Tại một nơi không biết là ở đâu, chỉ thấy toàn bộ mặt đất bị phủ lên một lớp sương mù dày đặc. Dày đến mức đưa cánh tay ra trước mặt cũng không thể nhìn ra được dù là bóng mờ.
Nhưng ở đó lại hiện lên đường viền của một ngọn núi nhỏ. Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, chỉ đến khi quan sát kỹ mới có thể phát hiện ra ngọn núi hơi khẽ chuyển động, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp.
Tiếng ngáy ngủ từ nơi đó truyền ra, vang rền như sấm, chấn động cả không gian. Càng đến gần ngọn núi, thanh âm này lại càng ầm ĩ hơn, mặt đất cũng nhẹ run lên.
Dưới chân núi là một cái hang lớn, không quá sâu, kỳ lạ là ở trong không hề có chút sương mù nào. Đứng từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy một cái bóng màu trắng to bằng cả gian nhà.
Đó chính là con nhện mà Lý Vũ đã từng gặp. Lúc này, nó nằm dài trên mặt đất, tám cái chân duỗi ra tám hướng khác nhau. Trăm con mắt đều đã đóng lại hết, dường như đang chìm vào giấc ngủ say.
Cái miệng rộng hơi hé mở, nhiểu xuống từng bãi chất nhầy màu xanh. Theo từng nhịp phập phồng của cái bụng tròn trịa, tiếng ngáy kinh thiên động địa cứ thế truyền ra, cả ngọn núi phía trên cũng bị rung chuyển.
Đột nhiên, trong hang động chợt xuất hiện một thân ảnh gầy gò, trên người vận y phục cùng với áo choàng huyết sắc. Bàn tay khô héo đưa lên, gõ nhẹ vào một con mắt nhện.
“Tiểu Thù!”
Thanh âm của nàng không quá lớn, thậm chí vô cùng êm dịu, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn tách biệt với tiếng ngáy kia, nên vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Khò… Khò… Một thoáng trôi qua, đáp lời nàng vẫn chỉ là tiếng ngáy rền rĩ.
“Tiểu Thù Thù…” Huyết y nhân gọi thêm lần nữa, nhưng không ích gì. “Ngươi đã trưởng thành rồi mà chưa bỏ được cái tính này à?”
“Ài, khó lắm mới tìm được ngươi trở về, ngươi vì giận thằng nhóc kia mà ngủ mất, thật không xem chủ nhân này ra gì.” Nàng thở dài một hơi, lắc đầu nhìn con nhện.
“Xem ra, tạm thời không thể dùng tiên thù linh dịch để hồi phục hao tổn do Phong Thiên Ấn đem lại. Chờ xong chuyện của thằng bé rồi đi tìm Tiểu Chương Lang* vậy.”
Huyết y nhân đứng đó một lúc lâu, cuối cùng đành từ bỏ ý định đánh thức Tiểu Thù. Nàng xoay người bước ra khỏi hang động, hóa thành một vệt hồng quang xuyên qua đám sương mù dày đặc.
Không lâu sau, thân ảnh nàng hiện ra bên trong một gian nhà cũ nát, đầy mạng nhện và mùi ẩm mốc. Chỉ có tiếng róc rách của con suối gần đó vọng lại mới khiến cho nơi đây bớt tẻ nhạt đi phần nào.
Huyết y nhân tiến về phía góc nhà, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường nhỏ nơi Lý Vũ đang nằm. Nàng nhìn hắn, lấy từ trong người ra một viên đá có màu trắng, to bằng nắm tay.
“Mượn huyết ngọc để phong ấn một nửa ảo giới, nhưng cũng vô tình phong ấn luôn cả linh khí trong người ngươi. Để ta xem, rốt cuộc tư chất của ngươi như thế nào.”
Cánh tay khô gầy của huyết y nhân đưa tới, lướt qua phía trên bàn tay của Lý Vũ. Tại huyệt hợp cốc của hắn, một giọt máu tươi chui ra, nhưng không để lại một vết thương nào.
Máu đỏ bay theo bàn tay của huyết y nhân rơi trên điểm linh thạch, lập tức thấm vào bên trong. Nhưng khác với hai lần trước đó, viên đá lúc này đã có phản ứng với máu của Lý Vũ.
Trên bàn tay khô gầy, viên đá bắt đầu run lên như đang reo hò sung sướng. Quang mang mãnh liệt bắn ra, cùng với một hơi nóng dần lan tỏa trong không khí.
Nhưng còn chưa kéo dài đến một hơi thở, tất cả liền nhanh chóng qua đi. Bàn tay khô gầy của huyết y nhân bóp chặt lại, một làn khói mỏng bốc lên, có chút mùi khét.
Lòng bàn tay nàng mở ra, viên điểm linh thạch đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một nhúm tro bụi màu tím đen, theo từng kẽ tay chảy xuống sàn nhà.
“Tư chất cao hay thấp quan trọng lắm hay sao?”
Huyết y nhân khẽ thì thầm, thân hình rơi vào trong trầm mặc. Sau vài hơi thở, cánh tay phải khô gầy của nàng nhẹ vung lên. Một lá bùa được ném ra, trôi lơ lửng trước mặt nàng.
Lá bùa có màu vàng nhạt, bên trên là dòng chữ cổ xưa màu đỏ, không rõ ý nghĩa là gì. Huyết y nhân nhìn lá bùa, ngón tay bắt đầu di chuyển theo những đường nét trên đó.
Nơi mà nàng chạm tới, những chữ cổ liền sáng lên, dần trở nên sống động, không còn giống như một vật chết. Khi chạm đến điểm cuối cùng, huyết y nhân ấn nhẹ bàn tay xuống, đồng thời đọc lên một danh tự.
“Phong Linh Chú!”
Từ trên lá bùa, chín tia khói đỏ bắn về phía Lý Vũ tại các huyệt thần đình, thiên đột, đản trung, thần khuyết, đan điền, hợp cốc và dũng tuyền. Riêng hai huyệt sau cùng nằm ở tứ chi, vì vậy mà xuất hiện bốn tia khói.
Chúng hóa thành những mũi kim đâm vào bên trong cơ thể Lý Vũ, để lại trên làn da chín nốt ruồi màu đỏ. Thân hình hắn khẽ co giật rồi nằm im bất động, hơi thở có chút hỗn loạn trong chốc lát.
Sau khi ấn chú vừa hoàn thành, huyết y nhân liền thu bàn tay của mình về. Nàng nhìn Lý Vũ, lại lấy từ trong người ra một viên điểm linh thạch cùng một cây kim nhỏ.
“Phong ấn vẫn chưa ổn định, tạm thời chỉ có thể lấy máu theo cách này.” Huyết y nhân đâm mũi kim vào nốt ruồi vừa xuất hiện trên tay phải của Lý Vũ, đem giọt máu chảy ra tẩm lên viên đá.
Hệt như trước đó, viên điểm linh thạch này cũng run lên, tỏa ra hào quang chói mắt, chỉ là không mãnh liệt bằng. Ánh sáng phát ra không được bao lâu thì dần tắt, sau đó hiện ra hai mảnh vỡ. Huyết y nhân cầm chúng trong tay, khẽ thở dài.
“Phong Linh Chú lâu rồi không dùng, vẫn là xảy ra sai sót.” Nàng toan ném hai mảnh vỡ của viên đá đi, nhưng rồi lại nhét chúng vào trong túi vải của Lý Vũ. “Thứ này chỉ phong ấn linh căn của ngươi, ngoài ra không có nguy hại gì.”
“Vốn định hạ xuống còn phàm cấp thượng phẩm, cuối cùng lại lỡ tay thành hạ phẩm. Xem ra, con đường tu luyện sau này của ngươi sẽ càng khó khăn hơn rồi.”
“Tuy nhiên, tu luyện quan trọng nhất không phải tư chất, mà là tâm tính. Tư chất tốt nhưng tâm ngươi không vững, cuối cùng cũng chỉ mang đến tai họa cho bản thân và người khác.”
“Ngược lại, tư chất dù kém một chút nhưng nếu tâm ngươi kiên định, vậy thì vẫn có thể tiến xa được. Còn có thể tu luyện đến cảnh giới nào, phải do tự ngươi quyết định lấy.”
“Thập thúc, A Ly nói có đúng không?”
Huyết y nhân nói xong thì thở nhẹ ra một hơi, cúi xuống nhìn Lý Vũ. Bên trong con mắt trái của hắn ẩn hiện một vòng tròn màu lam, trông giống một ngôi sao, cũng tựa như một tấm lưới rất nhỏ.
“Không thể để ngươi trông như thế này được.”
Thân hình nàng nhoáng một cái liền biến mất khỏi căn phòng, nửa canh giờ sau thì xuất hiện trở lại. Trên áo choàng huyết sắc lúc này lấm tấm một thứ chất bột màu trắng, cùng với đó là vài vết rách nhỏ.
Tay trái nàng mang theo một viên đá hình tròn to bằng đầu người, cũng có màu trắng. Tay phải nàng cầm một cây bút lông dài khoảng năm tấc, thân bút ánh lên sắc xanh của ngọc bích.
Huyết y nhân từ từ tiến lại gần chiếc giường, ngồi xuống bên cạnh Lý Vũ, hơi khom người về phía trước. Nàng đưa viên đá lại gần con mắt trái của hắn, chầm chậm xoay tròn giữa hai lòng bàn tay.
Viên đá chợt phát sinh biến hóa, liên tục thay đổi kích thước của mình. Sau một hồi thu nhỏ rồi phóng lớn, đến khi đường kính được khoảng nửa tấc thì mới dừng lại.
Huyết y nhân đưa viên đá lên cao rồi ấn mạnh xuống. Tay phải nàng cạy mở mí mắt bên phải của Lý Vũ, tay trái vươn ra bắt lấy bút lông, không ngừng vung vẩy phía trên con mắt bên trái.
“Ổn rồi.” Thân ảnh huyết sắc lùi lại, ngắm nghía thứ mà mình vừa vẽ ra. “Dùng bạch sắc long châu làm tròng trắng, lấy Bích Diệp Mao Bút của Bạch trưởng lão vẽ tròng đen, ngay cả ta cũng khó biết được là đồ… giả.”
Nhưng nàng đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng lắm. Con mắt mà nàng mới vẽ quả nhiên sống động không khác gì hàng thật, cho đến khi nhìn sang nửa gương mặt bên phải của Lý Vũ…
Một mắt nhắm, còn mắt kia thì mở to trừng trừng.
“Hồ đồ thật rồi!” Huyết y nhân đưa tay vỗ trán, thở dài một hơi. “Xem ra, khống chế Phong Thiên Ấn hao tổn nhiều hơn mình tưởng tượng.”
“Thôi kệ đi, trông cũng không đến nỗi nào.” Nói là vậy nhưng huyết y nhân khẽ lắc đầu nhìn Lý Vũ, hiển nhiên là thấy không ổn lắm. “Coi như là ngươi tự làm tự chịu, ai bảo chọc giận Tiểu Thù làm gì.”
”Dù sao thì Bạch trưởng lão cũng chưa cho ta biết làm sao để những thứ vẽ ra có thể chuyển động được.” Nàng thì thầm giống như tự an ủi mình.
“Việc này kết thúc tại đây đi. Trước khi bế quan, ta sẽ tìm cho ngươi một môn phái thích hợp để tu luyện. Thời gian sắp tới, ngươi phải tự lo cho bản thân thật tốt, đừng làm ta thất vọng.”
Huyết y nhân vung tay lên, cuốn lấy Lý Vũ cùng túi vải bay ra khỏi gian nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT