Bên dưới Xích Dương phong, tại một ngôi làng dành cho hạ nhân, mọi thứ lúc này đều đã chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, duy chỉ có một nơi vẫn còn sáng đèn, chính là căn phòng của Lý Vũ.

Sở dĩ hắn được sắp xếp ở đây là vì từ trước đến nay, khách nhân của Thất Dương tông đều được tiếp đón ở tầng phía trên của ngọn núi, người bình thường không cách nào lên được.

Dẫu vậy, Lý Vũ vẫn được đối đãi rất đặc biệt. Hắn có phòng riêng của mình, có người hầu kẻ hạ, không cần phải động tay động chân gì.

Tuy nhiên, hắn không quen ngồi một chỗ nên thường đi ra ngoài giúp đỡ những người xung quanh. Những công việc từ trồng lúa, hái dâu, cho đến chăn tằm, nhuộm vải, chỉ cần có thể là hắn đều xắn tay áo lên làm.

Với sự nhiệt tình của mình, lại thêm thiếu nữ A Linh làm cầu nối, Lý Vũ nhanh chóng nhận được sự yêu mến của mọi người. Tuy chưa thể so sánh với khi ở nhà, nhưng cũng khiến hắn nguôi ngoai phần nào.

Không quen đi ngủ sớm, Lý Vũ vẫn còn đang ngồi trên giường, suy nghĩ vẩn vơ. Hôm nay là ngày thứ mười lăm kể từ khi tỉnh lại, hắn dò hỏi thêm được một chút thông tin, tuy nhiên đều là những thứ vụn vặt, không mang quá nhiều ý nghĩa.

“Có lẽ những người sống ở trên núi sẽ biết nhiều thứ hơn.”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, kéo ánh mắt của Lý Vũ hướng ra bên ngoài. Hiện tại cũng đã muộn, lại thêm cảm giác bóng đen xuất hiện hơi lạ lẫm, hắn không mở cửa ngay mà cất tiếng hỏi:

“Ai vậy?”

“Ta là Văn Hạc, trưởng lão phụ trách đệ tử ngoại môn của Thất Dương tông?” Một giọng nói già nua vang lên.

“Trưởng lão?” Lý Vũ nói thầm. “Vừa nhắc xong thì có người đến, cái miệng mình cũng linh thật.”

Hắn mỉm cười, đứng dậy đi về phía bóng đen rồi mở cửa phòng. Bên ngoài là một lão giả cao khoảng thước tám, mái tóc hoa râm, gương mặt có kha khá nếp nhăn nhưng trông vẫn vô cùng minh mẫn.

“Văn trưởng lão, mời vào.” Lý Vũ nghiêng người sang một bên, chừa ra lối đi. “Muộn thế này trưởng lão còn đến tìm ta, chắc là có chuyện quan trọng đúng không?”

“Ngươi là Lý Vũ?” Văn Hạc cẩn thận nhìn Lý Vũ từ đầu đến chân, rồi từ chân quay ngược lên đầu, âm thầm đánh giá.

“Chính là ta.” Lý Vũ đáp.

“Cũng không còn sớm nữa nên ta sẽ nói thẳng luôn.” Lão giấu đi vẻ thất vọng của mình, chậm rãi bước vào phòng. “Ngươi có nguyện ý gia nhập Thất Dương tông hay không?”

“Gia nhập Thất Dương tông?” Lý Vũ nghi hoặc nói.

“Đúng vậy, trở thành đệ tử của Thất Dương tông, học tập công pháp, bước vào tu chân lộ. Chỉ cần dốc sức vì tông môn, tông môn nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lão ngồi xuống bàn, thấy trà vẫn còn nóng nên rót một chén rồi nhâm nhi.

“Chuyện này…” Lý Vũ ngồi xuống phía đối diện lão, ngập ngừng một chút rồi nói. “Ta không có linh căn, làm sao tu luyện được?”

“Ngươi chắc chứ?” Văn Hạc ngẩng đầu nhìn Lý Vũ. Lão còn chưa nhắc đến chuyện này, vậy mà Lý Vũ lại khẳng định là bản thân không có linh căn, chứng tỏ hắn đã từng trải qua khảo nghiệm.

Nếu thế thì tại sao hắn nói bản thân không có linh căn, trong khi tông chủ của Thất Dương tông thì bảo là phàm cấp hạ phẩm. Xem ra, việc tông chủ đến nhờ lão đích thân đi gặp Lý Vũ quả nhiên có vấn đề.

“Thật ra, ta cũng không biết bản thân có linh căn hay không.” Lý Vũ cảm thấy cái nhìn của Văn Hạc không được bình thường, nhanh trí tìm một câu trả lời khác. “Hiện tại ta đang rất muốn về nhà nên mới nói dối. Mong Văn trưởng lão bỏ qua cho.”

“Không sao, ta hiểu cảm giác của ngươi. Nhưng tu tiên là việc trăm ngàn người muốn mà không được, ngươi thật sự từ chối?” Lão nói, miệng cười như không cười. Câu trả lời của Lý Vũ có quá nhiều sơ hở, sao có thể qua mắt được lão.

“Vả lại.” Lão tiếp tục. “Thất Dương tông cũng không có quá nhiều ràng buộc. Nếu như ngươi muốn, mỗi mười năm có thể về thăm nhà một lần, với điều kiện là hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, cũng như không bỏ dở việc tu luyện là được.”

“Chuyện này… nhưng…” Lý Vũ lại lộ vẻ do dự. “Ta thật sự có thể tu luyện sao?”

“Lúc ngươi còn chưa tỉnh, chúng ta đã kiểm tra một lần, là phàm căn hạ phẩm.” Văn Hạc đặt lên bàn hai mảnh đá vỡ màu trắng.

“Là thật?” Lý Vũ cầm lấy một mảnh đá, kìm nén rung động trong lòng.

“Ngươi không cần phải thất vọng như vậy.” Văn Hạc nhìn nét mặt Lý Vũ, động viên hắn. “Tuy chỉ là linh căn phẩm chất thấp nhất, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có hi vọng tiến vào ngưng linh cảnh.”

Lão không biết rằng, cảm giác của Lý Vũ lúc này đang vô cùng vui sướng chứ không phải thất vọng. Chỉ cần có thể tu luyện, cho dù là linh căn phẩm chất như thế nào hắn cũng không quan tâm.

Có lẽ sau nhiều lần cảm thấy hụt hẫng trước đó, hai chữ tu luyện đã dần trở thành thứ không ngừng ám ảnh trong đầu hắn, trở thành một loại ham muốn tiềm ẩn, sẵn sàng bùng nổ mãnh liệt ngay khi có cơ hội.

“Văn trưởng lão!” Lý Vũ hít sâu một hơi rồi nói. “Có thể cho ta thêm chút thời gian để suy nghĩ không?”

“Được!” Văn Hạc dứt khoát gật đầu, đặt lên bàn một tấm lệnh bài. “Chỉ cần đem thứ này đến chỗ tiếp dẫn đệ tử là có thể gặp ta bất cứ lúc nào.”

“Tiếp dẫn đệ tử?” Lý Vũ cầm lấy tấm lệnh bài màu trắng, một mặt có hình vẽ bảy ngọn núi, mặt còn lại chỉ có một chữ “Văn”. Thứ này thoạt nhìn trông như được làm bằng bạc nhưng nặng hơn rất nhiều, sờ vào có cảm giác lành lạnh như một tảng băng.

“Ngươi có thể nhờ A Linh nha đầu dẫn đường.” Lão nói, rồi lại lấy từ trong người ra một túi vải. “Thứ này vốn là của ngươi, để đảm bảo ngươi không phải là gián điệp của môn phái khác nên chúng ta cần phải kiểm tra cho chắc chắn, hiện tại xem như vật hoàn cố chủ.”

“Đa tạ Văn trưởng lão.” Lý Vũ nhận túi vải rồi mở ra xem, sau đó chân mày khẽ cau lại.

“Có vấn đề gì sao?” Văn Hạc mi mắt cụp xuống, hỏi dò.

“Thiếu mất một vật. Là món quà do cha ta tặng.”

Lý Vũ trút ngược túi vải, nhưng vẫn không thấy cuốn sách mỏng màu vàng đất đâu. Mặt khác, trong túi lại nhiều ra thêm hai mảnh vỡ điểm linh thạch, có màu sắc giống hệt như hai mảnh nằm sẵn ở trên bàn, nhưng hắn không nhắc đến điều này.

“Ta đảm bảo không lấy đi bất cứ thứ gì trong đó.” Lão giả nghi hoặc nhưng vẫn bình tĩnh nói.

“Chắc là bị rơi mất thôi, cũng không có gì quan trọng.” Lý Vũ khẽ lắc đầu. Nếu Thất Dương tông muốn lấy, hắn không cách nào đòi lại được. Còn nếu thật sự rơi mất thì có hỏi thêm cũng vô ích.

“Nếu vậy, chắc là bị rơi mất rồi.” Văn Hạc thật sự không biết Lý Vũ có bị mất đồ hay không, bởi túi vải là do tông chủ đưa cho. Nhưng hắn đã nói vậy thì lão cũng không cần nhắc đến làm gì nữa.

“Giờ không còn sớm nữa, ta phải về đây.” Lão uống cạn chén trà rồi đứng lên. “Ngươi còn trẻ, cũng không nên thức quá khuya như vậy.”

“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở.” Lý Vũ lễ phép nói, sau đó tiễn lão ra đến tận cửa.

Văn Hạc khẽ gật đầu rồi xoay người, thân hình nhoáng lên hóa thành một vệt trường hồng bay đi. Chờ cho bóng dáng lão biến mất, Lý Vũ cũng thu hồi ánh mắt của mình, đóng cửa phòng lại rồi quay vào trong.

Hắn cầm lấy chiếc túi, chạm nhẹ vào lớp vải thô đã có phần cũ kỹ. Ngón tay chầm chậm lướt xuống, dừng lại trên một hình thêu nhỏ. Chiếc túi là của Nhược Hà tặng, còn mặt người xấu xí là do Mộng Liên thêu lên.

“Không biết hai cô nương của mình như thế nào rồi nhỉ?” Hắn nở một nụ cười trên môi, nắm chặt tấm lệnh bài mà Văn Hạc để lại. “Hi vọng dì Hoa sẽ cho phép Tiểu Liên được tu luyện.”

Lý Vũ không biết lời nói của Lý bà bà với Lý lão đêm hôm đó là thật hay giả, nhưng nếu là thật, hắn rất mong rằng Mộng Liên sẽ không bị mẹ nàng ngăn cản thêm lần nữa.

Còn về phần Nhược Hà, tốt nhất Lý gia cũng nên thu nhận nàng, như vậy sẽ khiến hắn yên tâm hơn. Hắn không nhớ tên của môn phái kia, nhưng có linh cảm nơi đó chẳng tốt đẹp gì.

“Tạm thời ở đây một thời gian, đợi hỏi được đường về nhà thì tìm cơ hội rời đi cũng không muộn.”

Nói xong, Lý Vũ gom tất cả những thứ linh tinh trên bàn bỏ vào túi vải rồi thổi tắt ngọn đèn dầu. Hắn mò đến chiếc giường rồi ngả người xuống, đưa bàn tay sờ lên mặt, chưa ngủ ngay mà nằm suy tư.

Bởi trong phòng không có gương, bản thân cũng không phải người quá chú ý đến vẻ bề ngoài, nên đến tận hôm nay Lý Vũ mới biết có vài thứ thay đổi trên người mình.

Mảnh vải đã biến mất, thay vào đó là con mắt trái trông giống y như thật. Chỉ có điều, khi hắn mượn A Linh chiếc gương để soi thì phát hiện ra con mắt này không nhắm lại được.

Tưởng như chẳng có gì bất tiện, nhưng khi nói chuyện với những người xung quanh, nhất là với nữ nhân, Lý Vũ không dám chớp mắt quá nhiều, sợ bọn họ lại hiểu lầm hắn có ý đồ nào khác.

Vắt tay lên trán, Lý Vũ liếc nhìn bóng tối xung quanh. Con mắt trái, linh căn, lại thêm một số nốt ruồi màu đỏ ở trên da, mọi thứ đều xuất hiện sau khi hắn gặp huyết y nhân kia.

“Rốt cuộc thì nàng ta là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play