“Trăn Trăn, chị không có ý đó…”

Trong giọng của Việt Lan có tiếng nức nở.

Từ Trăn bĩu môi, “Tôi cũng không có ý đó, chị đừng vu khống cho tôi.”

Cô vốn không phải người đanh đá như vậy, cũng không phải không nhường được, nhưng chỉ là Việt Lan đang ở đây, chị ta nhìn cô gai mắt rất nhiều năm rồi, chỉ cần gặp là sẽ trưng ra vẻ mặt coi thường.

Việt Lan và cô không phải cùng một loại người.

Trong mắt Từ Trăn thì Việt Lan là một đóa bạch liên hoa cực lớn, tốt nhất là không nên đi cùng với loại người giả tạo thế này, đằng trước đằng sau giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau, tùy từng lúc sẽ tỏa ra mùi hương chết người, mà lại xinh đẹp đến mức khiến người khác khó chịu.

Trong xe bây giờ cũng chỉ còn tiếng sụt sịt của Việt Lan.

Mạnh Vân cảm thấy mình nên lên tiếng, dù sao thì hôm nay là ngày cô đến nhà Lục Dã, cũng là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, mà Việt Lan lại là khách của mọi người trong nhà, cô cũng nên làm gì đó mới phải.

Nhưng cô lại không muốn.

Cô không thích Việt Lan, không cần biết là xuất phát từ góc độ nào thì cô vẫn không thích.

Cũng may mà bầu không khí ngột ngạt này chưa tiếp diễn được bao lâu thì bọn họ đã tới nơi.

Lục Dã dừng xe, anh đi xuống mở cửa cho Mạnh Vân, “Xuống xe đi.”

Từ Trăn nhún vai nhảy xuống xe.

Việt Lan hít mũi vài cái, hai mắt đỏ hoe, rụt rè đi đằng sau mọi người.

Chỉ là Lục Dã lại ôm lấy bả vai của Mạnh Vân, hai người rắc cơm chó đến mức không coi ai ra gì, vậy nên Từ Trăn đành phải đi cùng với Việt Lan.

Việt Lan cũng nhận ra rằng không ai muốn để ý đến cô.

Lần trước ở bệnh viện, Lục Dã đã không đáp lại cô, mà hôm nay anh cũng không hề nói chuyện với cô dù chỉ một câu.

Cô đi cùng ba người họ thì cô chính là người thừa.

Việt Lan không muốn ngồi chờ chết, cô lấy lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười, quay sang nói chuyện với Từ Trăn đang cầm điện thoại đi bên cạnh, “Trăn Trăn, em cũng thích chơi mật thất à?”

Từ Trăn không muốn nói chuyện với cô, nhưng không nói thì không được, vậy nên liền thuận miệng “Ừ” một cái.

“Chị cũng vậy, nhưng chị chơi không giỏi lắm, có lẽ phải dựa vào mọi người…”

“Chị gái, chị lớn như thế rồi, chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác à?”

Việt Lan bị Từ Trăn nói một câu mà á khẩu không đáp lại được.

Mà Lục Dã lại hoàn toàn gạt những lời của hai người phía sau ra ngoài tai, anh chỉ quan tâm đến buổi hẹn hò hôm nay mà thôi.

“Chúng ta chưa chơi cái này.”

Mạnh Vân sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, “Không phải anh nói muốn chơi một trăm năm sao, bây giờ mới được bao lâu chứ, sao có thể chơi hết được.”

Lục Dã không nghĩ cô vẫn còn nhớ,vậy nên anh cười vô cùng vui vẻ, cúi đầu hôn lên trán cô, “Nhưng lần này không tính, có hai cái bóng đèn kìa.”

“…”

Từ Trăn và Việt Lan vừa đuổi kịp thì nghe được lời anh nói, hai người bọn họ liền cảm thấy hạn hán lời.

Mạnh Vân hơi ngượng, cô kéo kéo ngón tay của anh.

“Đừng nói linh tinh, mau đi mua vé đi.”

So với lần trước thì mật thất lần này có khó hơn một chút, hiện trường không đáng sợ nhưng manh mối lại rất nhiều, độ khó cũng cao hơn.

Chỉ là Từ Trăn lại là cao thủ của trò này, với khả năng phân tích chỉnh hợp số một, không để cho người khác có cơ hội thể hiện, một lúc sau cô bé đã đưa được mọi người ra ngoài. (Phân tích chỉnh hợp?: D toi chưa hiểu tại sao phải dùng đến chỉnh hợp nữa)

Thời gian ở trong mật thất tối đa là hai tiếng, có đến ba căn phòng mật mã mà bốn người bọn họ chỉ mất 50 phút là đã ra được.

Từ Trăn nhìn thấy biển hiệu lối ra thì hối hận thở dài, cô bé đi sang tiệm bên cạnh mua đồ ngọt, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, “Đơn giản quá mà, còn không khó bằng 2048 nữa.”

Lục Dã cốc đầu cô bé một cái, “Lại khoe khoang?”

“Lục Dã! Anh làm gì vậy!”

Mạnh Vân nhìn hai người đùa giỡn thì không nhịn được mà nở nụ cười.

Hai người tranh cãi vài câu thì Lục Dã không từ chối được yêu cầu của Từ Trăn, anh đành phải đưa cô bé đi mua nước lạnh.

Nhân lúc này Việt Lan liền đến bên cạnh cô, ngồi xuống, “Đàn em.”

Mạnh Vân ngừng một chút, cô ngẩng đầu, “… Đàn chị.” (Đoạn này mình cũng không hiểu tác giả có viết sai ở đâu không nữa: D Hay đây là tự giới thiệu nhỉ?)

Việt Lan hơi xấu hổ, cười nói, “Hôm nay em đến là quấy rầy hai người thì phải?”

“…”

Cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. Nhưng đã được một thời gian rồi, có lẽ cô cũng đã hiểu rõ trong lòng mình muốn thế nào rồi.

Mạnh Vân không đoán được Việt Lan nghĩ gì nên liền mím môi, “Không đâu, đi chơi cũng vui mà.”

Việt Lan nhìn cô một cái, sau đó lại cười tự giễu, “Thật ra… lúc trước em cũng thích học trưởng Lục Dã.”

Mạnh Vân không biết phải nói gì, càng không thể tưởng tượng nổi.

Cô mấp máy môi, nhưng vẫn không có cách nào trả lời được, Mạnh Vân chỉ có thể ấp úng “Ừ” một tiếng, sau đó lại cúi xuống xúc một miếng bánh kem.

“Ý em không phải vậy đâu, chỉ là em có chút… hối hận chăng, em không biết nắm lấy cơ hội, rốt cuộc thì, theo đuổi Lục học trưởng nhiều năm như vậy… Hầy, vẫn không thể bằng đàn chị dũng cảm.”

Câu này thật sự có chỗ vô cùng khó nghe, Mạnh Vân liền bỏ thìa xuống, nhẹ giọng đáp: “Là Lục Dã theo đuổi chị.”

Việt Lan hoảng sợ, “A! Thật ư… Ngại quá ngại quá, em không nghĩ là…”

“…”

“Nhưng mà em từng nghe, nghe nói gia đình của chị có chút khó khăn, còn lén nhờ Lục học trưởng giúp đỡ, chuyện này, đàn chị có biết không?”

Nhìn qua dường như Việt Lan lại vô cùng tự tin, khóe miệng cong cong hiện ra ý cười, tay cầm ống hút khuấy đồ uống.

“Học trưởng là người tốt như vậy, chuyện gì cũng âm thầm giúp đỡ, em cũng chỉ là lo anh ấy có nhiều công việc như vậy mà còn phải lo lắng chuyện khác nữa, em có hơi đau lòng…”

Mạnh Vân sắp bị chọc giận đến nỗi nở nụ cười rồi.

Bạn trai của cô, mà còn phải đến lượt Việt Lan đau lòng à?

Nhưng chỉ là Lục Dã đã giúp cô cái gì cơ? Chuyện gì trong nhà? Nhà cô xảy ra chuyện gì sao?

Mạnh Vân suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định về nhà sẽ hỏi thẳng Lục dã, nhưng không thể để lộ trước mặt Việt Lan được, vậy nên cô dứt khoát bỏ qua chuyện này.

“Chị biết rồi.”

“Đàn chị…”

“Nhưng em vẫn nên lo lắng cho bạn trai của mình đi, không nên bận tâm đến những chuyện khác đâu, sẽ bị lạc hướng đấy.”

Mạnh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu còn có phần khinh miệt.

Cô nhịn hơi lâu rồi đấy.

Câu trong câu ngoài đều có ý nói cô không xứng với Lục Dã, Lục Dã vì cô mà làm gì đó, càng nghe càng thấy bực mình.

Tuy rằng cô cũng cảm thấy chuyện Lục Dã thích cô mới là vô lý, nhưng cô đã sớm quyết định rồi, cô muốn dành hết tình cảm cho anh.

Lục Dã tốt như vậy, chỉ là tình yêu của cô dành cho anh cũng không có chỗ nào kém cạnh.

Đều là một loại tình yêu, thì sao phải quan tâm đến xứng với không xứng cơ chứ.



Ăn cơm tối xong hai người cũng không ở lại, Lục Dã uống rượu nên không tiện lái xe, đành để tài xế trong nhà lái xe về nhà.

Trên đường về Mạnh Vân không nhịn được liền hỏi: “Lục Dã, anh thay mẹ và em trai em làm gì vậy?”

Cô đã suy nghĩ rất lâu, cô cảm thấy “chuyện trong nhà” hẳn là có liên quan đến Lý Nhất Tranh và Mạnh Văn Kiệt. Mấy hôm trước mẹ nuôi còn gọi điện thúc giục, bảo cô mau mau dẫn bạn trai về nhà, vậy nên chắc chắn chuyện này không thể liên quan đến bố mẹ nuôi được. Huống chi, bọn họ còn không quen biết Lục Dã.

Mà ngày trước Lục Dã đã từng chạm mặt Mạnh Văn Kiệt, như vậy còn có khả năng.

Lúc ăn cơm, trong đầu Mạnh Vân đã rối thành một đống, cô nghĩ đến đủ loại hình ảnh.

Tại sao đột nhiên Lý Nhất Tranh lại không liên lạc với cô nữa, tại sao tự dưng lại buông tha cho cô, thậm chí Mạnh Văn Kiệt cũng không còn tìm cô để đòi tiền.

Bọn họ giống như là biến mất trong một đêm, mà trước khi biến mất thì người duy nhất bọn họ gặp chính là Lục Dã.

Lục Dã lén hứa với bọn họ cái gì sao?

Chẳng lẽ… Anh lấy hộ khẩu giúp bọn họ với cho bà ấy vay tiền sao?

Mạnh Vân thật sự bị dọa sắp chết, cô kéo lấy tay áo Lục Dã, lạnh lùng nói: “Lục Dã, anh làm gì hả?!”

Lục Dã sửng sốt, anh không ngờ đột nhiên cô lại hỏi đến chuyện này.

Một lúc lâu sau anh mới nở nụ cười, ôm người bên cạnh vào lòng, ghé vào tai cô khẽ cười: “Em đừng sợ, Vân Vân, em đừng sợ.”

Anh vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Vân.

Mạnh Vân có chút mềm lòng, giọng nói giống như đang khóc nức nở, “Lục Dã, anh đừng… Em không muốn anh làm vậy. Anh biết em nghĩ gì mà, thật sự không cần…”

“Không có mà, lúc đấy anh còn chưa thành bạn trai của em mà, anh cũng sẽ không coi tiền như cỏ rác đâu.”

Lục Dã biết cô đang lo lắng chuyện gì.

Anh vốn định giấu nhẹm chuyện này đi luôn, nhưng nếu bây giờ Mạnh Vân đã biết thì anh cũng không lừa cô nữa, “Chỉ là giúp một chuyện nhỏ thôi. Em biết mà, viện trưởng Lục có quan hệ rộng rãi, anh chỉ là thấy sức khỏe mẹ em không được tốt cho lắm, nếu chữa chạy cũng sẽ rất tốn kém, thế nên… Ừm… Anh giúp bà ấy tiện chữa trị hơn thôi.”

“Thật sự chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức mà thôi, em đừng lo lắng.”

Lục Dã nhẹ nhàng nhéo má Mạnh Vân, lại càng ôm chặt cô hơn một chút.

“… Là Việt Lan nói với em chuyện gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play