Thanh âm nước chảy đều đều vang lên, nhưng nhẹ đến mức không đủ để khuấy động khoảng không gian tĩnh lặng. Trong mặt hồ, thủy xa tự động quay, múc từng gàu nước đổ vào miệng của ống tre ở bên cạnh.
Ống tre chạy dọc bên bờ, sau vài lần gấp khúc thì dẫn đến một khu vườn trồng đầy linh dược. Tại đây, lại có hàng trăm ống tre khác đan chéo nhau tạo thành một cái giàn khổng lồ, tỏa ra khắp mọi ngóc ngách.
Những giọt nước thi nhau rơi xuống giống như mưa, nhưng không dồn dập mà tí tách từng chút một. Lá nghiêng mình chờ đợi, nước nhẹ nhàng chạm lấy, không biết bao nhiêu năm tháng như vậy đã trôi qua.
Trên khoảng đất giữa hồ nước và khu vườn là một gian nhà tranh đơn sơ, trước sân được đặt một chiếc bàn nhỏ. Tại đó, một thân ảnh già nua vừa ngồi thưởng trà, vừa chơi cờ với chính mình, chính là Văn Hạc.
Nhấc lên một quân cờ, nhưng lão chưa đi ngay mà chợt ngẩng đầu, môi khẽ mấp máy không thành tiếng. Sau khi thu hồi ánh mắt, bàn tay lão hạ xuống, nhìn lại thì thế cờ hai bên lúc này đã hoàn toàn nghịch chuyển.
“Vừa tròn một tháng, không ngờ tên tiểu gia hỏa này lại lề mề đến như vậy.”
Trên cây cầu nhỏ hẹp bắc ngang qua hồ nước, thân hình Lý Vũ dần hiện ra, ngó nghiêng ngó dọc. Sau khi chia tay A Linh, hắn đến bên dưới Đăng Sơn Môn, giao lệnh bài cho tiếp dẫn đệ tử xong thì được đưa đến nơi này.
Nghĩ đến gã đệ tử kia, Lý Vũ vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu. Hắn chỉ muốn hỏi trước một chút tình hình phía trên sơn môn như thế nào thôi, gã không trả lời đã đành, còn thô bạo túm lấy lưng áo của hắn, gọi ra phi kiếm rồi bay đi mà chẳng thèm báo trước.
Thấy Văn Hạc nhìn mình, Lý Vũ tạm ném đi bực tức trong người, bước chân bất giác trở nên nhanh hơn. Nhưng như vậy vẫn còn quá chậm, lão giả nhẹ phất tay, một luồng gió lốc chợt xuất hiện, nhấc hắn lên không trung.
Lý Vũ loạng choạng đứng trên mặt đất, sau khi ổn định lại thân hình thì ôm quyền hướng về phía lão giả:
“Văn trưởng lão, đã lâu không gặp.”
“Ngồi đi!” Văn Hạc ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi rót đầy hai chén trà trên bàn. “Ngươi mất nhiều thời gian hơn ta tưởng.”
“Ta cần phải suy tính một số chuyện quan trọng, mong trưởng lão bỏ qua.” Lý Vũ ngồi xuống đối diện lão, lễ phép nói.
“Mặc dù không phải thuộc hạng nhất lưu, nhưng Thất Dương tông chúng ta cũng là một trong những môn phái lâu đời nhất của chân giới, bao nhiêu người cầu xin gia nhập còn không được.”
Văn Hạc nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói.
“Thấy ngươi lạ nước lạ cái, không người thân thích tội nghiệp nên ta mới tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi đi nói chuyện. Ngươi không nên ảo tưởng về giá trị của bản thân như vậy. Ngươi cần phải biết một điều là, tu luyện không phải chỉ dựa vào thiên phú.”
Văn Hạc cho rằng, bởi vì một người có thân phận trưởng lão đích thân đến mời Lý Vũ gia nhập Thất Dương tông khiến cho hắn có loại suy nghĩ lệch lạc như vậy, cần phải dạy dỗ lại đôi chút.
“Từ trước đến nay, có vô số thiên tài mang tư chất hơn người, nhưng chỉ vì kiêu ngạo mà tụt lại ở phía sau, hoặc sớm bị kẻ khác giết chết. Ngươi chỉ là linh căn hạ phẩm, càng không nên có loại tâm tính này, càng cần phải nỗ lực hơn người khác thì mới mong có ngày ngóc đầu lên được.”
“Mặt khác, cho dù sau lưng ngươi là ai, người đó cũng không thể bảo vệ ngươi mãi được. Muốn có thể vùng vẫy trong chân giới, ngươi phải tự bước đi trên con đường của mình, dựa vào thực lực của mình mà khiến cho kẻ thù khiếp sợ, chứ không phải ỷ lại vào người khác.”
Lý Vũ không có gì đặc biệt để được tông chủ đích thân đến tìm lão nhờ trông nom hộ, nhưng sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến lão có chút suy đoán. Dù sao thì việc tu sĩ có con rơi con rớt trong nhân gian cũng không phải là ít gặp.
Văn Hạc tưởng tông chủ Thất Dương tông có mối quan hệ vi diệu nào đó với Lý Vũ, nhưng không tiện ra mặt nên mới nhờ đến lão. Nếu như lão biết được Lý Vũ chính là chui ra từ quả trứng rơi xuống Thất Dương tông hơn một tháng trước, có lẽ đã không nghĩ như vậy.
Về phần Lý Vũ, hắn lại tưởng lão ta đang nhắc đến huyết y nhân thần bí kia đứng sau thao túng tất cả. Tuy đều hiểu lầm, nhưng ánh mắt của từng người lại vô tình khiến cho đối phương thầm khẳng định phán đoán của mình là đúng.
“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, đệ tử xin ghi tạc trong lòng.” Lý Vũ nhấp một ngụm trà rồi nở một nụ cười nhã nhặn. Người già cả thường hay nói nhiều, hắn cũng đã quen với việc này nên không cảm thấy khó chịu gì.
“Vậy câu trả lời của ngươi là gì?” Văn Hạc vuốt vuốt râu, quay trở lại vấn đề chính.
“Ta đồng ý gia nhập Thất Dương tông.” Lý Vũ không chút do dự nói. Quyết định đã được đưa ra, hắn sẽ không vãn hồi.
“Tốt lắm!” Văn Hạc khẽ gật đầu, cảm thấy thiếu niên trước mắt vẫn còn có thể dạy dỗ được, sau đó đứng lên nói. “Đi theo ta.”
Lý Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lão túm chặt lưng áo, hóa thành một vệt trường hồng bay đi, rất nhanh sau đó liền xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác. Cố gắng đứng vững trên hai chân, hắn day day trán nhìn Văn Hạc, trong mắt giảm bớt mấy phần thiện cảm, thầm mắng:
“Người ở đây đều thô bạo thế này à? Ít nhất cũng hô lên một tiếng để ta còn chuẩn bị nữa chứ!”
Mặc dù vậy, đợi cơn chóng mặt vừa qua đi, Lý Vũ lập tức theo sau lão giả tiến vào một căn phòng ở gần đó. Bên trong không có quá nhiều đồ đạc, thứ gây chú ý nhất là một thanh niên áo xám đang nằm ngủ gục trên bàn, miệng chảy chút dãi, tay vẫn đang cầm một cuốn sổ ghi chép.
“Khâu tiểu tử!” Văn Hạc khẽ hừ một tiếng.
Thanh niên giật mình ngẩng phắt đầu dậy, mắt còn chưa mở đã quát tháo ầm ĩ: “Kẻ nào dám phá giấc ngủ của bổn công tử?”
“Ta!” Văn Hạc trừng mắt nhìn thanh niên.
“Văn… Văn sư thúc.” Khâu Tử Tuấn nhìn rõ người vừa nói chuyện liền trợn mắt há mồm, đầu cũng cúi thấp xuống một chút, nở một nụ cười nịnh nọt. “Sư thúc đại giá quang lâm, Tử Tuấn không kịp nghênh đón, mong người bỏ qua cho.”
“Tư chất đã kém cỏi lại còn lười biếng, đúng là không có tiền đồ.” Lão lạnh lùng nói. “Nếu ngươi không phải là hài tử của tên họ Khâu kia, ta đã một cước đá bay xuống núi từ lâu rồi.”
Họ Khâu mà Văn Hạc vừa nhắc đến không ai khác ngoài Lam Dương phong chưởng tọa, Khâu Tử Kiệt. Lý Vũ tất nhiên không biết điều này, nhưng cũng có một chút suy đoán về lai lịch của thanh niên.
“Văn sư thúc dạy chí phải.” Khâu Tử Tuấn mặc dù không thích nhắc đến cha mình, nhưng vẫn một mực trung thành với bộ dạng trước đó. “Sư thúc cất công đến đây để nhắc nhở, Tử Tuấn thật sự vô cùng cảm kích, nhất định sẽ ghi tạc những điều này vào trong…”
“Ngươi có thể câm miệng!” Văn Hạc không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu, lập tức ngắt lời. “Mau đưa cho ta một bộ y phục ngoại môn đệ tử cùng một tấm lệnh bài thân phận mới.”
“Lệnh bài thân phận?” Khâu Tử Tuấn liếc mắt nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh lão giả. “Là cho hắn sao?”
“Hắn tên Lý Vũ, kể từ hôm nay sẽ là đệ tử ngoại môn của Thất Dương tông.” Văn Hạc lãnh đạm nói. “Những thứ khác, ngươi không cần biết.”
“Vâng, sư thúc.” Khâu Tử Tuấn xoay người mở chiếc tủ ở phía sau lưng.
Bởi còn một năm nữa mới đến kỳ tuyển chọn đệ tử kế tiếp của tông môn nên hắn cảm thấy hơi tò mò về Lý Vũ, nhưng nếu lão già họ Văn đã nói như vậy thì hắn cũng không dám hỏi thêm.
Lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng đồng to bằng bàn tay, Khâu Tử Tuấn đưa tới trước mặt, song chỉ tay phải khép lại, bắt đầu di chuyển ngang dọc, làm bốc lên một làn khói trắng.
Xong xuôi, hắn thu lại bàn tay của mình, thổi nhẹ một hơi vào tấm lệnh bài. Mở ra một ngăn tủ khác, hắn lấy thêm một bộ y phục màu nâu rồi quay lại, đặt lên bàn những thứ vừa được yêu cầu.
“Lấy đi.” Văn Hạc hơi ngoảnh đầu về phía sau nói.
“Vâng, trưởng lão.” Lý Vũ tiến lên, lấy những thứ mà thanh niên vừa đem ra rồi lùi lại.
“Đưa ta xem danh sách phòng ở.” Lão nói với thanh niên.
Khâu Tử Tuấn thu hồi ánh mắt của mình trên người Lý Vũ, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Hắn lật qua vài trang của cuốn sổ đặt trên bàn rồi đưa cho lão giả: “Bắt đầu từ chỗ này, thưa sư thúc.”
Văn Hạc nhìn lướt qua, khẽ lẩm nhẩm một cái tên: “Công Tôn Hạo?”
“A! Chỗ đó…” Khâu Tử Tuấn thấy lão dừng lại ở danh tự này hơi lâu liền chồm người tới, đưa tay chỉ vào trang bên cạnh. “Ở đây vẫn còn rất nhiều phòng trống, chỉ cần dọn dẹp sơ qua…”
“Nhiều chuyện!” Văn Hạc trừng mắt nói. “Quyết định như vậy đi, hắn sẽ ở chung phòng với tên tiểu tử Công Tôn Hạo. Từ hôm nay ta giao hắn cho ngươi, nhớ phải chăm sóc tốt cho hắn.”
Rồi lão xoay người nhìn Lý Vũ:
“Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi, tiếp theo phải do ngươi tự lo liệu lấy. Còn chuyện gì chưa hiểu thì cứ hỏi hắn là được.”
“Đa tạ trưởng lão.” Lý Vũ nói.
Văn Hạc gật đầu rồi bước ra khỏi phòng, thân hình nhoáng lên một cái đã không còn thấy đâu.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Khâu Tử Tuấn cùng Lý Vũ, thanh niên ánh mắt quái lạ, hết nhìn theo hướng Văn Hạc vừa biến mất rồi lại nhìn thiếu niên được lão dẫn tới, âm thầm đánh giá.
“Khâu sư huynh!” Lý Vũ khẽ chào một tiếng.
“Lý Vũ sư đệ đúng không? Chờ ta một lát nhé!” Khâu Tử Tuấn nở một nụ cười thân thiện rồi cúi xuống, nắn nót điền tên Lý Vũ kế bên danh tự Công Tôn Hạo. Sau đó, hắn lấy từ dưới bàn một cuốn sổ khác, vừa nhẩm tính vừa lật ra một trang mới, lại cặm cụi ghi chép:
“Lý Vũ, nhập môn ngày Nhâm Thân, tháng Kỷ Mão, năm Canh Ngọ…”
Xong xuôi, hắn rời khỏi chiếc bàn của mình rồi tiến về phía cửa.
“Đi theo ta, Lý sư đệ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT