Được nắm tay dẫn khi khi họ chạy qua lâu đài để tìm lối ra, Yorda thử gợi lại những ký ức đã mờ nhạt của mình. Dường như cô đã bước trên những tảng đá này bằng chính đôi chân mình, tự do khỏi cái lồng, điều đó hẳn không quá khó khăn.

Những ngọn tháp của Lâu đài trong Màn sương. Những phong cảnh được nhìn từ những độ cao không tưởng. Những hành lang vô tận. Những cầu thang xoắn ốc cao. Đồ đạc và đồ trang trí vỡ vụn. Mọi thứ đều giống như cô nhớ về nó. Cô đã chạy qua đây nhiều lần, chạm vào, ngồi xuống để nghỉ ngơi. Cô phải nhớ lại.

Nhưng giống như một cơn ác mộng mà bạn chạy và chạy và có vẻ không bao giờ đến được bất cứ đâu, những ký ức của Yorda về Lâu đài trong Màn sương lơ lửng gần đến nản, nhưng luôn luôn ngoài tầm với. Mặc dù một tấm màn bóng tối đã phủ lên giữa bây giờ và lúc đó, che giấu quá khứ của cô khỏi hiện tại.

Lâu đã đã luôn rộng lớn vậy sao? Luôn luôn phức tạp vậy sao? Mặc dù mỗi phòng dường như quen thuộc với cô, những con đường giữa chúng lạ lẫm và xoắn lại.

Cậu bé dũng cảm – như thể cậu hầu như không sợ bất cứ điều gì. Hoặc có lẽ đó chỉ là một vẻ bề ngoài. Cậu nên sợ. Tuy nhiên đôi chân cậu chạy và đôi mắt cậu tìm kiếm không ngừng nghỉ. Ngoại trừ, mỗi lần trong một lúc, một ánh nhìn trầm tư sẽ trùm lên cậu và cậu sẽ dừng lại. Sau một lúc, cậu sẽ lắc đầu và lại bắt đầu bước đi. Yorda tưởng tượng rằng những lần đó cậu vật lộn với những nghi ngờ và sợ hãi trong đầu óc mình, nhưng về phần Yorda, trí nhớ của chính cô đã bị mây che phủ, thật khó để tưởng tượng những nghi ngờ và sợ hãi đó có thể là gì. Giá mà cô có thể hiểu cậu hơn.

Những lời của cậu cứ lộn xộn trong tâm trí cô. Yorda thậm chí không biết tên cậu bé. Tuy nhiên đôi sừng trên đầu cậu nói với thứ gì đó đang ngủ trong trái tim cô, cố gắng để đánh thức nó. Rất quen thuộc, rất thoải mái. Cô nghe thấy một giọng nói thì thầm trong đầu mình.

“Đừng từ bỏ hy vọng.”

Ông ấy là ai? Ông ấy là gì đối với mình? Cô dang hai cánh tay trong tâm trí mình, cố gắng để khám phá những ký ức nằm chôn vùi trong bóng tối. Thật thoải mái biết bao khi lôi được chúng ta, đem chúng ra dưới ánh sáng.

Mình muốn nhớ lại. Mình phải nhớ lại.

Thỉnh thoảng, cậu bé sẽ nắm tay cô và đôi mắt cậu trống rỗng, như thể tâm trí cậu đã ngã và rơi vào bên trong cậu. Biểu hiện của cậu là của ai đó đang nhìn săm soi thứ gì đó ở xa xăm, thứ gì đó Yorda không thể thấy. Có gì không đúng? Cô muốn hỏi. Cậu đang nghĩ gì?

Sau khi lúc đó trôi qua, và ánh sáng sẽ trở lại đôi mắt của cậu. Cậu sẽ nghiêng đầu tò mò, nhìn cô đầu tiên, và sau đó nhìn quanh họ, như thể cậu đã trên một chuyến đi dài nào đó và giờ mới vừa trở về.

Sau một lúc – Yorda nhận ra với sự ngạc nhiên nào đó rằng cô có thể đánh dấu sự trôi qua của thời gian – họ tiến đến cây cầu cũ dẫn đến ngọn tháp ở xa của lâu đài, hiện ra lờ mờ qua màn sương trắng. Bức tượng của một hiệp sĩ đứng gần bên cây cầu.

Cậu nhìn lên nó và đôi mắt cậu trở nên xa xăm.

Điều gì đó về bức tượng cao ấy, một sừng nhô ra từ mũ sắt của ông, làm trái tim Yorda xao xuyến. Những ký ức xoáy tít bên trong cô, những đợt sóng nhỏ vỡ ra trên bờ của tâm trí cô.

Mình biết người hiệp sĩ này. Mình biết ông ấy. Đây là ông ấy, người đàn ông. Nhưng tại sao ông ấy được làm từ đá? Một ký ức khác trỗi dậy, rõ ràng hơn những cái khác. Đây không phải bức tượng. Lời nguyền biến ông thành đá, tróibuộc ông ở đây. Mình biết tại sao. Mình biết…

Nhưng cô không biết. Gần lắm rồi. Cô giậm lên sàn trong sự bực tức.

Khi cô nhìn lại cậu, cậu đang đứng cạnh cô, liếc nhìn tò mò giữa bức tượng và cây cầu. Cô theo ánh nhìn của cậu, tự hỏi điều mà cậu có thể thấy mà cô không thể là gì.

Cậu nắm tay Yorda và chạy ùa đi. Yorda cũng chạy, suýt nữa vấp. Trong một sự kinh ngạc, cô thấy một vết nứt dưới chân họ qua cây cầu gỗ, và những tảng đá bắt đầu rơi xuống từ bên dưới họ. Chân Yorda đi trong không trung, và cô ngã trước khi cô có thời gian để hét lên.

Nhưng cậu tóm được cô, để cô lủng lẳng từ mép của cây cầu. Cô nhìn xuống mặt nước xanh dương tĩnh lặng của biển, đợi cô. Một cơn gió nhẹ làm lăn tăn tóc cô và tấm khăn choàng của cô, và những tiếng kêu của chim biển vang lên trong tai cô.

Cậu kéo Yorda lùi lại trên phần còn lại của cây cầu. Gương mặt cậu nhợt nhạt, và cậu nói liên thanh. Với Yorda, nó như là cậu đang xin lỗi.

Không phải lỗi của cậu, cô nghĩ. Lâu đài cũ rồi. Nó đang mục nát. Đó là lý do tại sao cây cầu lại sập. Đó là tất cả.

Hay nó là như thế ư? Khi họ chạy qua cầu, Yorda thấy bản thân mình thắc mắc tại sao lâu đài lại đang tan rã dưới họ. Nó không thể mục nát. Nó còn sống. Lâu đài trong Màn sương bất tử, đúng không?

Chỉ một lát, tấm màn chia tách Yorda khỏi những ký ức của cô chỉ đường cho áp lực của cô. Một sự nhận thức rõ tràn về phía trước. Cô tóm chặt lấy nó.

Đó là bởi vì mình tự do. Mình đã rời cái lồng, mình đang cố gắng rời đi. Đó là lý do tại sao Lâu đài trong Màn sương đang chết. Lâu đài chia sẻ số mệnh với mình. Mình là cái lồng thời gian, bởi vì lâu đài là cái lồng của mình.

Mặc dù những ký ức của cô vẫn còn tối đen, sau đó cô biết được với từng bước, với từng căn phòng mới họ đi qua, rằng cô không được rời khỏi nơi này. Điều mà mình đang làm bị cấm. Mình không thể thoát khỏi lâu đài. Đó là điều mình không bao giờ được làm.

Đó là điều những sinh vật méo mó nói với cô. Chúng liều lĩnh cầu xin cô nhớ vai trò của mình. Đó là lý do tại sao chúng muốn mang cô trở lại, để im lặng kết thúc trò chơi đố chữ trốn thoát của cô. Chỉ bởi vì cô đã bị ngăn lại một lần trước đó… nhưng ký ức đó vượt quá tầm với.

Họ chạy qua lâu đài, và những cái bóng lại tấn công, và cậu lại đến giúp cô, nhe hàm răng của cậu với những cái bóng tối hiện ra trên cậu, một con chuột nhỏ bé trong một cái hang của những con sư tử. Những sinh vật bóng tối biến mất, những lời than khóc của chúng để lại lơ lửng trong không trung. Cô nhận ra rằng cậu cũng có thể nghe chúng. Bằng chứng là, mỗi lần cậu thấy chúng, nỗi sợ của cậu trở nên lớn hơn… và sự hận thù của cậu, và nước mắt trong đôi mắt cậu.

Tại sao mình không dừng lại? Yorda tự hỏi. Tại sao mình theo cậu ấy? Và sự ấm áp chảy trong mình mỗi lần mình nắm tay cậu ấy là gì? Sự ấm áp này đe dọa lấp đầy mình, mình người đã dành rất lâu bị nhốt trong lồng trong lâu đài, cuộc đời mình là một cái lọ rỗng để thời gian lấp đầy. Nếu nó thành công thì sao? Vậy thì mình sẽ… mình sẽ –

Mình sẽ lại là một cô gái.

Đó là lý do tại sao mình phải ở đây. Nữ hoàng muốn điều đó. Mình phải theo mong muốn của bà ấy.

Nhưng –

Đó là điều mà mình muốn cho bản thân mình ư? Đó là điều mình khao khát ư?

Mặc dù cô không thốt ra được một âm thanh, tiếng khóc bối rối của Yorda dội lại qua lâu đài, mỗi ngóc ngách đều nghe câu hỏi của cô. Và vì thế khi cuối cùng họ đến được những cánh cổng, câu trả lời của cô xuất hiện trước họ trong chính hình dáng của chủ nhân của lâu đài: nữ hoàng, đã được dự tính trước để lại trở dậy, được dự tính trước để thống trị thế giới.

Tuy nhiên bà được bọc trong đồ đen, và gương mặt từng xinh đẹp của bà giờ gầy và hốc hác như một xác chết. Đôi mắt đá vỏ chai của bà lóe sáng với sự giận dữ, và mặc dù Yorda ước không phải như vậy, nhưng cô chỉ có một cái tên để gọi người phụ nữ này: Mẹ.

Người đã mang mình vào thế giới này.

Nhưng mình… mình sẽ –

Tấm màn rơi xuống. Điều mà tách Yorda khỏi những ký ức biến mất của cô. Đột nhiên mọi thứ – toàn bộ lịch sử của Lâu đài trong Màn sương – dâng trào trở lại với cô trong một cơn thủy triều vĩ đại.

“Bây giờ, Yorda. Trở lại lâu đài. Con quên mất mình là ai.”

Yorda nhìn cậu bé bên cạnh mình. Trong bóng tối của những cánh cổng đang đóng lại, cậu đứng đối mặt với nữ hoàng.

Cậu ấy là Vật tế. Và mình là một phần của lâu đài. Chúng mình không bao giờ có thể ở cùng nhau, sắp hàng trong cùng một mục đích.

Sau đó nữ hoàng bỏ đi, hài lòng khi thấy ký ức của Yorda trở lại. Những cánh cổng đóng lại chắc chắn. Sự yết kiến hoàng gia kết thúc.

Cậu bé nằm trên mặt đất, đầy những vết cắt và thâm tím. Yorda đang khóc. Cô mất một lúc để nhận ra rằng những giọt nước mắt đang rơi trên sàn lát đá trong sân là của chính cô. Mình đã nhớ cách phải khóc như thế nào.

Cậu bé đang nói chuyện với cô. Bây giờ cô có thể hiểu cậu. Thậm chí cô biết cậu nói ngôn ngữ gì. Nó giống ngôn ngữ của người hiệp sĩ đáng thương bị biến thành đá trên cây cầu – kiếm sĩ Ozuma. Cô bây giờ cũng nhớ ra ông ấy.

Cậu bé đang nói chuyện với cô rằng khi cậu nắm tay cô, cậu thấy những cảnh mộng. Cậu nói với cô rằng cậu đã thấy cô với cha cô trên chiếc xe đẩy.

Cha. Cô đã quên mất ông bao lâu? Ông đã rơi khỏi tầm với của hồi ức của cô.

“Dường như hai người rất thân thiết.”

Phải, mình và cha đã từng thân thiết. Nhưng bây giờ mình thực sự ở rất xa ông. Xa đến nối mình và ông ấy sẽ không bao giờ ở cùng nhau nữa.

Yorda chạm vào má cậu bé. Trong lúc đó, cô có một quyết định. Mình sẽ giúp cậu ấy trốn thoát. Mình sẽ cứu Vật tế này. Và mình sẽ ở lại đây để thực hiện vai trò của mình, để duy trì khóa trên cái lồng thời gian. Đây sẽ là lần cuối cùng mình nắm tay cậu ấy.

Sau đó những họa tiết kỳ lạ trên chiếc áo tunic của cậu bắt đầu phát sáng. Đang đập. Gửi sự sống vào cậu, và vào Yorda.

Khi cô quan sát, những vết thương của cậu được chữa trị. Như thể là tay cô đã hòa tan vào cậu. Mình có thể cảm thấy nó chảy qua mình. Một ánh sáng của hy vọng. Sự rực rỡ của cuộc sống. Sự rực rỡ của sự thông thái chống lại ách thống trị của bóng tối.

“Tôi sẽ mang cậu đi với tôi.”

Biết cô là con gái của nữ hoàng, làm sao mà cậu vẫn muốn trốn thoát với cô chứ?

“Ngày đó sẽ đến khi một đứa con mang dòng máu của tôi sẽ đến cứu cháu.”

Là đứa trẻ này ư? Cậu ấy còn hơn cả một Vật tế bé nhỏ ư? Cậu ấy là chiến binh được ánh sáng của sự thông thái bảo vệ ư?

Yorda nắm lấy tay cậu. Một sức mạnh mới chảy từ nó, rửa trôi quyết định buồn bã của cô, làm sạch những ký ức của cô, và bắt đầu lấp đầy cái lọ rỗng là Yorda.

Không. Mình không tin điều đó.

Nhưng cậu bé ở đó, và cậu đang nhìn cô. Đó là khi Yorda hiểu điều gì đã kéo những ký ức của cô về lâu đài vào cậu bé. Đó là cậu. Cậu muốn biết quá khứ đen tối của nó. Cậu muốn biết mọi thứ. Không ai có thể ngăn chuyện này. Không ngay cả nữ hoàng.

Trưởng lão đột nhiên ngồi dậy trong chiếc ghế của mình.

Đó là gì vậy?

Ông đã ngủ lơ mơ, Cuốn sách Ánh sáng ở trong hai tay ông. Bây giờ ông thấy ông không thể với xuống và cầm cuốn sách lên. Tay, đầu gối, ngay cả lưỡi ông đều tê cứng. Như là một tia chớp đã chảy qua cơ thể của ông.

Từ từ ông thả lỏng những ngón tay mình, chà xát hai cánh tay, và cuối cùng đi khỏi chiếc ghế để cầm cuốn sách lên. Cuốn sách cổ đang tỏa sáng và ấm áp, như nó lúc ông lần đầu tiên lấy nó từ tay Toto. Bìa của nó tự mở đến một trang cụ thể.

Đó, ở giữa một dòng dài của hàng loạt những chữ cái cổ dày đặc, ông thấy hình minh họa của một thanh kiếm vĩ đại.

Trưởng lão nhìn lên, nỗi kinh hãi dâng lên trong ông.

“Thằng bé đã tìm thấy đường. Thằng bé đã tìm thấy nó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play