“Bên cạnh sứ giả của bóng tối có một người biết về bóng tối và sở hữu sức mạnh đánh bại nó.”
Ngay cả sau một đêm thao thức, những lời của Ozuma vẫn vang lên trong tai Yorda. Nó đều là thật. Nó không phải là một cơn ác mộng hay một giấc mơ khi phát sốt.
Trong khi cô đang chuẩn bị cho ngày, Yorda thông báo với hầu gái trưởng rằng cô sẽ tham dự vòng thứ tư của cuộc thi đấu hôm đó. Cô phải tự mình xem kỹ năng của Ozuma.
Người hầu gái nhướng một bên mày thắc mắc khi bà thắt những sợi dây ở thắt lưng chiếc váy của Yorda. “Công chúa sẽ xem cuộc thi đấu ư?”
“Ta không được phép à?”
“Không, dĩ nhiên người có thể. Nhưng nô tì nghĩ là người không thích tiếng ồn ào.”
“Công nhận là nó ồn ào. Nhưng tại bữa tiệc đêm qua, ta đã nghe được rằng có một kiếm sĩ đặc biệt tài giỏi trong cuộc thi đấu này. Cả Bộ trưởng Tòa án và Đội trưởng lính gác đều phấn khích thích thú khi họ nói về kỹ năng của ông ấy. Ta nghĩ đây quả thật là một cuộc thi đấu không bình thường, và ta phải thừa nhận là ta tò mò muốn gặp ông ấy.”
Yorda mỉm cười, nhưng cái cau mày của người hầu gái không dịu đi. Yorda có thể thấy bản thâm mình phản chiếu trong đôi mắt nhợt nhạt, mệt mỏi của người hầu gái.
Vốn kinh hãi bởi sức mạnh của nữ hoàng, người hầu gái làm một con tốt tiện lợi cho mẹ cô. Không phải ngẫu nhiên khi mẹ cô đã chỉ định người phụ nữ này cho cô cùng lúc bà tiết lộ sự thật cho Yorda. Ai trông chừng con gái bà tốt hơn được chứ?
Mỗi hành động của Yorda sẽ được chuyển qua người hầu gái đến nữ hoàng. Cô phải di chuyển một cách cẩn thận. Luôn luôn với một nụ cười, luôn luôn vui vẻ.
Yorda biết chẳng có hiệu quả gì cố gắng lấy thông tin từ hầu gái của mình, mặc dù những câu hỏi cô có rất nhiều. Cô muốn biết mẹ cô đã nói gì với người phụ nữ, bà ấy đã được thấy điều gì, và tại sao bà ấy là người duy nhất được thấy nó. Mẹ cô đã tiết lộ cho người hầu gái một phần của bí mật của bà để bảo đảm sự trung thành của bà ấy ư?
Hãy nói với ta, Yorda muốn nói, và ta sẽ nói với bà điều ta biết. Ta biết rằng không chỉ hai chúng ta biết về sự thật giấu đằng sau nụ cười quyến rũ của mẹ ta. Chúng ta có đồng minh ở thế giới bên ngoài những bức tường này.
Cô sẽ nói với bà về câu thần chú mẹ cô đã thực hiện lên người dân của chính họ với sức mạnh mà bà đã lấy được từ Thần Bóng tối. Tất cả hiệp sĩ và bộ trưởng bị bỏ bùa mê như thế nào. Và họ phải là những người giải phóng cho những người đó như thế nào.
Nhưng là con gái duy nhất của mẹ cô, ý nghĩ về điều Yorda phải làm không chỉ khủng khiếp, nó tồi tệ. Cô muốn hỏi người hầu gái trưởng nghĩ gì, với tất cả sự khôn ngoan của tuổi tác của bà, về một người con gái phải bội chính mẹ của cô ấy.
Nó có bao giờ là điều đúng đắn để làm không? Nếu nó có nghĩa là ngăn chặn sự trở dậy của Thần Bóng tối, lờ đi quan hệ máu mủ có được chấp nhận không?
Hoặc có lẽ, Yorda nghĩ, ta không nên nói gì với bà cả, mà với Thầy Suhal. Yorda cảm thấy chắc chắn rằng thầy của cô biết hiều hơn ông đã nói với cô về nữ hoàng. Có lẽ đó là nguồn gốc của những làn bóng tối mà cô thỉnh thoảng thấy trong đôi mắt của người đàn ông thông thái.
Ai trong lâu đài thức tỉnh, và ai vẫn ngủ? Cô chỉ biết cô không muốn bị cô độc. Điều đó quá khủng khiếp.
“Nô tì sẽ gọi Bộ trưởng Nghi thức chuẩn bị một chỗ cho công chúa ở ngai vàng, người có thể quan sát cuộc thi đấu,” người hầu gái cứng nhắc nói, đôi mắt bà ngoảnh đi tránh mặt Yorda. “Vòng thứ tư được bố trí bắt đầu giữa trưa với tiếng chuông ngân. Người có biết đấu trường mà người hiệp sĩ người muốn xem sẽ chiến đấu ở đâu không?”
“Không…” Yorda thú nhận, “nhưng ta chắc chắn Bộ trưởng Tòa án biết. Và ta đã nghe được là thí sinh này có một diện mạo rất khác thường – đôi sừng mọc lên trên đầu ông ấy.”
“Đôi sừng? Giống như của một con hươu, hay một con bò ư?”
“Đúng vậy – nhưng giống một con bò hơn một con nai, ta được bảo thế.”
Người hầu gái nhăn đôi lông mày mỏng của mình. “Đúng là diện mạo kỳ lạ. Người có chắc chắn ông ấy là đấu thủ người muốn xem không? Nô tì e là việc nhìn thấy ông ấy có thể làm người khó chịu.”
“Ta không nghĩ là thích hợp để nói một trong những người có thể sớm trở thành tiểu đội trưởng của lâu đài gây khó chịu,” Yorda nói với một nụ cười rạng rỡ.
Người hầu gái trưởng cúi đầu. Yorda nhìn hình dáng cúi người, bối rối của bà khi bà rời phòng.
Mẹ cô đã ở đó khi những người đàn ông đang nói chuyện về người hiệp sĩ Ozuma kỳ lạ, mặc dù Yorda không biết liệu cuộc nói chuyện như thế có làm mẹ cô thích thú gì không. Bà ấy sẽ phản ứng như thế nào khi bà biết con gái bà muốn xem cuộc thi đấu? Sứ giả của bóng tối có biết rằng kẻ thù của bà đang đến không? Yorda rùng mình.
Cuộc thi đấu thứ tư của Ozuma được lên kế hoạch diễn ra ở Đấu trường Tây. Yorda đến đấu trường cuối cùng với tiếng cỗ vũ ầm ỷ của nguyên một đám đông. Cô đang mặc một chiếc váy buổi trưa với một tấm mạng che mặt kéo qua mặt cô. Bên cạnh cô, Bộ trưởng Tòa án khuyên cô giơ tay lên và chào đám đông, vì vậy cô làm thế, trao cho họ một cái vẫy tay nhẹ. Cử chỉ đơn giản này được đáp lại với tiếng vỗ tay lớn. Yorda thấy bản thân mình bất ngờ cảm động bởi sự đón tiếp nồng nhiệt. Sự tôn trọng và yêu quý hướng trực tiếp đến công của cũng là sự tôn trọng và yêu quý dành cho mẹ cô, nữ hoàng. Vương quốc của chúng ta thanh bình. Người dân hài lòng với cuộc sống của họ. Làm sao sự thống trị bằng nỗi sợ có thể tạo nên hạnh phúc như vậy? Người dân đón chào mẹ cô như nữ hoàng đích thật của họ - bà ấy đã làm gì để phá vỡ điều đó?
“Người có thể đi đến chỗ của mình, Công chúa,” Bộ trưởng Tòa án nói, một nụ cười rộng trên mặt ông. “Trước khi người ngồi xuống, không ai khác có thể ngồi,” ông bổ sung với một tiếng thì thầm, sau đó lớn hơn nhiều, “Thật là một sự hoan nghênh nồng nhiệt!”
Yorda thấy cảm thân mình nghi ngờ mọi thứ. Khi cô nhìn ra đám đông, cô chỉ thấy những người dân vô tội, không biết về mục đích thực sự của màn biểu diễn này, bị nữ hoàng lừa dối. Họ là những vật nuôi được chăm sóc cho mục đích duy nhất mang đến sự trở lại của Thần Bóng tối. Hoặc đó là mình người đã bị lừa dối bởi một mật thám của tình trạng lộn xộn và ham muốn, đến từ một vùng đất khác để lấy đi những thứ của chúng ta?
Tâm trí Yorda quay cuồng, và cô gần như mất thăng bằng. Trước khi cô thu hút sự chú ý không mong muốn, cô tóm lấy hai thành của chiếc ngai vàng được tạc đẹp đẽ và ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Từ lối vào ở mỗi bên của đấu trường, hai chiến binh đứng dậy và đi ra, được dẫn vào bởi những lính gác hoàng gia. Ozuma, người cao hơn trong hai người, bước những bước dài ung dung, chiếc mũ sắt của ông nhét dưới cánh tay ông. Ông đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen, nhưng ngoài điều đó, ông trông đúng như lần đầu tiên Yorda gặp ông. Thanh kiếm dài bên thắt lưng của ông gần như chạm mặt đất, mũi của nó treo ngay trên sàn đấu trường.
Người mà ông đối mặt cũng là một người khổng lồ. Ông ta mặc một cái váy chiến đấu rộng, bằng da với một chiếc thắt lưng dày, cũng bằng da, quanh thắt lưng ông. Ở trên ông chỉ mặc một chiếc áo chuỗi xích trên ngực mình và một cái rìu chiến đeo qua lưng ông. Cái đầu hói của người đàn ông bắt ánh sáng của những ngọn đuốc được đặt trên những bức tường của đấu trường. Ở chỗ của chiếc mũ sắt, ông đeo một vòng tròn kim loại nhỏ.
Cùng với nhau, hai đấu thủ đứng trước ngai, sau đó quỳ trên đầu gối của họ. Yorda chấp nhận cử chỉ với một cái gật đầu im lặng. Cô ấn tượng khi đôi mắt Ozuma bắt gặp đôi mắt cô qua tấm mạng che mặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng biểu hiện của ông ấy không biểu lộ gì. Có lẽ hôm nay ông ấy mong chờ mình đến xem ông ấy chiến đấu.
Người hiệp sĩ điều khiển như trọng tài trên đấu trường giới thiệu hai kiếm sĩ bằng một giọng nói vang vọng qua đấu trường. Đầu tiên là hiệp sĩ tự do đến từ cực đông, Ozuma. Đối mặt với ông là Judam, nổi tiếng khắp lục địa vì kỹ năng với rìu chiến của mình. Trong khi đám đông thể hiện sự nhiệt tình của họ, Ozuma từ từ đội chiếc mũ sắt của mình. Yorda hơi đỏ mặt khi nhìn thấy sự yêu mến của đám đông dành cho ông.
“Công chúa, người cảm thấy không khỏe ư?” bộ trưởng hỏi, nghiêng về phía cô.
“Ta ổn. Cảm ơn. Ta bị giật mình bởi sự nhiệt tình của đám đông, vậy thôi. Ta dám nói là tất cả những người này có thể biến cái lạnh giá của mùa đông sang một ngày mùa hè.”
Bộ trưởng Tòa án mỉm cười đồng tình. “Người kiếm sĩ ở bên phải là anh bạn thần đã nói với người. Anh ta là một dự đoán chắc chắn cho chức vô địch.”
“Đám đông quý mến ông ấy,” Yorda đồng ý.
“Có lẽ cuộc trò chuyện như thế này không đến được tai người, Công chúa, nhưng có một vụ cá cược lớn diễn ra trong cuộc thi đấu. Ozuma bắt đầu như một người hoàn toàn không được biết đến, nhưng bây giờ ông ấy vượt xa người nổi tiếng nhất. Thần sẽ không ngạc nhiên gì nếu hơn một nửa những người đang xem ở đây hôm nay đặt cược tiền lên chiến thắng của ông ấy.”
Trọng tài đứng giữa hai người đàn ông ở giữa đấu trường, một tay đặt trên mỗi vai của các đấu thủ. Ông đọc trơn tru những quy tắc của trận chiến danh dự, sau đó mỗi đấu thủ giơ vũ khí của họ lên – một thanh kiếm với một người, và một cái rìu với người kia – và đồng thanh lặp lại những quy tắc.
“Cuộc đấu diễn ra đến khi một người ngã xuống hoặc thừa nhận bại trận bằng việc ném vũ khí của mình đi,” Bộ trưởng Tòa án giải thích.
Yorda cảm thấy buồn nôn lúc nhìn hai người đàn ông trao đổi những cái nhìn trừng trừng trước cuộc đấu của họ.
“Họ không giết nhau, phải không? Đây là một cuộc thi đấu, không phải một chiến trường.”
“Không cố tình, nhưng đôi khi nó xảy ra. Nếu đối thủ của họ không thừa nhận bại trận, nó có thể dẫn đến chặt chém. Thỉnh thoảng, có những điều không thể tránh được,” bộ trưởng nói, có vẻ rất hài lòng. “Judam, người với cái rìu chiến, đã thua vòng kế cuối cuộc thi đấu năm ngoài, và ông ta cũng muốn chiến thắng năm nay. Ông ta không chỉ là một bậc thầy với chiếc rìu khổng lồ của mình, ông ta còn chiến đấu như một con lợn rừng hoang dã và không biết lúc nào để đầu hàng. Trong những trận bán kết ba năm trước, đối thủ của ông ta, một người dùng giáo, không bỏ giáo của mình ra, vì vậy Judam đã làm ông ta nhẹ bớt cả hai cánh tay của mình. Ha! Nếu trọng tài không can thiệp, ông ta có thể đã cắt gọn đầu của người đàn ông rồi.” Bộ trưởng Tòa án giờ đang lạc trong câu chuyện, hoàn toàn quên người ông nói chuyện. “Cuộc đấu hôm nay của ông ta chống lại Ozuma chắc hẳn là lượt đấu quyết định cho Đấu trường Tây. Thần ngờ là bất cứ ai trong cuộc thi đấu có thể chống lại người này hay người kia – kìa họ đến rồi!”
Trọng tài kêu lên để bắt đầu và rút lui tới mép của đấu trường tròn. Judam kêu lên một tiếng chiến đấu dữ dội, sử dụng cái rìu với tốc độ không tin được đối với một người quá to lớn, và lao đến một bên, để lại một chút khoảng cách giữa ông và đối thủ. Ozuma không di chuyển.
Vung chiếc rìu của mình theo một vòng tròn như thể nó không nặng hơn một cọng lông, Judam nhìn chằm chằm xuống người hiệp sĩ, đi quanh ông theo một vòng tròn chầm chậm. Khi ông ta chạm đến sườn của Ozuma, người hiệp sĩ xoay nửa bước để đối mặt với ông ta và đặt một tay lên thanh kiếm trên thắt lưng mình. Đôi mắt Yorda mở to. Ozuma rút thanh kiếm của mình ra với tốc độ mà cô chỉ thấy ánh sáng lóe lên của kim loại trước khi tham kiếm khoàn toàn ở ngoài vỏ.
Ozuma giữ thanh kiếm với mũi của nó hướng xuống mặt đất. mặc dù ông theo mỗi động tác của Judam với đôi mắt mình, đôi chân ông vẫn đứng yên.
Chiếc rìu chiến của Judam ngừng những vòng xoay tròn của nó. Ông ta nhảy về phía Ozuma. Chiếc rìu chiến cắt qua không trung, trong khi lưỡi rìu hai lưỡi bóng loáng lóe sáng. Một tiếng kêu đến từ đám đông.
Khi chiếc rìu chiến đi xuống, nó chỉ đánh vào cái bóng của Ozuma. Người hiệp sĩ đã nhẹ nhàng bước sang một bên, tiến sát sườn Judam. Lưỡi kiếm của Ozuma chém ra, chỉ dừng lại cách lưng của tên khổng lồ vài xăng-ti-mét khi nó đánh vào chiếc rìu chiến mà Judam đã khéo léo vung qua đầu mình và đi xuống qua lưng ông ta để chặn cú đánh. Những tia lửa phóng ra và thép kêu chan chát. Lưỡi kiếm và lưỡi rìu chạm nhau thêm ba lần nữa trước khi hai chiến binh nhảy lùi lại, và có một sự tạm nghỉ trong cuộc chiến.
Yorda không thể tin vào tốc độ mà hai người đàn ông di chuyển. Judam tiến lên, chiếc rìu khổng lồ giữ trong một tay vừa trên mặt đất, quét nó theo vòng tròn về phía chân của đối thủ. Ozuma khéo léo nhảy lò cò khỏi đường đi của chiếc rìu, và khi ông tiếp đất, thanh kiếm của ông đã cung xuống về phía vai lộ ra của Judam. Judam lăn qua bên để tránh cú đánh và đứng dậy, chiếc rìu đã nâng lên quá đầu ông. Mặc dù chiếc rìu dài ngang chiều cao của Yorda, trong hai tay Judam nó xem ra không hơn một cành cây. Nó rõ ràng không nặng hay dài gây cho ông bất cứ rắc rối nào đó. Chiếc rìu di chuyển như một phần mở rộng của chính cánh tay ông.
Ozuma chặn cú đánh trực tiếp vào trước mặt ông với thanh kiếm của mình, sau đó nhào tới, đẩy đối thủ của ông lùi lại với trọng lượng của mình. Khoảnh khắc mà trung tâm trọng lượng của người đàn ông đổi lại, thanh kiếm dài vẽ ra một đường cung qua không trung, lướt qua vai phải của Judam trước khi đầu của thanh kiếm đâm vào mặt đất. Một tiếng gầm trải qua đấu trường. Ozuma mất thăng bằng; Judam chuẩn bị hành quyết.
Tuy nhiên những sự phòng thủ của Ozuma hoàn hảo. Thanh kiếm của ông dường như nhảy trở lên, chém qua một trong những dây đai da giữ chiếc áo chuỗi xích trên ngực Judam. Chiếc áo rũ xuống một bên. Judam cố gắng để lấy lại thăng bằng. Đây là khoảnh khắc Ozuma đang đợi. Mặc dù Judam xoay sở để né tránh cú đánh tiếp theo, sự thăng bằng của ông ấy bị mất đi hoàn toàn, và ông ngã nghiêng người trên mặt đất.
Judam lăn một cái để tăng khoảng cách với Ozuma, và dùng bàn tay trần để xé toạc dây đai da còn lại, ông giật chiếc áo chuỗi xích ra và ném nó vào mặt Ozuma. Ozuma cúi qua một bên và chiếc áo đập vào sàn với một tiếng loảng xoảng đục, trượt thẳng đến chân của khán đài.
Âm thanh của tiếng loảng xoảng tiếp theo giữa kiếm và rìu chiến bị lạc mất trong tiếng gầm của dám đông. Tất cả Yorda có thể thấy là hai người đàn ông như những cái bóng, đầu tiên kéo lại gần hơn, sau đó tách ra, sau đó giao chiến một lần nữa, được thắp sáng bởi những tia lửa bay bay. Vào một lúc, hai vũ khí va chan chát vào nhau, nhưng đó là Judam hạ thấp chiếc rìu của mình xuống trước, và lưỡi kiếm của Ozuma đâm vào vòng kim loại nhỏ của người đàn ông hói. Máu chảy thành những dòng nhỏ xuống trán của Judam, và mồ hôi trên đầu ông lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hai bàn tay Yorda siết lại thành nắm đấm. Trái tim cô đang chạy đua, và hơi thở của cô hổn hển. Cô có thể cảm thấy hai đầu gối mình run run trên ngai.
Judam tru lên một tiếng và ngã về phía sau. Một tiếng reo hò khác dâng lên từ khán giả và Yorda nghiêng người về trước để nhìn rõ hơn.
Mặc dù sự thực tế là ông có một lỗ hổng dễ dàng trên đối thủ của mình, Ozuma không lấy nó. Thay vào đó ông bước nhanh một bước qua bên, đặt khoảng cách giữa ông và người sử dụng rìu. Đó là bước di chuyển đúng đắn. Judam nhảy lên từ mặt đất và dùng lực quán tính để vung vũ khí của ông từ bên kia. Lưỡi rìu sáng loáng cắt một đường vòng cung qua không trung.
Cái vung trượt ở ngay đúng nơi Ozuma đang đợi. Quán tính của chiếc rìu đã mang Judam theo đến khi một bên của ông đối mặt với đối thủ. Ozuma nhảy lên, nhanh nhẹn như một con mèo hoang. Lần này, thậm chí Judam nhanh trí cũng không có thời gian để đem chiếc rìu của mình lại để chặn. Lưỡi kiếm hai lưỡi của Ozuma quét qua bên, cắt một nửa vũ khí của đối thủ làm hai. Đầu của chiếc rìu rơi xuống chân ông ta, nảy qua một bên, chỉ để lại ông ta cầm phần cán. Lưỡi kiếm của Ozuma chém ra một lần nữa, và cũng ngay lập tức vào phần cán tiếp theo, đang kêu lách cách trên sàn đấu trường, để lại Judam với một mẩu gỗ bé xíu chỉ lớn hơn lòng bàn tay của ông. Miệng của chiến binh khổng lồ há hốc.
Một nếp sâu chéo qua hộp sọ sáng loáng của ông. Con mắt phải của ông nhắm lại tránh máu chảy xuống từ vết thương trên đầu ông. Khi Ozuma thu hẹp khoảng cách giữa họ, Judam quỳ một gối xuống.
“Tôi đầu hàng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT