Trong căn biệt thư to lớn đó, tiếng đồ đạc bị ném vỡ liên tục được truyền ra ở trên tầng lầu, những người giúp việc trong nhà sợ đến mức không dám đến gần cầu thang.

Giọng nói của một người đàn ông trung niên gầm lên rất đáng sợ:”Mày nghĩ gì trong đầu mà lại dám bán đứng Thái gia vậy"

Người đứng đối diện ông vẫn kiên định không lên tiếng mặc cho ông có ném bao nhiêu thứ vào người, ông không nhịn được bước đến giáng một cái tát thật đau điếng vào người cô

“Mày muốn tất cả đều thân bại danh liệt trong tay mày thì mới vừa lòng sao"

Y Lâm bị đánh mạnh như vậy cũng không lên tiếng, không oan ức, không rơi nước mắt, cô cam chịu.

“Đáng lẽ tao không nên nhặt xác mày về, để rồi sau từng ấy năm tỉnh dậy lại lấy ơn báo oán"-Ông vẫn tiếp tục rủa Y Lâm đang lặng lẽ đứng ở đó

“Nếu như không còn gì nữa thì con đi trước"-Y Lâm quay ngoắt đi

Chưa ra đến cửa, ông Thái phía sau lại ném thêm một món đồ đến lớn giọng:”Đứng lại!”

Y Lâm siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm vẫn đứng đó không quay lưng lại

Ông Thái lúc này đột nhiên kìm nén bình tĩnh hạ giọng:”Nghe nói con gái của Vương gia về rồi, cô ta vừa được Lưu thị tuyên bố là em gái ruột của Minh Khải. Hai nhà đó mà kết hôn thì rất phiền phức. Cho nên con phải nhanh chóng nghĩ cách bước vào Vương gia làm con dâu đi. Như vậy thì Thái thị mới có chỗ đứng vững được.”

“Con không muốn, dù bọn họ kết hôn cũng không liên quan đến con, nếu muốn cũng là muốn anh ấy tự nguyện cưới con, con không muốn ép buộc hay làm ra những chuyện chia cắt bọn họ”- Y Lâm chắc nịch khẳng định điều đó

Đúng là khi tỉnh dậy cô hận ông Vương, cô oán hận đổ hết lên cả Vương gia, nhưng anh không sai, Băng Băng cũng không sai. Chuyện ngày xưa cũng là chuyện ngày xưa, sau nhiều năm cô cũng không có tư cách gì để bắt anh phải yêu thương cô, đợi cô. Huống hồ năm đó ai cũng nghĩ rằng cô đã chết. Một người như cô có thể cải tử hoàn sinh đã là may mắn lắm rồi, cô nào dám đòi hỏi thêm điều gì.

Ông Thái nghiến răng nghiến lợi tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên:“Tốt lắm, đã vậy thì đừng mong có thể bước ra khỏi nhà một bước, về phòng từ từ mà suy nghĩ cho kĩ, khi nào đổi ý chúng ta lại nói tiếp"

“Người đâu! Nhốt nó lại. Không có lệnh thì không được thả nó ra ngoài, ai dám giúp nó ta liền chặt đứt lìa chân kẻ đó"-Ông ra lệnh cho đám người ngoài cửa

Nghe lệnh một tên thân cận của ông đi vào cung kính gật đầu rồi đưa Y Lâm về phòng, nhốt cô lại

Y Lâm đã sống cuộc sống không thuộc về chính mình, từ nhỏ việc kết giao với gia đình Vương gia cũng là ba cô sắp xếp. Cô vẫn nhớ rõ khi đó là vào mùa hè, ba cô cùng ông Vương đang nói chuyện công việc thì cô nhàm chán bỏ ra ngoài. Đến khu vườn phía sau cô thấy hai anh em bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ. Lát sau Băng Băng nói muốn ăn kem, anh liền gọi người đi mua

Trên tay Băng Băng cầm một que kem, trời nóng đến mức que kem cũng chảy nhiễu ra trên tay nhìn rất bẩn, Vương Hạo khó chịu liền cầm lấy que kem đó ném đi. Băng Băng không chịu liền khóc oà lên ngồi xuống đất ăn vạ làm mình làm mẩy. Vương Hạo tức giận bỏ cô lại đi vào trong

Một lát sau, Băng Băng vẫn ở đó không chịu nín. Vương Hạo từ trong nhà trở ra trên tay cầm hộp kem đưa cho cô dỗ dành

“Này, em ăn hộp kem này đi, như vậy sẽ không làm bẩn tay nữa"

Băng Băng vui vẻ nhận lấy không khóc nữa, cô muốn ăn nhưng tay vẫn còn dính kem lúc nãy nên chìa tay ra quơ quơ trước mặt anh, anh không hề tỏ ra bất mãn mà lấy chiếc khăn tay lau chùi cẩn thận cho cô

Y Lâm đứng trong góc nhìn thấy cũng bật cười, bọn họ thật dễ thương, ở nhà cô cũng chỉ một mình chẳng có ai chơi cùng hay chiều chuộng cô như vậy cả. Bỗng dưng cô rất ghen tị với họ

“Chị có muốn cùng ăn kem không”- Băng Băng không biết từ lúc nào lại đứng trước mặt Y Lâm hai tay đưa hộp kem đến, khuôn mặt rạng rỡ như muốn chia sẻ một phần báu vật cho cô vậy

Không đợi Y Lâm nhận lời, Băng Băng đã kéo cô đến chơi cùng mình và Vương Hạo. Bọn họ chơi cả ngày đến khi mệt mới thôi. Buổi tối Băng Băng rủ cô ngủ ở lại cùng nhưng cô từ chối. Vương Hạo thấy em gái anh không vui đành mở lời xin ông Thái. Tối hôm đó Y Lâm ngủ trong phòng của Băng Băng, em ấy rất thích cô, cả đêm ngủ cũng ôm cô không rời. Ba cô vì chuyện này mà rất hài lòng, mua cho cô nhiều thứ đồ cô thích

Lên sơ trung, Y Lâm và Vương Hạo học cùng trường, Băng Băng thời gian đó mới bắt đầu vào học tiểu học. Hai gia đình thấy anh và cô ngoài giờ lên lớp đều đi học thêm cùng, về cùng nhau liền nói đùa lớn lên sẽ gả cô cho anh. Nghe nói vậy cô cũng ngại ngùng cười cho qua, anh thì không phủ nhận nên cô cũng có chút hy vọng. Từ lần đó anh đều đối xử với cô rất tốt, có lúc cô nghĩ cả hai như một cặp tình nhân vậy.

Một buổi tối tháng mười hai, Y Lâm vu vơ hỏi anh:”Anh có đang thích ai không?”

Anh trả lời:”Có"

Cô không dám hỏi tiếp vì cô sợ câu trả lời không phải là cô, nhưng trong lòng cũng rất vui.

Một ngày nọ, những bạn nữ trong lớp rủ cô đi xem trận bóng rổ chung kết trong trường, vì có anh thi đấu nên cô không từ chối. Sau khi trận đấu kết thúc, đội của anh thua với tỉ số sát nút. Dù vậy cô vẫn muốn cổ vũ anh một chút. Cầm lấy chai nước trong tay cô chạy nhanh xuống sân.

Bỗng dưng một bạn nam đi đến trước mặt chặn đường cô tỏ tình:”Anh thích em, có thể làm bạn gái anh chứ!”

Cô ngây người không biết làm gì, xung quanh bọn họ reo hò bảo cô đồng ý đi. Người này cũng là người rất nổi bật trong trường, không thua kém gì anh ấy. Nhưng không phải là anh ấy

Vương Hạo tất nhiên cũng nhìn thấy, cô nghĩ anh sẽ bỏ đi hoặc giống như bọn họ nhưng anh lại khiến cô bất ngờ, có lẽ đó là giây phút mà cả đời này khi nhớ lại cô vẫn thấy hạnh phúc

Vương Hạo bước đến nắm lấy tay cô, trên người mồ hôi nhễ nhại, hơi thở vẫn gấp gáp vì mới vận động:”Cô ấy là bạn gái của tôi"-nói rồi anh dẫn cô rời khỏi đó mặc kệ những ánh mắt tò mò nhìn họ

Cô siết chặt tay anh, cô không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một chút. Đi được một đoạn cô không nỡ buông tay quay qua nói với anh:”Cám ơn anh đã giúp em"

“Anh đâu có giúp em"

“Hả?”

Anh cười, nụ cười sáng loà như ánh nắng:”Nếu anh không nhanh dẫn bạn gái của anh đi thì sẽ bị hắn cướp mất "

Y Lâm ngẩn người giây lát rồi mới nhớ hỏi lại anh:”Anh nói gì cơ, em bây giờ là bạn gái của anh hả?”

“Ừm”

“Nói rồi thì không được đổi ý đâu đấy"- Y Lâm vui sướng cười đến tít mắt

“Ừm. Không đổi ý"

Và thế là cô đã có bạn trai, hai người chẳng ai tỏ tình ai, cứ thế bên nhau thôi, lúc nào cô cũng có cảm giác mãn nguyện khi bên anh. Chỉ là niềm vui đó chưa được bao lâu...cô đã chìm trong giấc ngủ dài. Đến khi tỉnh lại anh đã thuộc về người khác. Cô không dám tin người đó lại là em gái anh. Điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến và cô cũng không cho rằng điều đó có thể xảy ra. Cho đến khi sự thật hiện diện ngay trước mắt cô.

Từ lúc tỉnh lại, cô luôn đồng hành cạnh anh, sau bốn năm dài dăng dẳng vẫn là không thể lay động được anh. Tất nhiên nếu còn một chút hy vọng cô vẫn hy vọng. Buổi tiệc hôm đó cô gặp lại Băng Băng, cô thừa nhận bản thân có chút chán ghét em ấy. Nghĩ lại năm đó nhờ có Băng Băng cô mới có cơ hội gần Vương Hạo, cô chắc chắn từ nhỏ bọn họ chỉ xem nhau là anh em, lớn lên rồi mới phát sinh ra loại tình cảm nam nữ như bây giờ.

Đến tận lúc Vương Hạo nằm trong phòng cấp cứu, cô mới thật sự có thể buông bỏ vì cô không thể tự lừa dối chính mình nữa. Đáng lẽ cô phải chấp nhận thực tại sớm hơn một chút, sự thật rằng vị trí quan trọng đó không còn dành cho cô nữa, cũng không một ai có thể thay thế được Băng Băng trong lòng anh.

Cô quyết định làm một chuyện mà bản thân cô có thể sẽ khó mà nhìn mặt ba mình, cô tất nhiên biết sự việc này với ba cô có liên quan. Ít ra cô cũng có thể giúp anh một việc, không phụ với đoạn tình cảm năm ấy.

Không oán, không hận, chính là nói nguyện phụ cả gia tộc cũng không phụ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play