Trời đã dần chuyển sang xế chiều, Lý Vũ cũng vừa kết thúc một ngày tại dược quán của Tiêu dược sư. Hắn không còn gì để học ở chỗ Lưu sư phụ nữa, nên lúc này có thể toàn tâm toàn ý vào công việc chữa bệnh.

Nhìn rặng mây hồng ở phía tây, Lý Vũ trở về phòng của mình, rửa mặt sạch sẽ rồi leo lên mái nhà. Hoàng hôn sắp đến, hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này chút nào.

“Ca!” Một cái vỗ nhẹ lên vai Lý Vũ, Mộng Liên ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn gương mặt chưa trưởng thành nhưng lúc nào cũng đăm chiêu.

“Tiểu Liên!” Hắn ngoảnh lại, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt.

Suốt ngày ở dược quán, Lý Vũ không còn dành nhiều thời gian cho Mộng Liên như trước, chỉ có thể để Tiểu Thất ở nhà chơi cùng nàng.

Mộng Liên không buồn. Nàng vẫn biết cách khiến bản thân vui vẻ, luôn giữ trên môi nụ cười khi xuất hiện trước mặt hắn, rồi cùng nhau ngắm hoàng hôn như lúc này.

Mắt Mộng Liên hơi nheo lại. Những tia nắng nhợt nhạt xuyên qua hàng mi cong dài, soi thẳng vào đôi mắt long lanh xao xuyến, hay soi thẳng vào trái tim đang đập rộn ràng của thiếu nữ?

Mộng Liên không biết cảm giác này là gì. Nó khiến nàng cảm thấy khó thở, tay chân có chút cứng ngắc, mồm miệng nhanh nhảu thường ngày cũng không biết phải nói gì.

Nhưng thiếu nữ lại không hề khó chịu, bởi nó chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh ca ca, mà những khoảnh khắc như thế này thì luôn khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trước kia, Mộng Liên chỉ là một tiểu muội muội vô ưu vô lo, nhưng bây giờ đã trở thành một mỹ nhân động lòng người, khiến Lý Vũ đôi lúc không biết phải nói gì, cũng không biết phải cư xử như thế nào.

Trên nóc nhà, hai thân ảnh cứ thế ngồi lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn, cái bóng nghiêng nghiêng trên mặt đất, mỗi lúc một dài ra, rồi nhạt dần. Khi mặt trời đã khuất, màn đêm vừa được phủ xuống không bao lâu, Lý Vũ đột nhiên đứng dậy.

“Có chuyện gì vậy, ca ca?” Mộng Liên giật mình, ngẩng đầu lên hỏi.

“Ca có việc phải đi trước.” Lý Vũ nói rồi nhảy xuống nóc nhà, để Mộng Liên lại một mình ở đó. Đôi mắt kiên định, bàn tay nắm chặt, hai chân hắn bước nhanh về phía gian phòng của Lý lão.

Có một chuyện hắn nhất định phải làm rõ.

Dừng lại trước gian phòng, Lý Vũ hít một hơi thật sâu. Nắm tay hắn giơ lên, nhưng có chút do dự nên chưa gõ vào cánh cửa. Hắn vẫn chưa biết nên mở lời như thế nào.

“Vũ Nhi à?” Giọng nói hiền hòa của Lý lão truyền đến. “Vào đây đi, gia gia cũng đang có chuyện muốn nói với con.”

Lý Vũ thở hắt ra một hơi, đẩy cửa bước vào trong.

Căn phòng của Lý lão không lớn, bằng khoảng hai lần chiếc giường của Lý Vũ. Bên trong bố trí cũng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường với kích cỡ bình thường cùng một bộ bàn ghế.

Lý lão ngồi khoanh chân trên giường, nở một nụ cười nhìn Lý Vũ. Lão không biết vì sao đứa cháu của mình lại trở nên thông minh như vậy, nhưng nhìn lâu thì cũng thấy thích mắt.

“Gia gia, người có chuyện gì muốn nói với con vậy ạ?” Lý Vũ khẽ nghiêng người chào lão.

“Ngồi xuống đi.” Lý lão chậm rãi mở miệng. “Chẳng phải con cũng đang có chuyện muốn nói với gia gia hay sao?”

“Gia gia là người lớn, gia gia nói trước đi ạ.” Lý Vũ lễ phép nói.

“Vũ Nhi ngoan.” Lão khẽ gật đầu hài lòng.

Những đứa trẻ ở độ tuổi này, tính tình thường là dở dở ương ương, lỳ lợm khó bảo. Nhưng Lý Vũ thì ngược lại, hắn không chỉ lễ phép, biết kính trên nhường dưới, mà tác phong cũng rất điềm đạm.

“Con còn nhớ hôn ước bảy năm trước với Tiêu gia chứ?”

“Tất nhiên là nhớ ạ.”

Chuyện khác thì Lý Vũ có thể quên, chứ chuyện này muốn hắn quên cũng khó. Cả tháng nay, mỗi khi hắn vừa bước chân vào dược quán, thay vì chào hỏi bình thường, Tiêu dược sư lại nhắc đến hôn sự còn hơn một năm nữa mới diễn ra, khiến hắn cảm thấy rất là đau đầu.

“Con với tiểu cô nương nhà họ Tiêu hiện tại như thế nào rồi?” Lão lại hỏi.

“Vẫn rất tốt ạ.”

Nói ra điều này, Lý Vũ cảm thấy có chút bối rối.

Dù có một tâm hồn không còn trẻ trung, nhưng hắn thật sự chẳng biết chút gì trong chuyện tình cảm nam nữ. Suốt bấy nhiêu năm, ngày nào cũng lăn lộn tại Tiêu gia, nhưng hắn chỉ biết đến việc khám bệnh, bốc thuốc.

Nếu không phải Tiêu thúc lao tâm khổ tứ, suy nghĩ ra trăm phương ngàn kế khiến hắn và Tiểu Hà gần gũi nhau nhiều hơn, có lẽ cả hai lúc này cũng là gần như trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Mà cũng phải nói rằng Tiêu dược sư quả thật là người có kinh nghiệm. Mỗi tối, lão lại kiếm cớ để nhắc đến Lý Vũ, sau đó thì hỏi ý kiến của Tiểu Hà, rồi vờ gán ghép hai đứa trẻ lại với nhau.

Nữ nhân yêu bằng tai. Tiêu dược sư chỉ cần có cơ hội là lại khen Lý Vũ trước mặt con gái, mỗi lần một ít, tích tiểu thành đại, cứ như vậy khiến cho hắn thật sự trở thành nam nhân hoàn mỹ trong mắt Tiểu Hà.

Chờ đến khi chắc chắn rằng bảo bối nhà mình có tình cảm với Lý Vũ, Tiêu dược sư mới nhắc đến chuyện hôn ước. Nhưng vì sợ con gái giận, lão cũng nói dối là vừa mới đến Lý gia để bàn bạc chuyện này.

Nói chung là hiện tại, mối quan hệ giữa Lý Vũ và Tiểu Hà rất tốt, mà giữa hai người cũng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau. Để được như vậy, công lao lớn nhất phải kể đến Tiêu dược sư.

Lý lão nhắm hai mắt, khẽ gật gù một lúc lâu rồi nói:

“Thế con thấy Liên Nhi thế nào?”

“Muội ấy…” Lý Vũ cảm thấy hơi nghi hoặc, không biết vì sao lại nhắc đến Mộng Liên vào lúc này. Mà hắn cũng không hiểu “thế nào” có nghĩa là thế nào, đành trả lời theo suy nghĩ của mình. “Muội ấy rất lanh lợi, hoạt bát, luôn đem lại cảm giác vui vẻ cho người ở bên cạnh.”

“Thế con có thích con bé không?” Lý lão không nhanh không chậm nói.

“Hả?” Lý Vũ giật mình nhìn lão. “Sao gia gia lại hỏi như vậy?”

“Vậy thì tốt, tốt rồi.” Lão bật cười như tự đưa ra câu trả lời cho mình. “Nếu con đã thích, ta sẽ giúp con an bài chuyện này, để một năm sau thật sự sẽ là song hỷ lâm môn.”

Năm xưa, lão đã tính sai một nước, đó là cho rằng Lý Vũ kém cỏi nên vội vàng giúp hắn tìm vợ. Tuy nhiên, nước đi này lão không cần phải đi lại, thậm chí có thể từ đó tiến thêm một nước khác còn hay hơn.

“Gia gia, thế này không được đâu!” Lý Vũ suýt nữa nhảy ra khỏi ghế.

“Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, sao lại nói là không được.” Lý lão khẽ cau mày. “Trừ phi, con chán ghét con bé.”

“Không, không có! Sao có thể có chuyện con chán ghét muội ấy được!” Lý Vũ vội giải thích. “Chỉ là con muốn tập trung vào việc học y thuật trước đã.”

“Ý con là Liên Nhi làm phiền con sao?”

“Không, con không có ý đó!” Lý Vũ không biết tại sao lão lại nói như vậy, nhưng đó không phải là suy nghĩ của hắn.

“Con chắc chắn là có ý đó!” Lý lão trầm giọng.

“Gia gia, thật sự không phải mà!”

“Vậy thì con chê con bé nghịch ngợm, tính tình bướng bỉnh, suốt ngày chỉ biết gây họa thôi đúng không?”

“Sao gia gia lại nói như vậy? Con không…”

“Bởi vì ta thấy con nghĩ như vậy đấy.” Lý lão ngắt lời hắn, giọng nói trở nên dồn dập.

“Con lúc nào cũng khen Liên Nhi, nhưng khi ta muốn tác hợp cho hai đứa thì lại từ chối. Con tưởng rằng ta không biết con đang nghĩ gì sao? Chắc chắn là con chán ghét con bé nên mới như vậy.”

Lý Vũ đang muốn giải thích thì lão khoát tay ngăn lại, tiếp tục nói:

“Lý gia ta từ trước đến giờ yêu ghét rõ ràng, không có chuyện mập mờ như vậy. Nếu con không thích Liên Nhi thì cứ nói thẳng với con bé, đừng để nó phải vì con mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời.”

Lý lão định nói thêm gì nữa thì đột nhiên im lặng, ánh mắt hướng ra bên ngoài căn phòng.

Thấy vậy, Lý Vũ cũng bất giác ngoảnh đầu lại. Trên lớp màng mỏng của cánh cửa, một cái bóng lờ mờ hiện lên, nhìn kỹ thì giống như một nữ nhân, Lý Vũ chỉ cần liếc qua liền biết đó là ai.

Vừa nãy, Mộng Liên thấy Lý Vũ đi tìm gia gia trò chuyện nên muốn pha một ấm trà cho hai người. Nhưng khi đến bên ngoài cửa, nàng nghe nhắc tên mình thì dừng lại để nghe ngóng, và đã nghe hết tất cả những lời của Lý Vũ, hay đúng hơn là Lý lão nói thay cho hắn.

Xoảng!

Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, sau đó là tiếng bước chân nặng nề chạy đi, đâu đó còn là tiếng khóc thút thít khe khẽ vọng lại.

“Tiểu Liên!” Lý Vũ đứng dậy, nhìn nhìn Lý lão rồi xoay người lao ra khỏi phòng.

Lão nhìn Lý Vũ chạy đi, vẻ mặt ngoài ý muốn từ từ trở lại bình thường. Bàn tay lão giơ lên, gảy nhẹ một cái. Cánh cửa đóng lại, sau đó là một bức màn mỏng rất khó nhìn thấy xuất hiện, bao quanh căn phòng.

Bức màn này là một loại phong ấn, ngăn không cho âm thanh hay bất cứ thứ gì truyền đi. Đứng từ bên ngoài, nếu không có tu vi cao hơn lão thì không có cách nào dò xét được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, trên chiếc ghế khác ở trong phòng, bóng dáng của một bà lão dần hiện ra. Không biết bà ta lấy từ đâu ra một chén trà, theo thói quen đưa lên miệng vừa thổi vừa nói:

“Lão già, cách này của ông ổn chứ?”

“Bà yên tâm.” Lão nhìn Lý bà bà, giọng nói ẩn chứa sự tự tin cao độ.

“Ta tính hết cả rồi!”

- ----

Tội nghiệp thằng bé, suốt ngày bị ông nội tính kế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play