Nắng dần lên chiếu qua từng tầng lá. Trời không quá nóng, hơi lạnh vẫn còn trong không khí. Một con nai nhỏ đang gặm cỏ non thì giật mình ngơ ngác thấy một ai đó đi vào rừng.
Người đó nấp sau một cái cây lớn nhìn một đoàn xe rời đi rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
- -------------------
- Alden!
Mia lay người Alden đang mơ màng với vết đau tối qua:
- Mie hỏi cậu có đau lắm không, Mie sẽ nói với ông chủ cho cậu nghỉ ít hôm.
- ... Phiền cô rồi... Cho tôi nghỉ hôm nay đi...
- Được rồi.
Alden gượng dậy, tựa vào thành xe nhìn ra cửa sổ.
- Anh Alden! Anh tỉnh rồi! May quá! Anh có muốn ăn gì đó không? - Non vừa ngủ dậy nhìn thấy Alden tỉnh lại liền vui vẻ, quấn quít hỏi.
- Không... cho anh nước là được rồi...
Non đưa cho cậu một bình nước còn ấm. Cậu gật đầu nhận lấy rồi lại im lặng nhìn ra cửa sổ. Non mong đợi cậu sẽ nói gì đó nhưng cậu vẫn im lặng nên đành gượng cười nói:
- Người hôm qua chúng ta cứu rời đi rồi...
- Ừm...
Thấy thái độ Alden có vẻ mệt mỏi, cậu buồn bã đành rời đi.
Nghiêng đầu nhìn rõ bầu trời, Alden thở dài. Người hôm qua cậu cứu là tinh linh, cậu đã thấy đôi cánh của hắn ta mặc dù sau đó hắn ta đã vội thu lại sau khi thấy cậu. Non từ nhỏ đã bị trưởng đoàn Jasper nuôi dưỡng nên đã không biết đó có thể là đồng hương của mình... và có lẽ Non cũng sẽ mãi mãi không biết được đồng hương của mình như thế nào...
Trở lại khu rừng lúc nãy, một người đàn ông cúi đầu kính cẩn với người trước mặt:
- Hoàng tử Waries, ngài có việc gì cần tôi sao?
- Ừm... - Cậu ta chỉnh lại đôi cánh mà cậu đã phải giấu kín suốt đêm qua - Đi theo đoàn xe lúc nãy đi.
- Vâng thưa ngài!
Trời có vẻ sắp ấm áp trở lại rồi...
====================
Tuần trước tui bị ốm nên không viết được... huhu xin lỗi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT