Không khí quỷ dị, nhưng mà cái kẻ lỗ mãng Hoa Hoằng Hi này cũng chưa phát hiện ra gì, cậu ta cười hì hì ngồi vào bên cạnh Thích Trình Diễn, nói: “Nhưng mà đúng là em cũng không nghĩ tới, anh, thì ra anh thích mẫu người kiểu Tri Ý sao, trước em còn nói anh sẽ không thích cô gái mà mình nhìn cô ấy lớn lên, còn cảm thấy Tri Ý không tỏ tình là đúng.”
Thần sắc Thích Trình Diễn (?) mạc biện, trầm mặc mà nhìn Quan Tri Ý bàn đối diện.
Lúc này mặt Quan Tri Ý đã sắp thiêu cháy, “Hoa Hoằng Hi anh nói bậy gì đó, tôi, tôi nói muốn tỏ tình khi nào.”
Hoa Hoằng Hi từ từ cười: “Đúng đúng đúng, không nói thẳng. Nhưng cũng không biết là ai, lúc trước thế nào cũng đòi phải làm sáng tỏ quan hệ ở trước mặt anh ấy.”
Quan Tri Ý: “……”
“Ai nha, nhưng mà vừa nhìn đã thấy, hai người ở bên nhau cũng rất xứng đôi nha.”
Quan Tri Ý có cảm giác muốn trực tiếp xông lên chôn sống Hoa Hoằng Hi……
Cô muốn giấu đi quá khứ yêu thầm lúc trước của mình, nhưng hiện tại bị Hoa Hoằng Hi đào lên, cô vì chuyện này mà suy nghĩ, vì chuyện này mà nhút nhát không dám tới gần.
Lúc này cô cũng không dám nhìn Thích Trình Diễn, gần đây trong khoảng thời gian này cô vẫn chiếm thế thượng phong ở trong mối quan hệ này, cho tới nay biểu hiện của cô chỉ là suy xét anh mà thôi!
Nhưng hiện tại…… Thích Trình Diễn thông minh như vậy, Hoa Hoằng Hi vừa nói vậy chắc chắn anh có thể hiểu được.
Quan Tri Ý vừa xấu hổ lại vừa e lệ, cũng đừng nói chôn Hoa Hoằng Hi, trực tiếp chôn chính mình cũng được!
Ở bàn ăn một hồi lâu không có ai nói chuyện, Hoa Hoằng Hi đến lúc này mới phát hiện một chút không thích hợp: “Ách…… Chờ đã, hai người tới đây không phải để hẹn hò sao?”
Thích Trình Diễn nhìn chằm chằm Quan Tri Ý mặt đỏ tai hồng không biết trả lời sao, chỉ cảm thấy có cái gì từ ngực xông ra, rậm rạp, mang theo sự vui sướиɠ kinh dị, thổi quét qua toàn thân. Anh cực lực kiềm chế, mới không thất thố kinh hỉ ở trong suy nghĩ “Thì ra cô lại thích mình”.
“Là đang hẹn hò.” Anh nói.
Hoa Hoằng Hi nhẹ nhàng thở ra: “À, làm em sợ muốn chết, em cho rằng Tri Ý còn chưa thổ lộ, đã bị em phá đám rồi.”
“Cô ấy không tỏ tình.”
Hoa Hoằng Hi: “A?”
Thích Trình Diễn quay đầu nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt cười: “Là anh tỏ tình.”
Hoa Hoằng Hi ngẩn ra, chậm rãi đưa ngón tay cái lên: “Anh, anh trâu bò.”
“Không có việc gì thì em có thể đi rồi.” Ánh mắt Thích Trình Diễn chậm rãi dịch tới trêи mặt Quan Tri Ý.
Hoa Hoằng Hi lập tức lộ ra biểu cảm vui vẻ: “Em đi ngay! Anh, Tri Ý! Hẹn hò vui vẻ!”
Quan Tri Ý: “……”
Hoa Hoằng Hi đi rồi, chỉ còn lại hai người đang nhìn nhau.
“Đột nhiên em thấy đau bụng, em không muốn ăn nữa!” Lời nói dối quá nhanh đã bị vạch trần, giờ phút này cô như đứng trêи đống lửa, ngồi trêи đống than, không giả ngốc nổi nữa dưới mí mắt của anh. Vì thế sau khi nói xong, cô liền cất bước đi.
Thích Trình Diễn hơi hơi sửng sốt, “Em từ từ ——”
Chân Quan Tri Ý bước nhanh, nhưng vừa ra khỏi nhà hàng xong, cô mới hậu tri hậu giác nhớ tới căn bản mình không đi xe.
Hiện tại chạy ra thì cô có thể đi đâu?!
Trong lúc cô đang nghĩ có nên dùng điện thoại gọi xe hay không, thì điện thoại bị người ở phía sau rút ra.
“Chạy nhanh như vậy làm gì.”
Quay đầu lại, chỉ thấy Thích Trình Diễn đứng ở phía sau, nhìn thẳng mình. Quan Tri Ý nhìn đáy mắt anh tràn đầy ý cười, càng muốn chết: “Bụng em hơi đau, em muốn về nhà.”
“Vậy cũng phải đợi anh đưa về, chẳng lẽ em muốn gọi xe sao? Em cảm thấy hiện tại một mình em gọi xe sẽ thích hợp sao.” Thích Trình Diễn cũng không vạch trần lời nói dối không hề có mức độ tin cậy của cô, chỉ kéo tay cô qua, dẫn cô tới chỗ để xe.
Quan Tri Ý bị dắt theo cạnh anh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Không có gì mất mặt bằng một giây trước còn vênh váo tự đắc nói để em suy xét xem anh thế nào, giây tiếp theo liền biến thành “tôi con mẹ nó thích anh từ trước khi anh thích tôi cơ”!
“Thắt dây an toàn vào đi.” Anh để cô ngồi xuống trêи ghế phụ xong, nói.
Quan Tri Ý rầu rĩ ừ một tiếng.
Thích Trình Diễn ngồi vào ghế lái, nhưng anh không lập tức khởi động xe ngay, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn.
Quan Tri Ý nhịn hồi lâu, rốt cuộc một phút sau, cô hít sâu một hơi, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì chứ, đúng, đúng là em thích anh, em thích anh từ lâu rồi! Làm sao vậy! Không được sao!”
Thích Trình Diễn trầm mặc một lát: “Lâu rồi là bao lâu?”
“Từ lúc anh về nước? Hoặc là sớm hơn, dù sao, chính là sớm hơn anh. Nhưng mà lúc trước em đã quyết định không thích anh nữa rồi, cho nên hiện tại cũng không tính là em cố ý làm anh theo đuổi em!”
Thích Trình Diễn còn đang trong sự vui sướиɠ vì cô đã thích mình từ lâu, cảm xúc đang sinh sôi lại bị cô xoay chuyển sau một câu. Anh sửng sốt một chút: “Vì sao lại quyết định không thích anh nữa.”
Quan Tri Ý mím môi, nhìn về phía xa, thấp giọng nói: “Em nghe thấy.”
“Cái gì?”
“Ngày đó ở Nam Tước, anh nói với anh em và cả Tiêu Nhiên, rằng anh không có ý với em. Em biết anh không thích em, cho nên em liền từ bỏ.”
Hình ảnh ngày đó ngay tức khắc ùa vào trong đầu Thích Trình Diễn, anh nhớ ngày đó ba người bọn họ ở trong phòng chờ cô lên ăn cơm, nhưng cô lại không tới. Sau đó gọi điện thoại, thì cô đã ngủ.
“Thật ra ngày đó em có đến?”
Quan Tri Ý nhớ tới ngày đó nghe được lời anh nói không thích, hiện tại vẫn khó chịu: “Vâng.”
Thích Trình Diễn nhìn người trước mắt rầu rĩ không vui, trong lòng nói không nên lời và hối hận cùng nhau tích tụ, lần đó đúng thật là anh chưa rõ tâm tư của mình, cũng đúng là do dự rối rắm, nhưng tuyệt đối không phải là không có ý với cô.
Anh nói như vậy, chỉ bởi vì không muốn Tiêu Nhiên nói bừa mà thôi.
“Cho nên em không hiểu vì sao, vì sao hiện tại anh lại nói thích em.” Đáy mắt Quan Tri Ý có chút mê man, “Em cho rằng, anh thật sự sẽ vĩnh viễn chỉ coi em là một đứa nhóc……”
Nói còn chưa dứt lời, cô liền bị Thích Trình Diễn ôm qua. Cô ngơ ngẩn mà dựa vào ngực anh, muốn ngẩng đầu, lại bị anh đè ép lại.
“Thực xin lỗi.” Cô nghe được anh nói.
Quan Tri Ý sửng sốt, chỉ nghe người ôm cô tiếp tục nói, “Là anh sai, ngày đó anh nói như vậy chỉ là bởi vì anh còn đang suy nghĩ chuyện thích em, lúc ấy còn không muốn trực tiếp nói ra trước mặt bọn họ. Nhưng chuyện anh thích em này, đúng thật là anh nên nói sớm cho em biết một chút.”
Anh rất hối hận, cho tới nay, anh đều cảm thấy mình đã bảo vệ Quan Tri Ý rất tốt. Nhưng thì ra, cô gái vẫn luôn bảo bọc ở trong lòng bàn tay đã bị chính mình làm tổn thương.
Anh không xác định được thích từ rất lâu là bao lâu, nhưng như theo như lời cô nói, đúng thật là sớm hơn anh. Ít nhất ở trong lúc mình không có tâm tư gì khác với cô, cô đã đang mấy mát khổ sở vì mình không thích cô.
“Thực xin lỗi Tiểu Ngũ.”
Hô hấp Thích Trình Diễn có chút trầm trọng.
Mũi Quan Tri Ý cay cay, những ủy khuất và mất mát trước đó phảng phất như đang ở ngay trước mặt, nhưng nhân lúc anh giải thích xin lỗi, như bị vứt ra chân trời, thì ra lúc ấy, anh đã thích mình sao.
Đột nhiên cô có chút hiểu được.
Loại chuyện này, từ trước cô cũng đã chưa có cách nói thẳng với anh. Người thành thục như anh, thích cô gái ở cạnh mình từ bé tới lớn, đương nhiên băn khoăn cũng càng nhiều, sao có thể trực tiếp nói ra ở trước mặt anh cô.
“Thì ra là như thế này sao……”
“Đúng, không lừa em.” Thích Trình Diễn buông cô ra, nhìn vào đôi mắt cô nói, “Cho nên, em đem quyết định không thích anh nữa thu hồi lại, thích anh một lần nữa được không?”
Quan Tri Ý bị anh giữ mặt, ngốc ngốc mà nhìn anh: “Đột ngột thế, nào có như vậy……”
“Có thể như vậy.” Thích Trình Diễn nghĩ nghĩ, dỗ dành nói, “Quá khứ là anh sai, làm em tổn thương.”
Quan Tri Ý nhỏ giọng hừ hừ, nhưng thật ra trong lòng cũng biết, chuyện này xét đến cùng, không có ai đúng ai sai, không có ai hại ai, chỉ là trời xui đất khiến thôi.
Thích Trình Diễn thấy cô trầm mặc không nói lời nào, làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đột nhiên nhớ ra, trước kia em cũng cho anh ăn qua mệt mỏi rồi, vậy chúng ta bỏ qua một chút, hoà nhau được không?”
Quan Tri Ý hơi ngây ngốc, nghi hoặc nói: “Anh ăn mệt lúc nào.”
Thích Trình Diễn cười cười, nói: “Bị khinh bạc có tính hay không?”
“Hả?”
“Em nói xem có tính không.”
Quan Tri Ý không rõ anh đột nhiên nói như vậy có ý gì, chỉ nói: “Bị người ta khinh bạc…… Chắc là có tính đi?”
“Chính là vậy.” Thích Trình Diễn nhếch khóe môi, “Anh bị em khinh bạc, đó chính là chuyện xấu.”
Quan Tri Ý thốt lên đến trừng lớn đôi mắt: “Anh nói bậy gì đó ——”
“Ở hôm tiệc mừng của《 Triều Dã 》em uống say em có nhớ không, khi đó là anh mang em về phòng. Lúc ấy vốn dĩ anh chỉ nghĩ buông em ra rồi liền đi, ai biết em lôi kéo không buông, còn hôn anh.” Thích Trình Diễn nhéo nhéo mặt cô, bộ dáng có chút bất đắc dĩ, “Lúc đó anh chính là kêu trời không ứng kêu đất không linh, hơn nữa chuyện đó càng đả thương hơn, ngày hôm sau em đã quên. Nhưng anh lại không quên, cho nên, việc này xem như em làm chuyện xấu.”
Tiệc mừng hôm đó của《 Triều Dã 》…… Là ở trang viên đó sao?
Từ từ, chẳng lẽ những nụ hôn môi đó, hình ảnh quay cuồng, không phải giấc mơ của cô?
Quan Tri Ý cả kinh không biết nói cái gì: “Đều là thật……”
“Cái gì thiệt hay giả? Chẳng lẽ em nhớ rõ?”
Quan Tri Ý chụp tay anh: “Đó, cái đó rõ ràng là mơ! Nếu thực sự có chuyện như vậy, sao hôm sau anh không nói!”
Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày, thì ra cô nhớ rõ.
“Khi đó anh không biết em thích anh, cho nên loại chuyện này đương nhiên khó mà nói, sợ mặt mũi em không chịu được.”
Quan Tri Ý: “……”
“Nếu em nhớ rõ, vậy thì, chúng ta hoà nhau.”
“Chỉ là ——”
“Đừng như vậy, cũng đừng thích người khác.” Thích Trình Diễn thở dài, đem lời cô định nói đều đổ về, “Tiểu Ngũ, thích ca ca như lúc trước được không. Bằng không, ca ca thật sự khổ sở muốn chết.”
**
Trêи đường về nhà, cả người Quan Tri Ý như đang bay.
Tới cửa nhà, Thích Trình Diễn ý bảo cô có thể xuống xe, cô còn ngơ ngẩn chưa lấy lại tinh thần.
“Không muốn về nhà? Bằng không anh lại dẫn em đi một vòng.” Thích Trình Diễn nói.
Quan Tri Ý vội vàng lắc đầu, lập tức mở cửa xuống xe: “Em về nhà!”
“Tiểu Ngũ.”
Quan Tri Ý dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Ngày mai gặp.”
“…… Vâng.”
Nói xong, cô lấy ba bước làm hai bước chạy về, uỳnh một tiếng đóng cửa lại.
Ở sau cánh cửa đáng tin cậy, vành tai lại bắt đầu đỏ.
“Sao về sớm vậy?” Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch từ trêи lầu xuống.
Quan Tri Ý nhìn thấy anh mà cả người đều chấn động: “À, đúng, đúng vậy.”
“Trang điểm hai tiếng, mà chỉ đi một lúc rồi về ngay, thật là chịu khó lăn lộn.”
Quan Tri Ý: “Không, bạn em đột nhiên có việc, cho nên em cũng chưa ăn cơm đã về rồi.”
“À, để anh bảo dì giúp việc làm đồ ăn cho em.”
“Em không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút.” Quan Nguyên Bạch đi tới kéo cô tới hướng bếp, “Muốn ăn gì.”
“Vậy, gì cũng được ạ……”
Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn cô, nhìn tới lỗ tai, anh sửng sốt: “Sao tai em đỏ thế.”
Quan Tri Ý lập tức bưng kín tai: “Phải không?”
Quan Nguyên Bạch híp híp mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Quan Tri Ý ho nhẹ giọng: “Hình như có chút nóng ạ…… À, dì Trần ơi, con muốn ăn sủi cảo, có sủi cảo không ạ.”
“Có, tiểu thư chờ một chút nhé, tôi đi làm ngay đây.”
“Dạ vâng!”
Quan Tri Ý kéo tay Quan Nguyên Bạch ra: “Em tới phòng khách chờ!”
“……”
Quan Nguyên Bạch thật ra chỉ kỳ quái mà hỏi thôi, nhưng Quan Tri Ý lại chột dạ, đặc biệt là, điện thoại đột nhiên rung một cái, cô lấy ra thì thấy chính là tin nhắn WeChat của Thích Trình Diễn:【 Buổi tối không ăn gì đã chạy đi rồi, về nhà nhớ ăn chút gì đó nhé 】
Cô nhìn Quan Nguyên Bạch, xác định anh không tới đây mới trả lời: 【 Đã biết 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT