỏi lại một lần nữa. Câu hỏi này, là hắn tự hỏi chính mình. Bởi vì xung quanh, không có bất kỳ người nào khác. Bởi vì, hắn đang ở trong nhà xí.
Lần thứ mười bảy chui vào đây, mặc dù cơ thể đã rơi vào trạng thái khô kiệt, nhưng tinh thần của Lý Vũ lại có phần minh mẫn.
Hắn chắc chắn rằng, không chỉ công thức nấu ăn, mà mọi thứ hắn sắp đặt, đều chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất, không hề xảy ra sai sót ở điểm nào.
Còn về phần A Du, mọi thao tác nàng thực hiện đều giống với những gì hắn tưởng tượng, dù là thứ tự cho nguyên liệu vào hay việc điều chỉnh độ lớn của ngọn lửa.
“Vậy thì, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?” Lý Vũ mệt mỏi lắc đầu. Tuy nhiên, hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, đó là chỉ nếm thử một thìa nhỏ rồi thôi, bởi mùi vị món canh ấy thật sự rất tệ.
Lý Vũ thò tay vào trong túi vải của mình, bắt đầu lục lọi. Nhưng dường như không tìm thấy thứ mình cần, hắn hơi nhíu lại đôi chân mày, khẽ thở dài một hơi đầy chán nản:
“Ài! Hết giấy rồi!”
Do cuốn sổ cũ sắp dùng hết, cho nên lúc ở thương phố, Lý Vũ đã mua thêm rất nhiều giấy về để đóng một cuốn sổ mới. Vậy mà lúc này, tất cả đều đã bị hắn đem ném hết vào nhà xí.
Lý Vũ suy nghĩ một chút rồi nắm lấy cuốn sổ ghi chép, bởi bên trong vẫn còn vài trang chưa sử dụng. Nhưng khi bàn tay hắn mới thu về được một nửa, có thứ gì đó mắc vào gáy của cuốn sổ, rơi ra khỏi túi vải.
May thay, Lý Vũ phản xạ không hề chậm, đưa tay bắt được thứ đó trước khi nó rơi xuống. Tuy nhiên, hành động bất ngờ này của hắn lại khiến cho hai thanh gỗ dùng để gác chân bị trượt đi.
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, A Du đứng bên ngoài nhà xí nghe thấy, vội chạy tới gõ lên cánh cửa:
“A Vũ, có chuyện gì vậy?”
Không có tiếng trả lời phát ra, A Du càng đập mạnh hơn lên cánh cửa, giọng nói đầy vẻ lo lắng:
“Này! Ngươi không sao chứ?”
Rầm! Rầm!
“Này! A Vũ! Ngươi còn sống không vậy?”
“Ta không sao!” Lý Vũ nhíu chặt hai cánh mũi, nhăn mặt đáp. “Cô nương yên tĩnh chút đi!”
“Không sao thì nói không sao, việc gì phải gắt gỏng như vậy!” A Du bĩu môi rồi lùi lại vài bước, ngả người dựa vào một gốc cây.
Bên trong nhà xí, hai chân Lý Vũ lúc này đang dang ngang, ngoắc vào hai thanh gỗ. Thân hình hắn chổng ngược, treo lủng lẳng giữa không trung, ngay phía trên thùng chất bẩn.
Lý Vũ vốn dĩ đã cảm thấy khó thở lắm rồi, A Du còn bắt hắn phải trả lời nàng. Nhưng nếu hắn không lên tiếng, e là nàng sẽ phá cửa xông vào mất. Khi đó thì tình hình sẽ càng tệ hơn, bởi hắn vẫn chưa mặc quần.
Tay trái giữ túi vải với cuốn sổ nhỏ, tay phải hắn nắm chặt như có thứ gì ở bên trong, Lý Vũ cẩn thận thu hai tay về, cho tất cả vào túi vải rồi đóng kín lại, sau đó siết chặt phần dây đeo vào người.
Thân hình hơi uốn cong, Lý Vũ chật vật giữ chút thăng bằng mong manh rồi từ từ ngồi lên. Một lúc sau, cánh cửa nhà xí kẽo kẹt hé mở, hắn uể oải bước ra bên ngoài trước sự vui mừng của A Du.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Lý Vũ hời hợt đáp, lẳng lặng bước đi. Tay hắn vẫn còn đặt ở trong túi vải, khẽ động đậy.
“Này!” A Du lẽo đẽo theo sát phía sau. “Chuyện đâu có gì to tát, ngươi đừng để bụng như vậy chứ!”
“Ừ!” Lý Vũ khẽ gật đầu. Đúng là không có gì to tát, bởi vì hắn chỉ nếm thử có một thìa canh nhỏ. Mà hắn cũng không để bụng, bởi vì trong bụng hắn hiện giờ chẳng còn chứa được thứ gì nữa.
“Này! Này! Này!” A Du bị bỏ mặc nên có chút không vui. Nàng chạy tới nắm lấy vạt áo của Lý Vũ rồi níu lại. Nhưng đồng thời lúc này, Lý Vũ cũng đột nhiên dừng bước, khiến nàng đập mặt vào lưng hắn.
“Ngươi làm sao vậy?” A Du ôm lấy cái mũi, giọng nói có phần méo đi.
“A Du cô nương này, ta có thể hỏi một việc được không?”
Lý Vũ rút tay khỏi túi vải, năm ngón tay xòe ra, bên trong là một chiếc vòng tay được bện bằng chỉ đỏ. Kể từ sau khi gặp A Linh ở thương phố, hắn luôn có một cảm giác bất an, nhưng không rõ tại sao lại như vậy.
Không đợi A Du trả lời, Lý Vũ xoay người lại, tiếp tục với một giọng nói trầm ổn:
“Ta có một người bằng hữu,…”
Phía sau khu nhà vệ sinh gần phòng ăn, có hai bóng người đứng trò chuyện bên cạnh một gốc cây. A Du nghe xong câu chuyện về người bằng hữu của Lý Vũ, trên mặt chợt xuất hiện một vẻ nghiêm túc hiếm có.
“Mười năm trước.” Nàng chậm rãi nói. “Ta được phụ thân đưa đến một ngôi làng của thường nhân, sinh sống một thời gian.”
“Ở đây, ta gặp được một phụ nhân lạ mặt, nhưng lại rất yêu thương ta, không chỉ nấu cho ta rất nhiều món ăn ngon, mà đêm nào cũng kể chuyện để dỗ dành cho ta ngủ.”
“Ta được nghe rất nhiều câu chuyện khác nhau, nhưng có một câu chuyện, đến bây giờ ta vẫn không thể quên được, bởi cứ cách hai ba hôm, phụ nhân lại kể về câu chuyện này. Ngươi có muốn nghe không?”
Sau khi thấy Lý Vũ khẽ gật đầu, A Du liền hít sâu một hơi, bắt đầu kể lại:
“Ngày xửa ngày xưa, tại một ngọn núi lớn nằm về phía tây của vương quốc Đồng La, có một con yêu quái vô cùng dữ tợn. Không ai biết con yêu quái này từ đâu xuất hiện, nhưng cứ cách một đoạn thời gian, nó lại vào thành rồi bắt một cô gái trẻ mang về.
Mặc dù đã cử rất nhiều binh lính đi diệt trừ yêu quái, nhưng yêu quái không những không tiêu diệt được, mà quân đội cũng tổn thất cực kỳ nặng nề. Cuối cùng, quốc vương chỉ còn cách cho truyền tin khắp thiên hạ, hi vọng có người đứng ra thu phục yêu quái giúp người.
Lúc này, tại một ngôi làng nhỏ nằm ở phía đông vương quốc, có một tráng sĩ hay tin, liền từ biệt vợ mình, lên đường tiêu diệt yêu quái. Trước khi đi, chàng hứa với nàng rằng nhất định sẽ bình an trở về.
Nhưng một năm, hai năm, rồi ba năm nhanh chóng trôi qua, tráng sĩ vẫn biệt vô âm tín. Nhiều người đồn rằng chàng đã bị yêu quái ăn thịt, nhưng nàng không tin mà vẫn một mực chờ đợi.
Vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, ba năm qua đi chỉ càng khiến cho nhan sắc của nàng thêm phần khuynh diễm. Thế nên, dù đã trải qua một lần xuất giá, vẫn có không ít chàng trai mang trầu cau đến, xin được kết duyên cùng.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bị nàng thẳng thừng từ chối. Nàng mặc cho thời gian tàn phá thanh xuân của mình, mỗi ngày sau khi dệt vải xong thì lặng lẽ ngồi bên khung cửa nhìn hoàng hôn, hi vọng chàng sẽ xuất hiện.
Rồi mười năm đằng đẵng trôi qua, tráng sĩ vẫn không có tin tức gì. Tuy trong lòng có linh cảm không lành, nhưng nàng không tin rằng chàng đã chết, quyết định thu dọn quần áo rồi lên đường đi tìm chàng.
Nàng trèo đèo lội suối, băng qua rừng rậm, vượt không ít chông gai trắc trở, thậm chí còn suýt bị thú dữ ăn thịt. Nhưng nhờ chút may mắn cùng với lòng quyết tâm, nàng đã có thể đến được kinh thành.
Chỉ có điều, trông nàng lúc này tàn tạ vô cùng, trên mặt có không ít vết sẹo, cánh tay phải cũng bị mất đi. Nàng không quan tâm, bởi vì từ lâu, nàng đã không còn coi trọng vẻ bề ngoài của mình.
Nàng xinh đẹp để làm gì, nếu như người nàng yêu thương không thể nhìn ngắm được điều đó!
Quả nhiên là trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng nghe ngóng được tin tức của người mình mong nhớ hằng đêm. Thế nhưng, thế giới của nàng cũng sụp đổ từ đây.
Năm ấy, chàng từ biệt nàng để lên đường, không chỉ giết được yêu quái mà còn cứu được Đồng La công chúa, con gái của quốc vương. Công chúa đem lòng yêu mến chàng, quốc vương cũng quý trọng tài năng của chàng, muốn chàng trở thành phò mã.
Mà chàng, lúc này đã nhanh chóng quên đi một người vẫn chờ đợi mình ở quê nhà, chấp nhận lấy công chúa. Không chỉ có vậy, chàng còn ra lệnh phong tỏa mọi tin tức, không cho nàng biết được bất cứ điều gì về mình.
Những tưởng sau bao nhiêu hi sinh, nàng sẽ được đền đáp, nào ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Nàng chợt nhìn lại bản thân, cảm giác đã không còn xứng đáng với chàng nữa, đành lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Vài ngày sau, dân chúng phát hiện ra một nữ tử bị mất cánh tay phải, không rõ danh tính, treo cổ ở trong rừng. Cũng từ hôm đó, tại khu rừng này, cứ đêm đến là mọi người lại nghe thấy tiếng khóc than, oán trách vang lên không ngớt, khiến cho không ai dám đi qua đây nữa.”
Nói đến đây, A Du chợt ngừng lại.
Câu chuyện này của nàng khá phổ biến, thường được các bà mẹ đem ra kể cho con nghe vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, nàng lại có chút liên tưởng đến phụ nhân kia, bởi bà ta cũng bị mất cánh tay phải.
Lý Vũ im lặng, chờ đợi A Du kể tiếp phần kết thúc. Hắn biết, câu chuyện này vẫn còn một đoạn ở phía sau, bởi lúc nhỏ, hắn cũng từng nghe bà bà kể qua vài lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT