Tiết hai, trong giờ học Chu Dật đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Tống Đồng thấy hắn đi vào lớp bên cạnh bằng cửa sau.
Tống Đồng có chút tâm trạng, tuy biết bản thân mình không phải là người chuyên lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn không chối được rằng trong lòng vẫn có chút ghen tị. Các nam thần gần như đều là người yêu của nữ thần, thật đáng buồn.
Chờ nam thần trở về, cậu nhất định phải hỏi rõ ràng. Nếu nam thần thật sự cùng hoa khôi lớp bên cạnh yêu đương, cậu liền, liền chờ cho hai bọn họ chia tay rồi sẽ tiếp tục theo đuổi.
Tống Đồng xoay người nằm bò trên bàn Chu Dật: “Cậu thật sự........ muốn yêu đương?”
Chu Dật liếc cậu một cái: “Với ai?”
Còn có thể với ai? Tống Đồng tức muốn chết, nam thần thật sự độc ác mà, không chỉ muốn yêu đương với người khác, còn muốn cậu chính miệng nói ra tên tình địch!
Tống Đồng lén lút châm chọc: “Chúng ta đang học lớp mười hai, chỉ còn một năm nữa sẽ phải thi đại học. Lão sư nói, chúng ta bây giờ còn nhỏ, chưa trưởng thành về mọi mặt, yêu đương dễ ảnh hưởng cảm xúc. Nếu yêu đương lúc này, chúng ta còn không thể bảo đảm tương lai cho người ta, làm sao mang lại cho người ta cảm giác an toàn được. Sớm nhất cũng phải để đến sau kì thi tuyển đại học, đúng chứ?.”
Chu Dật: “Ồ”
Tống Đồng không ngừng cố gắng: “Yêu bây giờ chẳng phải quá vội vàng sao? Chăm chỉ học tập, sau khi lên đại học nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”
Chu Dật đẩy cậu một cái: “Tránh ra.”
Tống Đồng chơi xấu giả chết.
Chu Dật không quan tâm tới cậu nữa, lấy bài tập ra làm: “Mấy câu này cậu nên để dành cho mình đi.”
“……? Câu nào?”
Chu Dật không ngẩng đầu: “Chăm chỉ học tập.”
“……” Tống Đồng đỏ mặt, bản thân mình thấp kém, còn không biết xấu hổ khuyên người khác chăm chỉ học tập.
Chuông tan học vang lên, Chu Dật hết kiên nhẫn: “Quay lên đi.”
Tống Đồng không cam lòng, chuyện quan trọng nhất cậu còn chưa hỏi. Cậu cũng không quanh co lòng vòng nữa, nhanh chóng hỏi trước khi Chu Dật hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: “Cậu thật sự muốn cùng hoa khôi lớp bên cạnh yêu đương?!”
“Hoa khôi? Ai?”
“…… Chính là cô gái sáng nay đưa cậu đồ ăn đấyy!”
Vừa dứt lời, Tống Đồng đã hối hận, cái đồ óc heo, làm sao có thể vì tình địch mà tỏ tình ngay được chứ.
“Ồ, không có.”
“……?”
Tống Đồng sững sờ, “Vậy mà cậu vẫn ăn đồ ăn sáng đấy, đến lớp tìm cô ta?”
Chu Dật lộ ra biểu cảm hiếm thấy: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi cự tuyệt con gái, làm cho người ta khó xử?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT