Đêm hôm đó, sau khi Lý Đại bỏ chạy vào rừng, Lý bà bà bị cuốn vào ảo cảnh trong mắt trái của con hắn. Nếu không phải trên người bà ta mang theo một tấm hộ linh phù, chưa chắc có thể may mắn thoát ra được.

Con mắt của đứa bé không chỉ hút linh hồn Lý bà bà vào trong, mà còn lấy đi một phần linh lực của bà lão. Tuy nhiên, do hút quá nhiều, con mắt ấy trở nên không ổn định, phóng xuất tất cả ra ngoài. Nhưng thứ được trả lại không phải là linh lực thuần túy, mà là một luồng năng lượng mang đầy tính hủy diệt.

Khí tức nguy hiểm ấy, ngay cả vợ chồng Lý lão cũng không dám lại gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ hóa thành tro bụi. Về phần đứa bé, không hiểu sao vẫn giữ được tính mạng, nhưng cũng đã ngủ thiếp đi. Nhờ vậy, bọn họ mới có thể tranh thủ phong ấn con mắt quỷ quái kia, sau đó lấy một mảnh vải đỏ che lại. Lý bà bà không nói với Lý Đại điều này là vì sợ hắn lại động sát tâm với đứa bé.

Còn về phần Lý Đại, hắn không biết rằng những dấu vết trong rừng chính là do hắn gây ra. Đêm hôm đó, trong đầu hắn chỉ là một mảnh điên cuồng, nếu không phải vô tình đi ngang qua con suối dẫn đến thạch động kia, có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh táo trở lại.

Cả nhà ba người không ai biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra, cùng với việc trải qua một đêm mệt mỏi, bọn họ không có tâm trạng đi tra rõ ngọn nguồn. Nếu như bọn họ biết được cường giả thần bí kia chỉ là tưởng tượng, e là phải độn thổ xuống đất mới có thể che giấu hết mặt mũi.

Lý bà bà bế đứa bé trên tay, thỉnh thoảng lại nhìn con trai đang loay hoay bố trí trận pháp, trong mắt lộ rõ vẻ phiền muộn. Bà lão không hỏi han gì về chuyện của Ngọc Nhi. Có những việc, bà biết mình không nên can thiệp quá nhiều, cũng không nên nhắc đến nếu không cần thiết.

Sau khi bố trí xong trận pháp, Lý Đại quay trở về gốc cây, ngồi xuống bên cạnh mẹ hắn. Hắn nhìn đứa con trai của mình trong tay bà, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn không biết cảm xúc của bản thân lúc này như thế nào nữa. Đối với hắn, đứa bé này vô tội, nhưng cũng là có tội.

Im lặng được một lúc, cuối cùng Lý Đại vẫn phải mở lời: “Mẹ, cho con xem đứa bé được không?” Dù sao thì đó cũng là con trai hắn, Ngọc Nhi đã gửi gắm lại cho hắn, là tình yêu mà nàng dành cho hắn. Mặt khác, tình cảm máu mủ tuy khó có thể giải thích được thành lời, nhưng vẫn tồn tại bên trong mỗi con người, hắn muốn chối bỏ cũng không được.

Là một người mẹ, Lý bà bà hiểu được điều này. Bà cẩn thận nhìn con trai rồi đưa đứa bé cho hắn. Lý Đại ôm đứa bé trong lòng, cảm nhận được một mối liên kết mỏng manh với đứa bé. Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười, nụ cười hiền từ của một người cha dành cho con mình.

“Mẹ, sao lại che mắt của nó vậy.” Hắn thấy mảnh vải đỏ che trên mắt trái của đứa bé, định lấy nó ra.

“Không được.” Lý bà bà vội ngăn lại. Đôi mắt già nua của bà lão nhìn hắn, thở dài nói: “Lúc cơn bão đi qua, con mắt của nó đã bị hỏng rồi. Ngươi đừng xem làm gì.”

Lý Đại nghe lời mẹ, không động đến mảnh vải nữa. Bà lão thấy hắn đã không còn căm ghét đứa bé, trong lòng cũng yên tâm một chút. Dù vẫn luôn nghiêm khắc với con trai mình, nhưng bà lão biết rõ tính cách của hắn, chỉ cần nhìn nét mặt là biết hắn đang nghĩ gì.

Lý lão ngồi sau lưng hai người, hé mắt ra nhìn một chút rồi nhắm lại, tiếp tục đả tọa. Lão đang cố gắng khôi phục lại pháp lực một cách nhanh nhất, nếu “cường giả thần bí” xuất hiện còn có thể đối phó.

“Ngươi ở đây canh chừng, ta đi một lát rồi quay về.”

Gần một ngày trôi qua, Lý bà bà mới nhớ ra rằng cháu mình chưa được ăn uống, muốn đi kiếm chút gì cho nó. Cách nơi bọn họ ở khoảng năm mươi dặm về phía nam, có một ngôi làng nhỏ, bà ta hi vọng có thể xin được ít sữa ở đó. Nếu không, đành phải bắt vài con yêu thú vừa qua kỳ sinh sản để dùng tạm.

Tu vi của Lý bà bà cao hơn Lý Đại một bậc, tự mình đi như vậy cũng không phải lo lắng quá nhiều. Mặc dù bị thương, tốc độ của bà lão vẫn rất nhanh, chỉ hơn nửa canh giờ là đã đến nơi. Sau khi hỏi han một phen, bà ta đi về phía cuối thôn.

Trong mắt bà lão xuất hiện một mái tranh lụp xụp, phủ trên bốn bức tường đổ nát. Một ngôi nhà tồi tàn đến mức không đứng vững trước gió. Cẩn thận đẩy tấm gỗ mục chặn trước cửa sang một, bà lão tiến vào bên trong, nhìn thấy một thiếu phụ trẻ tuổi đang cho con ăn sữa.

Gương mặt thiếu phụ tiều tụy, hốc hác, bên trên còn có vài vết xước chưa liền sẹo. Thân hình nàng ta gầy gò, tay chân khẳng khiu như que củi. Với bộ dạng thê lương ấy, nàng ta vẫn sống sót được sau khi sinh con, có thể nói là một điều may mắn.

Dù gì cũng từng làm mẹ, Lý bà bà cảm thấy có chút thương xót. Tuy nhiên, bà vẫn không quên đứa cháu đang đợi mình ở nhà. Nghĩ đến đây, bà lão tiến đến bên nàng ta, hỏi xin một ít sữa.

Đã nhiều ngày không được ăn uống, thiếu phụ chẳng có bao nhiêu sữa, nhưng vẫn cố nặn ra một ít cho Lý bà bà. Cẩn thận cất túi sữa đi, bà lão cảm ơn nàng, đặt một thỏi bạc lên chiếc giường xiêu vẹo rồi xoay người rời đi.

Chỉ xin một chút sữa mà lại cho nàng một thỏi bạc, thiếu phụ cảm thấy có chút không tin vào mắt mình. Nàng nhìn thỏi bạc, rồi lại nhìn ra cửa, chắc chắn rằng bà lão kia không tầm thường. Nàng vội đặt đứa con xuống giường rồi chạy theo bà lão.

Bịch.

Dù cho thân hình khá mảnh mai, nhưng đôi chân yếu ớt của thiếu phụ cũng không chống đỡ nổi, chỉ bước được hai bước là ngã nhào ra đất. Thiếu phụ nén đau, gọi với ra bên ngoài:

“Bà bà! Bà bà! Xin hãy mang hai mẹ con tiểu nữ theo với.” Thiếu phụ nói bằng một giọng khàn khàn, lạy lục van xin. Đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống nổi.

Lý bà bà quay lại, đỡ thiếu phụ dậy. Nhìn gương mặt nàng, bà lão có chút động lòng, nhưng cũng chỉ đành lắc đầu. Hiện tại, tình cảnh của bà cũng rất ngặt nghèo, không biết sắp tới có cường địch xuất hiện hay không. Mang nàng đi theo, không chỉ vướng víu tay chân, còn có thể khiến cả hai mẹ con bị liên lụy.

Thiếu phụ nhìn bóng lưng bà lão từ từ biến mất, tiếng thút thít vang lên trong căn nhà nhỏ. Nhưng sau đó, đôi mắt khô khốc bỗng nhiên sáng rực khi thấy bà lão xuất hiện ở trước cửa. Tuy nhiên, bà lão quay lại chỉ để đưa cho thiếu phụ một ít thức ăn, vẫn không có ý định mang nàng theo cùng.

Khi bóng dáng bà lão biến mất lần nữa, cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy thiếu phụ. Nàng ta lại khóc, nhưng tiếng khóc vang lên không được bao lâu thì cũng im bặt.

Lúc này, thức ăn mà bà lão mang đến bắt đầu tỏa ra hương thơm ngào ngạt, xộc thẳng vào mũi nàng.

Đưa bàn tay gầy guộc lên dụi mắt, thiếu phụ nhìn chỗ thức ăn, rồi lại nhìn đứa con muốn khóc cũng không có sức của mình. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, ánh sáng hi vọng đã tắt dần nhen nhóm trở lại trong đôi mắt nàng.

Bằng tất cả sức lực, thiếu phụ lao tới chiếc giường, bắt đầu nhai ngấu nghiến bất cứ thứ gì có thể ăn được. Đã ba, bốn ngày nay, nàng chưa có thứ gì vào bụng. May mắn là Lý bà bà chuẩn bị thêm cả nước uống, nếu không, e rằng nàng ta đã bị nghẹn mà chết.

Tại một góc khuất cách ngôi nhà đổ nát không xa, Lý bà bà lặng lẽ nhìn thiếu phụ, sau đó mới thở dài rời đi.

Hoàng hôn dần buông, ánh sáng ban ngày cũng mờ nhạt. Lý Đại ôm con trai ngẩng nhìn trời, rồi lại cẩn thận quan sát xung quanh.

Một lúc sau, mẹ hắn trở về, mang theo một túi sữa. Hắn giao con trai lại cho mẹ để bà lão cho nó ăn. Chuyện này, hắn vẫn chưa có kinh nghiệm.

“Phải rồi” Lý bà bà vừa đút sữa cho đứa bé, vừa nhìn hắn nói. “Ngươi định đặt tên cho nó là gì?”

Từ lúc đứa bé chào đời, có quá nhiều thứ đã xảy ra, chẳng còn ai có tâm trí để nhớ đến việc này.

“Vũ…” Lý Đại khẽ thì thầm, trong đầu bất chợt hiện lên một màn mưa tầm tã. “Gọi nó là Lý Vũ đi.”

“Tên hay lắm.” Bà lão mỉm cười với hắn, rồi lại cúi xuống nhìn đứa bé. “Vũ nhi ngoan của bà, ăn nhanh cho chóng lớn nào.”

Rồi tia nắng cuối cùng cũng tắt, nhường chỗ cho bóng tối. Cả nhà bốn người quây quần trong gốc cây, chờ đợi màn đêm qua đi. Trong tình huống không biết bên ngoài có an toàn hay không, Lý Đại cùng cha mẹ hắn phải thay phiên nhau canh gác, chỉ có đứa bé là được ngủ ngon.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, mặt trời lại lần nữa tỏa sáng. Lý Đại nhíu mày, nhìn những tia nắng ban mai rọi vào mắt mình, khẽ thở phào một hơi.

Khác với con trai mình, vợ chồng Lý lão vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ. Có thể tồn tại đến tận hôm nay, không phải vì tu vi hơn người, mà chủ yếu là nhờ vào sự cẩn thận của bọn họ.

Thấm thoắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua, vẫn không có bất cứ điều gì xảy đến. Cuộc sống của gia đình Lý Đại dần trở lại với vẻ yên bình như vốn có.

Về phần “cường giả” thần bí kia, bọn họ cho rằng người đó cũng không có ác ý gì. Có lẽ là trong lúc đi ngang qua đây, người đó muốn phô trương một chút thanh thế, hù dọa bọn họ mà thôi.

Ngôi nhà đã được Lý Đại cùng cha hắn xây dựng lại, nhưng hắn có chút không ưng ý lắm. Mặc dù không khác ngôi nhà cũ là mấy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có gì đó xa lạ, cùng một chút mất mát. Trong khi đó, cứ đến chiều là Lý bà bà lại chạy sang ngôi làng kia để xin sữa.

Sau nhiều ngày được ăn uống đầy đủ, thân hình nàng ta bắt đầu có da có thịt trở lại, không còn xác xơ như trước. Gương mặt không còn tiều tụy, hốc hác, thiếu phụ trở nên xinh đẹp hơn nhiều so với lần đầu gặp Lý bà bà. Mặc dù chưa thể gọi là khuynh nước khuynh thành, nhưng những cô nương bình thường không thể so sánh được.

Hôm nay, Lý bà bà lại đến ngôi làng để xin sữa, nhưng không phải ở ngôi nhà rách nát kia, mà là một ngôi miếu hoang ở gần bìa rừng. Trông ngôi miếu cũng chẳng khá hơn ngôi nhà cũ là bao nhiêu, không hiểu vì sao thiếu phụ lại chuyển đến nơi đây.

Tuy vậy, Lý bà bà cũng không phải là người thích nhiều chuyện. Ngoài tên của thiếu phụ là Mộng Hoa, bà lão không hỏi đến những thứ khác, nếu như nàng ta không muốn nói.

Xin được sữa, Lý bà bà rời khỏi ngôi miếu, hướng về phía bắc bay đi. Khi bóng dáng bà lão vừa biến mất, một đôi mắt to tròn, trắng dã, lấp ló phía sau một thân cây, hết nhìn hướng bà lão lại nhìn về phía ngôi miếu.

“Quỷ! Quỷ!”

Âm thanh rên rỉ vang lên, cứ lặp đi lặp lại một từ như vậy, sau đó nhỏ dần, biến mất vào trong khu rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play